Người đồng chí mà Louis từng vui đùa trong bữa tối đêm hôm trước giờ đang nằm trong bùn.
Đùi của họ bị cháy đen, và mọi thứ bên dưới mắt cá chân đều bị xoắn lại.
“Không… Không thể nào…”
Một mùi hăng hắc xộc vào mũi. Louis nhận ra đó là mùi thịt cháy.
“Aaah… Giúp tôi với, Louis…”
“Tôi sắp chết, tôi sắp chết… aah… aah…”
Một người lính, toàn thân bị cháy xém, gọi Louis trong tuyệt vọng.
Bên cạnh anh ta, một người lính khác nằm úp mặt và rên rỉ dữ dội.
“Cố lên, tôi sẽ đi gọi Marisse ngay!”
Nói xong, Louis lao về phía đơn vị y tế.
Để nhờ sự giúp đỡ của đồng đội và xác nhận sự an toàn của Marisse.
Marisse đã đóng quân tại một chiến hào ngay phía sau tiền tuyến.
Đó chính xác là nơi một quả đạn pháo của địch vừa bắn trúng chỉ vài phút trước đó.
“Marisse! Marisse, cậu ổn chứ?!”
Ngoài Touri, Marisse là người duy nhất trong Mặt trận Giải phóng Dokupori có kiến thức y khoa.
Nếu cô ấy an toàn thì chắc chắn người lính bị thương vẫn có thể được cứu.
“Làm ơn đừng sao nhé…”
Louis vội vã chạy vào chiến hào nơi các quân y đang ở.
Anh bị thôi thúc bởi khao khát muốn kiểm tra sự an toàn của cô em gái yêu quý của anh.
Nhưng khi đến nơi, anh phát hiện ra:
Một thi thể cháy đen của người phụ nữ nằm sấp trên đất.
“…”
Có lẽ cô ấy đã trúng đạn pháo ở cự ly gần. Cơ thể cô ấy vẫn còn nguyên vẹn dù chỉ một chút cũng đã là một phép màu.
“…Marisse? Có phải… là cậu không?”
Không có câu trả lời.
Nhưng bộ quần áo cháy xém rách rưới kia thì không thể nhầm lẫn được. Chắc chắn đó là bộ quần áo cô đã mặc.
“Ah…”
Louis cảm thấy cổ họng anh nghẹn lại. Một giọng khàn khàn vô tình thốt ra.
“Aaah… ah…”
Louis loạng choạng bước về phía thi thể cháy đen.
Trong khi đó, anh vẫn tự nhủ rằng không, không thể là sự thật, không đúng.
“Marisse…”
Anh quỳ xuống bên cạnh nó.
Cuối cùng, tâm trí anh đã chấp nhận sự thật khi nhìn thấy đôi giày của một người phụ nữ nằm gần phần còn lại của bàn chân bị cháy đen của cô.
Thi thể cháy đen trước mặt anh thực sự là Marisse.
“…Tại sao?”
Họ đã cùng cười đùa, mới chỉ tối qua thôi
Marisse vẫn tràn đầy sức sống cho đến tận vài phút trước khi xe tăng địch bắn phát đạn đầu tiên.
“Không thể nào… tại sao… chuyện này không nên xảy ra…”
Touri đã hỏi anh ta liệu anh ta có muốn tiếp tục chiến dịch này không.
Trước khi mọi chuyện bắt đầu, cô đã cảnh báo anh rằng anh có thể rồi sẽ khao khát trở lại thời gian yên bình ở ngôi làng.
“Nhưng Marisse ở phía sau… Cậu đáng lẽ phải an toàn!”
Run rẩy, Louis nhẹ nhàng lật cơ thể nằm ngửa.
Marisse lăn người yếu ớt, chất lỏng màu vàng chảy ra từ miệng cô.
“Dậy đi, Marisse!!”
Ngay khi anh ta hét lên, bọn cướp liền hét lên một tiếng xung trận.
Họ đang mở cuộc tấn công. Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ xông vào.
“…Bọn chó chết.”
Nhưng Louis không bỏ chạy. Không, anh thậm chí còn không đủ ý chí để thử.
Anh không thể cứ thế bỏ chạy và bỏ Marisse lại phía sau.
“Những gã đó…”
Louis lặng lẽ giơ súng lên.
Anh ta nhìn chằm chằm về phía phát ra tiếng nói của bọn cướp với ánh mắt căm thù rực cháy.
Tôi sẽ giết chúng. Tôi sẽ bắt chúng phải trả giá. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì chúng đã làm với Marisse.
Anh sẽ bắt chúng phải trả giá, dù có phải chết ở đây. Quyết tâm đen tối đó đã khắc sâu vào tâm trí Louis.
“Khụ, khụ—”
Nhưng rồi, thi thể cháy đen đột nhiên ho dữ dội.
“…!? Marisse, cậu còn sống sao!?”
Thật kỳ diệu, Marisse vẫn còn thở.
Louis vội vã chạy lại chỗ cô.
“Khụ! Khụ!”
“Bình tĩnh nào! Hít thở thật sâu!”
Cô ấy hẳn đã nằm xuống và đưa lưng ra đỡ ngay trước khi vụ nổ xảy ra.
…Nhìn kỹ hơn, chỉ có phần thân dưới của cô bị bỏng nặng. Phần thân trên của Marisse bị thương nhẹ hơn.
“…Ư.”
“Marisse! Đừng ngủ!”
Tuy nhiên, cô vẫn đang thập tử nhất sinh. Việc cô ấy vẫn còn thở đã là một phép màu rồi.
“Chết tiệt, hơi thở của cậu nông quá…”
Mặc dù Louis không có kiến thức y khoa, anh vẫn có thể nhận ra cô đang hấp hối.
Da cô đỏ và sưng, chất lỏng màu vàng rỉ ra từ vết bỏng, thấm vào quần áo cháy xém.
Cô sẽ không thể sống sót nếu không được điều trị ngay lập tức.
“Đúng vậy… Touri. Nếu Touri quay lại…”
Cô là người duy nhất có thể cứu được Marisse lúc này.
Cô vừa mới đi cách đây không lâu. Nếu anh gọi, có lẽ cô sẽ nghe thấy và quay lại.
“Touri! Cứu chúng tớ với! Làm ơn, Marisse—!”
Louis hét lên bằng tất cả sức lực còn lại. Anh không quan tâm chuyện kẻ thù có thể biết vị trí của anh.
“Làm ơn!! Quân y! Quân y!!!”
Giọng nói của anh vang vọng khắp chiến hào, nửa cầu nguyện nửa giận dữ.
Để cứu người em gái yêu quý của anh, Louis đã hét lên hết sức.
“●, ●●!!”
“●●●●”
Nhưng…
Những kẻ chạy về phía anh không phải là đồng minh, mà là vô số kẻ cướp địch.
“Ah… ah—!”
“●●,●”
Bọn cướp ùa đến sau khi nghe tiếng hét của Louis. Khuôn mặt anh tái mét khi nhìn thấy chúng.
“Lũ khốn nạn!!!”
Trong cơn điên loạn, Louis điên cuồng bắn súng.
Anh không có chiến thuật nào cả. Anh ta hành động hoàn toàn theo bản năng và tuyệt vọng.
Anh ta liên tục bắn điên cuồng vào những kẻ thù đang ẩn núp cho đến khi hết đạn.
“●●●!!”
“Gah!”
Và rồi, sau khi anh hết đạn, đạn của kẻ thù xé toạc qua cơ thể Louis.
Có ít nhất mười tên cướp đang xông vào; tương đương một trung đội.
Lực lượng chênh lệch đến mức Louis không thể nào chiến thắng được.
“Uh… ah…”
“●●●●! ●●!”
Louis ngã gục tại chỗ, máu phun ra từ ngực và bụng.
Tiếng la ó của bọn cướp vang vọng khắp chiến hào.
“Mari…”
Anh chỉ có thể kháng cự bằng cách dùng chính cơ thể anh để che chắn cho Marisse.
“Chết tiệt… Chết tiệt…”
Anh hối hận.
Louis hối hận vì đã thực hiện chiến dịch này.
Touri thậm chí còn cảnh báo anh rằng chiến dịch này đã quá liều lĩnh ngay từ đầu.
Cô đã cố gắng hết lần này đến lần khác để ngăn anh lại, nhưng Louis khăng khăng rằng đáng để mạo hiểm mạng sống của họ.
Và đây là kết quả.
Louis đang hấp hối, và Marisse có thể sẽ chết bên dưới anh anh.
Không những còn lâu mới cứu được vợ anh, anh còn chỉ kéo em gái anh vào chỗ chết.
“Anh…”
Không lâu sau, cơn đau biến mất khỏi cơ thể Louis.
Một cơn buồn ngủ khó chịu bắt đầu ập đến với anh.
Cảm giác thật bất thường, như thứ gì đó chảy khỏi cơ thể anh.
Mắt anh mờ dần, và bóng tối bao trùm lấy tầm nhìn anh.
Tất cả những gì anh có thể cảm nhận được là hơi thở yếu ớt của Marisse bên dưới anh.
Louis mơ hồ hiểu rằng đây chính là kết thúc.
“…”
Và rồi, ngay khi Louis sắp mất đi ý thức:
“Jen, hỏa lực áp chế!”
“Whooooah!”
Một nữ quân nhân nhỏ nhắn dẫn theo một cựu chiến binh già lao vào.
Sau đó, anh có một giấc mơ kỳ lạ là cô ấy đang chém xuyên qua những viên đạn.
.
.
.
“Ha ha!”
“Cậu tỉnh rồi à?”
Sau khi ngủ thiếp đi một lúc, Louis tỉnh lại dưới bầu trời đêm.
“…Hả? Tớ vẫn còn sống à?”
“Cậu xém chết đấy.”
Khi anh từ từ mở mắt, một khuôn mặt quen thuộc và dịu dàng hiện ra trước mắt.
Đó là Touri Noel, đàn em của anh ở trại trẻ mồ côi.
“Mừng là tớ điều trị kịp thời. Chúng ta may đấy, tiếp viện vừa đến.”
“Tiếp viện?”
“Quân đội chính quy Austin vừa mới đến giúp đỡ cách đây không lâu.”
Cô ấy nói với một nụ cười tinh nghịch.
Nhìn xung quanh, Louis thấy những chiếc lều chữ thập đỏ của bộ y tế quân đội chính quy.
Anh nhận ra anh đang nằm trên một trong những chiếc giường bên trong những chiếc lều đó.
“…Tại sao quân đội chính quy lại ở đây?”
“Tình cờ là họ đang ở khu vực này để tập trận để nâng cao sĩ khí.”
Những miếng băng quấn quanh người anh, đường truyền dịch, mọi thứ đều theo chuẩn quân đội.
Đúng như Touri đã nói, quân đội chính quy thực sự đã đến giải cứu họ.
“Họ đã hành động khi tớ báo cáo rằng có địch ở Dokupori.”
“Tại sao họ lại đến một nơi xa xôi như này?”
“Biết đâu đấy, có thể họ muốn tham quan vành đai ngũ cốc? Chúng ta may mắn thật đấy.”
“…Có vẻ hơi gượng ép đấy.”
Louis nhận ra sự thật sau khi thấy thái độ né tránh trắng trợn của cô.
Không thể nào có chuyện quân đội tình cờ gần khu vực này được.
Chính quyền Austin hẳn đã cân nhắc đến việc can thiệp vào Dokupori.
“À, đúng rồi! Còn Marisse thì sao?!”
“Cậu ấy vẫn còn sống.”
Khi biết anh đã an toàn, Louis ngay lập tức nhớ đến người chị gái bị thương nặng của mình.
Anh nghĩ đến việc cô đã bị bỏng nặng đến thế nào.
“Bằng cách nào đó cậu ấy đã vượt qua được.”
“Thật… thật tuyệt vời!! Ơn trời…”
“Suýt soát lắm đấy. Nếu trễ hơn chút nữa thôi, cậu ấy đã không qua khỏi.”
Touri mỉm cười nhẹ nhàng khi nói điều đó.
Nghe tin Marisse sống sót, mắt Louis ngấn lệ vì nhẹ nhõm.
“Chúng ta được cứu nhờ ‘Bàn tay của Chúa’ thuộc quân đội chính quy.”
“Tớ hiểu rồi. Vậy thì tờ phải cảm ơn người đó nhỉ.”
“Nếu muốn cảm ơn cô ấy thì nhớ mang theo chút rượu nhé. Người phụ nữ đó chẳng nghĩ đến gì khác ngoài rượu đâu.”
Nhưng Touri lại nở một nụ cười gượng gạo, vẻ mặt có chút bối rối. Dường như có điều gì đó ẩn giấu sau lời nói của cô.
“Tuy nhiên… chân của Marisse không thể giữ được.”
“Cái gì?”
“Tớ e rằng họ phải cắt cụt chúng.”
Louis vô cùng sốc khi nghe điều đó.
Anh có thể nói Touri và những người khác đã làm mọi thứ có thể để cứu cô.
Việc cô ấy sống sót quả là một phép màu. Nhưng Marisse sẽ không bao giờ đi lại được nữa.
Tuy nhiên, anh vẫn rất sốc.
“Và đó không phải là thiệt hại duy nhất.”
“Không phải là duy nhất sao?”
“Bao gồm cả Marisse, Mặt trận Giải phóng Dokupori đã phải chịu mười bốn thương tích nghiêm trọng và bảy người tử vong.”
Để xát muối vào vết thương, Louis còn biết được rằng phe của họ đã có thương vong.
Louis đột nhiên thấy đau đớn như thể bị đánh vào đầu và thấy buồn nôn.
“N-Nhiều vậy sao? Nhưng mọi người đều chạy ngay khi bắt đầu!”
“Họ đã bị đuổi theo. Tớ và Jen đã làm mọi cách có thể để giảm thiểu thiệt hại…”
Đúng, chỉ có Marisse được cứu một cách thần kì.
Mặt trận Giải phóng Dokupori đã bị đánh tan tác và phải chịu thiệt hại nặng nề.
“Ugh… ah…”
Trong số những người tử trận có một cậu bé tuổi thiếu niên.
Anh đã dũng cảm tấn công bọn cướp để bọc hậu cho đồng đội khi họ rút lui và bị đạn xé toạc.
“Tất cả là vì tớ đã nghĩ ra kế hoạch liều lĩnh như vậy.”
“…Mạng sống của họ không hề bị lãng phí.”
Louis nhớ lại khoảnh khắc anh tuyển dụng cậu bé đó.
Cậu là một cậu bé có ý chí công lý mạnh mẽ, tràn đầy sự phẫn nộ chính đáng và quyết tâm giết chết bọn cướp.
“Chính nhờ họ mà bọn cướp buộc phải triển khai xe tăng.”
“Xe tăng…”
“Đó chính là lý do cuối cùng khiến quân đội chính quy hành động.”
Touri buồn bã cúi mắt xuống và tiếp tục nói.
Cô đã tìm kiếm một “lý do” nào đó cho phép quân đội chính quy Austin hành động. Chỉ trinh sát thôi là không đủ để thu thập bằng chứng xác thực.
“Vì tất cả mọi người đã đứng lên, Aerys đã cho lộ diện vũ khí mới của họ, xe tăng.”
“Vì chúng ta sao?”
“Giờ đây đã có đủ bằng chứng để chứng minh sự liên quan của Aerys.”
Vừa nói, Touri vừa rút ra một bức ảnh.
Hình ảnh cho thấy một chiếc xe tăng bị nhấn chìm trong ngọn lửa và bốc khói.
“Bức ảnh này chính là lý do khiến quân đội có thể hành động.”
“Khoan đã, thứ đó không phải đang cháy sao?”
“Quân đội Austin đã xuất phát ngay lập tức và chiếm được Dokupori chỉ trong một ngày. Tất cả là nhờ cậu và những người dân khác đã vùng lên.”
Chính phủ đã bị vướng quá nhiều ràng buộc ngoại giao để có thể hành động trực tiếp ở Dokupori.
Chính vì một thường dân như Louis đã đứng lên nên quân đội mới có thể hành động.
“Vậy là bọn cướp đã bị tiêu diệt rồi phải không? Còn vợ tớ thì sao? Còn những người dân Austin bị bắt nữa?!”
“Thật không may, không có tù nhân nào được tìm thấy bên trong căn cứ. Họ đã được đưa đi rồi.”
“Không thể nào…”
Tuy nhiên, không có tù nhân người Austin nào còn ở lại Dokupori.
Họ phát hiện ra rằng bọn cướp đã bán người dân Austin làm nô lệ cho Flamel và Aerys.
“Vậy thì chúng ta có thể làm gì?!”
“Bộ Ngoại giao sẽ đàm phán để trao trả các tù nhân.”
Louis không thể kiềm chế cơn thịnh nộ và hét lên.
“Chúng tớ sẽ không bỏ qua chuyện này. tớ tôi dự định sẽ lên tiếng trước thế giới và lên án hành động này.”
Touri trả lời với giọng run rẩy đầy tức giận.
“Touri…”
“Từ giờ trở đi, đây là trách nhiệm của chính phủ. Tớ biết là rất khó chấp nhận, nhưng xin hãy đợi thêm một chút nữa.”
Trước sự tức giận của Touri, Louis không biết nói gì.
Chắc hẳn cô cũng rất tức giận trước sự bạo ngược của Aerys.
“…Tớ xin lỗi vì đã đưa cậu và những người khác vào lằn ranh đỏ.”
Sau đó, Touri nhẹ nhàng, gần như thì thầm, cúi đầu xin lỗi Louis.
“Touri?”
“Chính phủ nên can thiệp để ngăn chặn điều này xảy ra.”
Touri có vẻ đau khổ trên khuôn mặt.
Louis không hiểu tại sao cô lại phải gánh chịu gánh nặng đó.
“Sao caạu lại xin lỗi? Đó là lỗi của chính phủ, phải không?”
“Tớ là một viên chức chính phủ. Tuy nhiên, tớ đã từ chức vì vụ việc này.”
“C-Cậu là viên chức chính phủ à?”
“Tớ làm việc như một nhà ngoại giao sau chiến tranh.”
Touri nhắm mắt lại với vẻ tự giễu.
“Tớ là người đã đàm phán với Aerys về việc trấn áp bọn cướp ở Dokupori.”
“Touri…”
“Tớ không thể khiến họ nhượng bộ được. Vợ của cậu bị bắt cóc là một thất bại của tớ.”
Louis nhiều lần cầu xin chính phủ huy động quân đội, nhưng quân đội chính quy không thể huy động vì “vấn đề ngoại giao”.
Họ không thể hành động ngay cả khi họ muốn. Nếu họ không cẩn thận, một cuộc Thế Chiến khác có thể nổ ra.
“Tớ đã đến Aerys nhiều lần trong vài năm qua, nhưng đều vô ích.”
“Tớ hiểu rồi…”
“Khi tớ nhận ra đàm phán không mang lại kết quả gì, tớ quyết định áp dụng biện pháp mạnh mẽ hơn.”
Touri ngày càng thất vọng, khổ tâm về tình hình ở Dokupori.
Số nạn nhân của bọn cướp ngày càng tăng. Cô không thể ngồi yên nhìn nữa.
“Tớ đã tiến hành trinh sát với lý do là đi Dokupori vì việc cá nhân.”
“Whoa…”
Mặc dù biết rằng hành động này rất liều lĩnh, Touri vẫn từ chức và tự mình vào Dokupori với tư cách là một thường dân.
“Cậu định chiến đấu một mình à?”
“Không hề. Một đơn vị tôi quen biết tình cờ đang ở gần đây. Kế hoạch là họ sẽ mở một cuộc tấn công bất ngờ.”
“Lý do như thế sẽ không bao giờ được chấp nhận.”
“Tất nhiên là không. Nếu tớ không tìm được bằng chứng cho thấy quân đội chính quy của Aerys có liên quan, họ sẽ đơn giản là rời đi mà không giao chiến.”
Vừa nói, Touri vừa vẫy một tấm ảnh trên tay.
Đó là bức ảnh cô đang chữa thương trước một chiếc xe tăng đang bốc cháy.
“Bức ảnh này là cú quyết định. Đây là thành tựu của cậu, Louis à.”
“O-Oh…”
“Aerys có thể chỉ đưa ra một số lời bào chữa, nhưng hãy để lại cuộc tranh luận cho Bộ Ngoại giao Austin.”
Touri cẩn thận cất bức ảnh đi.
Sau đó, cô mỉm cười nhẹ, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Tớ tin chắc Chủ tịch Arunoma sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.”
Nói xong, cô ngước nhìn bầu trời phía đông xa xăm và cúi chào nhẹ.
-------------------
Đây là chương kế cuối của EX Arc.
Chương sau sẽ là chương cuối cùng của WN.
Nhưng còn nội dung LN nữa, và chắc 1,5-2 năm nữa tác mới ra hết, nên còn đồng hành với nhau dài dài.
Anyway, chương này Louis xém chết, và hối hận. Touri nói cấm có sai =))

