“Cẩn thận, đường trơn lắm đấy.”
“Ugh! Tôi giẫm phải cứt con gì rồi.”
Mặt trận Giải phóng Dokupori đã chọn những tuyến đường kín đáo để tránh bị kẻ thù phát hiện.
Tận dụng việc họ là một lực lượng nhỏ khoảng 100 người, họ linh hoạt tiến quân qua các con đường mòn trong rừng.
“Touri, mọi chuyện thế nào rồi?”
“Theo những gì tớ thấy, không có dấu hiệu của một trận phục kích.”
“Được rồi, vậy thì đi thôi.”
Tầm nhìn ở đường mòn trong rừng rất kém và dễ bị phục kích.
Louis và Touri đã tiến hành trinh sát cẩn thận và cẩn trọng tiến quân.
“Louis, ngọn đồi đó là mục tiêu của chúng ta.”
“Oh, tới rồi sao?”
May mắn thay, kẻ thù đã không tấn công.
Nghĩa là kẻ thù không phát hiện được tuyến đường của họ; hoặc là họ biết, nhưng chọn không tấn công.
“Chúng ta sẽ dựng trại và đào chiến hào khi đến nơi.”
“Dù có ngoài tầm bắn của địch, cũng không được hạ cảnh giác.”
“Phải.”
Touri tin rằng là đáp án sau.
Louis không để ý nhưng cô đã thoáng nhìn thấy thứ gì đó có vẻ là trinh sát của kẻ thù.
Kẻ thù đã biết hành động của họ nhưng lại chọn cách không hành động.
Điều này chứng tỏ bọn cướp là đối thủ đáng gờm.
“Touri, quá tốt.”
“Gì thế, Jen?”
“Là đất đen mềm. Hào sẽ dễ đào thôi.”
May mắn thay, đất ở Dokupori rất dễ cải tạo.
Là vùng sản xuất lúa mì, đất đai ở Dokupori rất màu mỡ và mềm.
“Kẻ địch vẫn chưa có động tĩnh. Hãy đào khi còn có thể.”
“Được, làm thế thôi.”
“Để tớ do thám cho. …Nếu có động tĩnh gì, tôi sẽ hét lên.”
Touri đề xuất khi tiếp tục quan sát trại địch qua ống nhòm.
Louis thở phào nhẹ nhõm khi biết bọn cướp vẫn chưa có động thái gì:
“…Tớ có linh cảm không lành.”
Touri cảm thấy bất an vì bọn cướp vẫn bình tĩnh án binh bất động.
.
.
.
“Đến giờ thì tiến độ của chúng ta khá tốt.”
Khi màn đêm buông xuống, họ đã đào xong một cái hào đủ lớn để mọi người có thể trốn.
Trại căn cứ đã được dựng lên và các tuyến đường vận chuyển gỗ và nước đã được thiết lập.
“Hôm nay mọi người làm tốt lắm. Hãy khui rượu khi địch chưa đến nào.”
“Chắc chắn rồi!”
Louis cho phép cả nhóm uống rượu vào ngày đầu tiên của chiến dịch. Chuyện này đã được quyết định từ đầu.
“Touri, đây là một ít bánh mì và bơ từ làng.”
“Cảm ơn.”
“Cậu muốn có chút rượu không?”
“Không, cảm ơn. Tớ không muốn say.”
Khoảng cách giữa vị trí của địch và trại của họ là hơn 300 mét.
Khả năng có một cuộc đột kích là rất thấp vì khoảng cách giữa họ quá xa.
Và họ vẫn dễ dàng phòng thủ nếu chuyện đó xảy ra.
Mối nguy hiểm thực sự xuất hiện khi tiếp cận gần kẻ thù.
Tớ không nghĩ tớ phải ăn trên đất một lần nữa.”
“Còn tớ mới ăn lần đầy tiên.”
“Cảm giác thế nào?”
“Kì lạ thay, không tệ đến thế.”
Mọi người đều vui vẻ thưởng thức rượu tại bữa tiệc tạm thời.
Với bức tường đất phía sau, Touri ngồi cạnh Louis khi cô nhai bánh mì cạnh ánh sáng của đống lửa trại.
“Cảm giác như chúng ta đang đi cắm trại vậy.”
“…Thật vậy sao?”
Đây là lần đầu tiên anh ở chiến trường, nơi hôm sau anh còn sống cũng là ẩn số.
Tuy nhiên, Louis cảm thấy ở đây cũng không đến nỗi tệ.
“Tớ tưởng những đêm trên tiền tuyến đáng sợ hơn cơ.”
“Chúng tớ cùng thường có những bữa tiệc như thế này.”
Touri không hề tức giận khi nghe điều đó, mà cô chỉ mỉm cười nhẹ.
“Ngồi uống rượu cạnh đồng chí và nói về tương lai. Những khoảng khắc này đáng giá hơn ngàn vàng.”
“Ừ.”
“Thế nên… Khi họ ra đi, đau lắm.”
Mặt trận Giải phóng Dokupori là tập hợp những người xa lạ thậm chí còn không biết tên nhau.
Họ đến với nhau vì lòng căm thù bọn cướp, đoàn kết bởi mong muốn duy nhất là lấy lại những gì đã bị mất.
Một lực lượng tình nguyện đã kỳ diệu đoàn kết dưới sự lãnh đạo của Louis, một biểu tượng của họ.
“Họ là những người tốt.”
“Ừ. Họ cũng rất quan trọng với tớ.”
Trái tim cậu cùng nhịp. Thế nên họ cảm thấy là đồng chỉ của nhau từ lâu rồi.
Thật khó có khi những người có độ tuổi và niềm tin khác nhau có thể cùng nhau đoàn kết.
“Này! Doll-chan, Louis! Sao hai cậu ru rú trong góc ướng rượu thế!”
“…Marisse.”
“Louis, cậu cũng đến đây đi. Cậu là thủ lĩnh mà, phải không?!”
Marisse hơi say bước tới khi Louis và Touri đang ngồi nói chuyện cạnh nhau.
Có vẻ như cô đã để ý đến bầu không khí yên tĩnh giữa họ và cô đến làm phiền họ.
“Mọi người đang đợi cậu phát biểu đấy. Cậu nói gì truyền cảm chút đi.”
“Cậu lại làm gì thế?”
“Đấy là nhiệm vụ của chỉ huy đấy, Louis. Làm tốt nhé.”
“Ngay cả Touri…”
Theo lời mời của Marisse, Touri cũng lặng lẽ đứng dậy.
Sau đó, cô ấy đưa tay ra hiệu cho Louis cùng đi về phía nhóm người hỗn loạn.
“Khích lệ quân lính rất quan trọng. Làm tốt nhé, Louis.”
“Argh, được rồi. Tớ làm.”
“Tớ cũng có chút trò để khuấy động không khí đấy.”
“Lâu rồi tớ không được xem Doll-chan múa rối.”
Không khí trước trận chiến luôn tươi sáng.
Bất kể cuộc chiến sắp tới có vô vọng đến đâu, mọi người đều như thể họ đang tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ.
“Đón xem nhé. Kĩ năng múa rối của tớ tiến bộ hơn nhiều rồi.”
“Ooh, để xem coi.”
Đó, có lẽ, chỉ là bản năng của con người.
Con người không tránh khỏi cảm giác bất an khi cảm thấy mạng sống của họ đang bị đe dọa.
“Xin mời quý vị hướng mắt về đây! Tôi không gì hơn một nghệ sĩ múa rối có danh hiệu Bậc thầy Rối ở Trại mồ côi Noel. Buổi biểu diễn múa rối có một không hai của Touri, bắt đầu!”
“Whoaah!!”
Thế nên họ la hét và cười để che giấu nỗi sợ.
Thế nên mọi người trông như đang rất vui vẻ.
“Rực rỡ biế bao~ Quê hương ta ơi♪.”
Những người lính muốn quên đi hiện thực. Để hát ca thoải mái mà không âu lo.
.
.
.
“Kẻ thù vẫn chưa tới.”
“Tiếp tục đào vẫn còn thời gian.”
Ngay cả vào ngày thứ hai của chiến dịch, quân địch vẫn không tiến công.
Các thành viên Mặt trận Giải phóng Dokupori ướt đẫm mồ hôi vẫn tiếp tục đào hào bới đất.
“Bọn cướp chắc chắn đang có âm mưu gì đó. Chúng đang làm gì vậy?”
“…Tệ thật.”
Bọn cướp không thu hẹp khoảng cách, nhưng họ cũng không ngồi chơi.
Họ đang chất những bao cát về phía Touri và những người khác trong khi đang làm điều gì đó bí mật ở đằng sau.
Có thể có nghĩa là:
“Có vẻ như họ đang đào thêm chiến hào.”
“Oh…”
Vì Touri và nhóm của cô đã chọn chiến tranh chiến hào, nên bọn cướp đã bắt đầu đào chiến hào của họ.
Thay vì liều lĩnh lao lên tấn công, họ đã chọn cách củng cố phòng thủ.
“Chúng quá bình tĩnh. Nghĩa là ít nhất có ai đó có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.”
“Tớ hiểu rồi. Vậy thì kẻ địch cũng có cựu binh.”
“Và chỉ huy của họ biết rõ họ đang làm gì. Họ đào hào để chặn đường tấn công của chúng ta.”
Touri trở nên chán nản khi nhìn thấy chiến hào của bọn cướp. Cách đào chiến hào của chúng rất bốc mùi.
“Tiếp tục thế này sẽ không tốt cho chúng ta. Chúng ta cần phải xem lại lộ trình.”
“Chúng ta nên làm gì?”
“Nhích về phía đông chút.”
Bây giờ đã rõ, kẻ thù của họ không chỉ là cướp.
Là một cựu binh, Touri nhăn mặt trước chiến thuật của họ.
Kết quả sẽ vô cùng thảm khốc nếu họ tấn công mà không có kế hoạch.
“Này, cậu có nghĩ chúng ta thực sự sẽ thắng không?”
“Nếu cậu đã mất tự tin, thì chúng ta nên rút lui. Ngay từ đầu, chiến dịch đã khó thành rồi.”
“Nhưng sau tất cả, nếu bây giờ chúng ta rút lui… mọi người sẽ nói gì?”
“Không có gì quý giá hơn mạng sống của chính mình.”
Nếu họ tiếp tục đào như thế này, khoảng năm ngày nữa họ sẽ đến vùng chiến đấu.
Và khi thời điểm đó đến, máu, sẽ thực sự đổ.
“Chỉ cần cho chúng biết chúng ta tồn tại cũng có nghĩa rồi. Chúng sẽ không dám cướp đâu.”
“Cậu nghĩ vậy sao?”
“Chúng ta hãy tự nhủ rằng một ngôi làng nào đó ở đâu đó đã không bị cướp vì chúng ta đã ở đây.”
Touri an ủi Louis bằng câu nói đó.
Có thể nạn cướp bóc đã được ngăn chặn nhờ Mặt trận Giải phóng Dokupori. Và ít nhất, khá chắc là nó đúng.
“Cho nên, dù chỉ đối mặt với chúng rồi rút lui vào phút cuối, thì vẫn có giá trị. Buộc bọn cướp phải đáp trả đã là một chiến thắng rồi.”
“…Nhưng tớ muốn đoàn tụ với vợ.”
“Tất nhiên rồi. Nếu có thể, tớ sẽ cố hết sức giúp.”
Tuy nhiên, mục tiêu của Louis là giải cứu người vợ bị bắt cóc của anh.
Chỉ quấy rối bọn cướp một chút cũng không thể làm anh thỏa mãn.
“Nhưng điều đó chỉ đúng nếu chúng ta có cơ hội chiến thắng. Cậu hiểu điều đó chứ?”
“Ừ.”
Tuy nhiên, bây giờ họ đã thực sự đối mặt với kẻ thù:
Rõ ràng là chúng bình tĩnh và xảo quyệt hơn họ mong đợi.
“Touri, trước đây cậu có nhắc đến chuyện kẻ thù có thể là một loại quân đội chính quy nào đó.”
“Đúng.”
“…Nếu vậy, cậu nghĩ đó là quân đội nào? Và chúng đang nhắm đến điều gì?”
“Tớ không có bằng chứng, nhưng tớ cho rằng có lẽ là Aerys.”
“Aerys? Là đảo quốc đó à?”
Touri dường như có linh cảm.
Aerys, kẻ thù của Austin trong Thế Chiến, một quốc đảo bên kia đại dương.
“Tại sao quân đội Aerys lại cướp bóc.”
“Họ là những người phản đối chiến tranh kết thúc nhất. Sau khi đổ bao nhiêu nhân lực và tiền bạc vào đó, họ chỉ nhận được một thuộc địa nhỏ bé. Tớ nghe nói bên đó rất bất mãn.”
“…”
“Họ cải trang thành bọn cướp, tuyên bố độc lập và chiếm một phần lãnh thổ của Austin… Có lẽ là như vậy.”
“Đấy chẳng khác gì xâm lược!”
Nghe lý thuyết của Touri, Louis nổi cơn thịnh nộ.
Thế Chiến đáng lẽ là đã kết thúc bằng một hiệp định hòa bình cách đây mười năm.
Nếu Aerys hiện đang phá vỡ hiệp ước đó và xâm lược:
“Đúng, là một cuộc xâm lược. Không có lý do gì để biện minh.”
“Tại sao chính phủ không làm gì cả?!”
Đáng lẽ chính phủ có nghĩa vụ giải quyết vấn đề này
Vợ của Louis đã bị bắt đi vì họ chỉ ngồi đó và không làm gì cả.
Anh cũng hướng sự tức giận vào chính quyền Austin.
“Austin thực ra muốn gửi quân đến Dokupori, nhưng không thể vì Aerys phản đối dữ dội.”
“Thật sao? Aerys phản đối à?”
“Phải. Dokupori nằm ngay cạnh một thuộc địa của Aerys. Họ nói nếu Austin điều động bất kỳ quân lính nào, họ sẽ coi đó là hành động xâm lược và sẽ đáp trả.”
Austin muốn huy động quân đội nếu có thể, nhưng Aerys phản đối quá dữ dội nên họ buộc phải lùi bước.
“Đáng ngờ, phải không?”
“…Tớ hiểu rồi. Thì ra là vậy.”
“Bây giờ cậu đã hiểu tình hình chưa?”
“Ừ. Touri, cậu biết nhiều về chủ đề này nhỉ.”
Khi Louis nói vậy, anh dừng lại và hơi nghiêng đầu.
Và sau đó—
“Nghĩ lại thì, không phải cậu nói là cậu đến Dokupori để du lịch sao?”
“…Eh? Tớ có nói thế sao?”
“Nếu cậu biết nhiều như vậy, thì hẳn cậu phải biết rằng có cướp ở Dokupori.”
“À, ừ, thì, đó là bởi vì…”
Louis nhớ lại lúc Touri giới thiệu cô là một du khách, và giờ thì điều đó không hợp lý nữa.
Bất kỳ ai biết nhiều đến thế đều biết rằng Dokupori là thành trì của bọn cướp.
Touri nhìn Louis với vẻ mặt bối rối khi anh chỉ ra sự mâu thuẫn và nói:
“Tớ xin lỗi. Thực ra tớ đang giả làm thường dân để do thám căn cứ của bọn cướp.”
“Huh? Vậy cậu làm việc cho chính phủ à?”
“Không hẳn vậy… Thông tin chi tiết vẫn chưa được phép tiết lộ.”
Cô đưa một ngón tay lên môi với cử chỉ ra hiệu im lặng nghịch ngợm.
“Hôm đó, tớ đang trên đường trở về sau khi điều tra căn cứ của bọn cướp. Tớ ước tính phải cần ít nhất một sư đoàn mới có thể đánh bại chúng, và rồi…”
“Cậu gặp phải bọn tớ.”
“Đúng vậy. Tớ thấy cậu định lao vào với 100 người, nên tớ đến để cảnh báo.”
Sau khi nghe lời giải thích đó, Louis cuối cùng cũng hiểu ra.
Anh luôn nghĩ Touri biết quá nhiều so với một cựu quân y.
“Đừng nói với tớ cậu là gián điệp hay gì đó nhé?”
“Thì, đó là bí mật. Suỵt~.”
Có lẽ đúng là Touri từng là một quân y trong chiến tranh. Sau chiến tranh, chắc hẳn cô ấy đã gia nhập một cơ quan tình báo nào đó.
Nếu vậy thì có thể hiểu được cách nói chuyện và hành động của cô.
“Được rồi, tớ sẽ không hỏi thêm. Nhưng cậu có thực sự ổn khi bỏ việc như thế này không?”
“Không hẳn. Tớ đã bỏ rơi cậu nếu cậu không nghe lời cảnh báo của tớ rồi.”
Nếu cô là một điệp viên, cô không nên trực tiếp tham gia vào trận chiến.
Cô ấy nên rời Louis và quay lại báo cáo chi tiết.
“…Tớ không ngờ lại gặp cậu ở đây, Louis.”
“Touri?”
Nhưng Touri đã chọn ở lại với Louis. Cô từ bỏ nhiệm vụ trinh sát và quyết định liều mạng chiến đấu.
Và lý do lớn nhất là—
“Tớ không thể bỏ rơi cậu hay Marisse.”
“…Tớ hiểu rồi.”
Touri đã ưu tiên cảm xúc cá nhân hơn nhiệm vụ của cô.
“Cậu có thể bị cấp trên mắng té tát đấy.”
“Không sao đâu. Tớ không nhận lệnh của ai cả.”
“Không à?”
“Thì, thông tin chi tiết là tuyệt mật.”
Louis có chút bực mình trước câu trả lời của cô.
Bí ẩn về Touri, đứa hậu bối ở trại trẻ mồ côi của anh, chỉ càng sâu hơn.
“Cậu không nghĩ càng có nhiều bí mật, càng quyến rũ hơn sao?” [note82255]
“Chuyện gì thế này…”
Cô né tránh câu hỏi bằng một nụ cười trêu chọc.
------------------
Đoán xem Touri đang giữ chức vụ gì nào =)).

