EX Arc - Mặt trận Giải phóng Dokupori

Chương 207

2025-10-15

1

“Louis! Súng mấy gã này khá tốt đấy!”

Buổi sáng mà họ đẩy lùi cuộc tấn công của bọn cướp

Sau khi xác nhận khu vực an toàn, Louis và những người khác đi kiểm tra xác bọn cướp.

“Tôi chưa từng thấy loại súng này bao giờ. Nó là gì vậy?”

“Thật… lạ, đây là loại súng trường Aerys.”

“Nghĩa là mấy khẩu này khá xịn nhỉ?”

“Không tệ, chắc thế?”

Thi thể của bọn cướp vẫn còn mềm nhũn, da dẻ nhợt nhạt và vô hồn.

Những người cố gắng chạy trốn phải kéo lê cơ thể mình gần một trăm mét trước khi chết.

“Whoa, lựu đạn! Mới toanh!”

“Đừng chạm vào nó. Đấy có thể không phải hàng xịn và có thể phát nổ ngoài ý muốn”

“Ôi trời.”

Như Touri đã nói ngày hôm qua, không cần tiết kiệm đạn dược làm gì.

Đạn dược có thể bổ sung từ các vũ khí chiếm được của địch

“Ồ, nhìn khẩu súng này thật hoài niệm. Là súng trường Sabbath đời giữa…”

“Cái gì? Có súng trường Sabbath ở đây à?”

Mắt Touri sáng lên khi Jen thản nhiên cầm một khẩu súng trường lớn, cũ.

Đây là lần đầu tiên Louis nhìn thấy vẻ mặt đó của cô.

“Wow… Đúng là súng trường Sabbath rồi. Thậm chí nó còn là phiên bản đời giữa được sản xuất trong Cuộc cách mạng Sabbath nữa chứ…”

“Tôi đã từng chiếm được một khẩu ở Chiến tuyến Phía Tây. Nhưng cuối cùng chưa bao giờ dùng đến nó.”

“…”

Vì Touri quá nhỏ nên một khẩu súng trường Sabbath quá khổ có thể sẽ không phù hợp.

Louis nghĩ thế, nhưng Touri cứ nhìn nó mãi.

“Uh, cậu muốn dùng—”

“Nếu cậu thấy ổn thì, hoàn toàn có!”

Touri gật đầu nhiệt tình trước cả khi anh kịp dứt câu.

Louis không quan tâm ai sử dụng vũ khí gì.

Anh đã dự định để cô tự chọn khẩu nào cô muốn vì cô là cựu chiến bình.

“Cái gì? Cô thích súng trường Sabbath hơn à? Nó giật mạnh hơn và khó ngắm hơn so với OST.”

“Anh không hiểu rồi, Jen. Dù có giật thì độ chính xác cũng chẳng kém gì OST đâu.”

“Hmm…”

“Quan trọng hơn là, tầm bắn quá tuyệt vời. Mẫu đời giữa tuy hơi to, nhưng tầm bắn hiểu quả của nó xa hơn nhiều.”

Touri liến thoáng và nhiệt tình nói về khẩu súng trường Sabbath. Cô hẳn phải rất gắn bó với nó.

Louis hơi ngạc nhiên trước khía cạnh bất ngờ này của cô.

“Được cầm khẩu súng này một lần nữa... Cảm giác như một số phận kỳ lạ.”

“Này, Touri. Tại sao cậu lại thích súng trường Sabbath vậy? Cậu là cựu chiến binh Sabbath hay gì à…?”

“À, thì, chuyện là thế này. Hồi đó, vì quy định, quân y không được phép mang súng. Lần duy nhất tôi được dùng súng là khi chúng tôi cướp được trên chiến trường.”

“Ồ, tớ hiểu rồi.”

Mắt Touri láo liên khi cô nói.

Louis cảm thấy cô ấy đang nói dối, nhưng quyết định không hỏi thêm nữa.

“Còn số đạn còn lại thì sao? Đã bù lại số đạn đã dùng hôm qua chưa?”

“Nếu có gì thay đổi thì hiện tại chúng ta đã có đủ rồi. Có vẻ như chúng ta có thể kéo dài chiến dịch lên đến bảy ngày.”

“Hmm.”

Số lượng súng và đạn tương đương với thời gian chiến đấu.

Tất nhiên, điều đó cũng phải cân bằng với nguồn cung thực phẩm và nước uống.

“Tớ sẽ đi xem chúng ta có thể mang thêm chút đồ ăn không.”

“Nhờ cậu đấy.”

Việc thu giữ được súng và đạn của bọn cướp đã cho họ thêm chút thời gian để thực hiện chiến dịch.

“Lấy bất kì đồ có giá trị nào trên người bọn cướp đi. Chúng sẽ chi trả chi phí thực phẩm đấy.”

“…Ừ, ý kiến hay đấy.”

Nhìn chung, cuộc tấn công của bọn cướp lại mang lại lợi ích cho Louis và những đồng chí.

Họ đã thu được vũ khí, đạn dược và đồ có giá trị.

Và trên hết—

“Bọn cướp chẳng mạnh đến đấy!”

“Này, có lẽ chúng ta có thể thắng trận này!”

Họ đã đánh bại bọn cướp mà không có một thương vong nào.

Đối với các thành viên của Mặt trận Giải phóng Dokupori, đây chính là sự củng cố lòng tin lớn nhất mà họ có thể hy vọng.

.

.

.

“Được rồi, hãy thật sự bắt đầu nào.”

Louis và Mặt trận Giải phóng Dokupori bắt đầu tiến công lần thứ hai.

Lần này, họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng và lên kế hoạch cẩn thận đến từng chi tiết.

Quyết tâm và sĩ khí của họ cao hơn nhiều so với cuộc hành quân đầu tiên.

“Touri và Jen, tôi sẽ giao cho mỗi người phụ trách một đội.”

“Đã hiểu”

“Rõ.”

Louis chia lực lượng thành hai nhóm và giao quyền chỉ huy cho Touri và Jen.

Mặc dù Touri vẫn còn là người mới, nhưng kinh nghiệm chiến đấu dày dặn của cô đã khiến Louis hoàn toàn tin tưởng cô.

Câu hỏi duy nhất là liệu những người khác có chấp nhận sự lãnh đạo của Touri hay không…

“Nếu là Touri, tôi tin cô ấy.”

“Mạng sống của tôi phụ thuộc vào cô đấy, đội trưởng.”

Khi anh công bố phân công, phản ứng tích cực hơn anh dự kiến.

Ít nhất, không có ai phản đối.

“Tớ ngạc nhiên đấy. Cậu thân thiết với mọi người từ khi nào vậy?”

“Tớ không chỉ dành cả tuần qua chỉ để chơi đâu, Louis.”

Hóa ra, Touri đã liên tục tập luyện với những người lính trong khi Louis ra ngoài thu thập nhu yếu phẩm.

Cô dạy họ cách chạy trên chiến trường, cách ẩn nấp, cách sử dụng lựu đạn và cách ngắm bắn.

Cùng Jen, cô đóng vai trò là người hướng dẫn, truyền đạt mọi kỹ năng cần thiết để sống sót.

“Tôi không thể tin Touri chỉ là một quân y. Cô là lính bộ binh thì hợp lý hơn đấy.”

“Thì… Tôi đã từng phục vụ trong bộ binh. Chỉ là vai trò chính của tôi là quân y.”

“Thấy chưa? Tôi cũng nghĩ vậy.”

Họ thậm chí còn nói rằng Touri có thể dễ dàng thực hiện những bài tập khó nhất mà không hề đổ mồ hôi trong quá trình tập luyện sức mạnh.

Sức bền của cô cũng thuộc top dù phải so tài với những thanh niên trẻ của Mặt Trận Giải phóng.

“Sức bền của cô là không thể tin nổi.”

“Tôi vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”

Nghe vậy, Louis lại một lần nữa ngạc nhiên.

Touri kấy đâu ra sức mạnh đó trong thân hình nhỏ nhắn ấy?

Hơn thế nữa…

“Kỹ năng y khoa của Touri cũng tuyệt vời phải không?”

“Ừ. Tôi rất khâm phục tài năng của cô ấy trong việc chữa trị vết thương.”

“A ha ha…”

Cô sở hữu kiến thức y khoa sâu rộng, kỹ năng bộ binh tiên tiến và thậm chí cả kỹ năng để phục vụ như một sĩ quan tham mưu.

Với một người chỉ phục vụ trong quân đội, cô có quá nhiều kĩ năng.

“Cậu thực sự là ai, Touri?”

“T-Tớ thực sự chỉ là một quân y bình thường thôi.”

“Nhưng mà…”

Mặc dù Touri tỏ ra khiêm tốn nhưng vẫn có cảm giác như cô ấy đang che giấu điều gì đó.

Louis bắt đầu nghi ngờ rằng có lẽ cô thực sự là một người lính nổi tiếng.

“Quan trọng hơn, hãy tập trung vào trinh sát. Hãy cảnh giác khi di chuyển nhé, Louis.”

“À, đúng rồi.”

Nhưng Touri từ chối kể về quá khứ của cô. Nếu cô ấy chọn che giấu, Louis thấy không có lý do gì để đào sâu thêm.

Mặc dù có chút nghi ngờ, anh vẫn bỏ qua và tập trung vào nhiệm vụ phía trước.

.

.

.

Và thế là, cuộc tiến công toàn diện của Louis và Mặt trận Giải phóng Dokupori bắt đầu. Chiến dịch tái chiếm làng nông nghiệp kiên cố Dokupori bắt đầu.

Không có chỗ ẩn nấp xung quanh nên không thể tấn công bất ngờ được.

Vì vậy, Louis đã lựa chọn chiến tranh chiến hào như Touri đã đề xuất.

“Hmm…”

“Có chuyện gì thế, Touri?”

Không có cuộc tấn công nào của kẻ thù trên đường đi.

Có lẽ vì bị lung lay bởi thất bại trước đó, bọn cướp hành động thận trọng.

Họ dường như đang chờ lực lượng của Louis đến vị trí phòng thủ của họ.

“Không, chỉ là có lẽ…”

“Chuyện gì vậy? Nói cho tôi biết.”

“Các hoạt động của địch được tổ chứa tốt đến đáng ngạc nghiên.”

Sau chiến thắng, Touri đã dự đoán bọn cướp sẽ ngay lập tức tìm cách trả thù.

Cô cho rằng họ sẽ không im lặng sau khi lòng tự trọng của họ bị tổn thương và dự đoán một cuộc phục kích chớp nhoáng trong quá trình tiến công.

“Cuộc phục kích ngày hôm qua cũng được phối hợp rất tốt.”

“Đúng vậy…”

“Khi chúng nhận ra chúng đã thua, tất cả bọn chúng đều lập tức rút lui và cắm rễ trong chiến hào đợi chúng ta đến, đúng không?”

“Đúng vậy, có vẻ như vậy.”

“Chúng hành động như những người quân nhân có chỉ huy.”

Tuy nhiên, bọn cướp đã bình tĩnh phản ứng, trái ngược với dự đoán đó.

Họ đang củng cố phòng thủ và chờ Mặt trận Giải phóng Dokupori tiến đến.

“Nghĩa là sao?”

“Tớ hi vọng đây thực sự không đúng, nhưng…”

Touri cau mày trước phản ứng của họ.

“Có khả năng kẻ địch là một đơn vị thuộc quân đội chính quy.”

“Hả?”

Cô thở dài khi nói.

“Ý cậu là quân đội của một quốc gia nào đó đã tấn công làng chúng tớ sao?!”

“Đúng vậy. Nếu đúng như vậy thì đây sẽ trở thành một vấn đề quốc tế.”

Có thể những kẻ chiếm Dokupori không phải là cướp, mà là quân chính quy.

Louis vô cùng tức giận khi nghe điều này.

“Đội quân khốn kiếp nào đang làm chuyện này?”

“Tớ không biết… Tớ chỉ nói rằng đó là một khả năng.”

“Và nếu họ thực sự là quân chính quy, chúng ta có thể thắng không?”

“Không. Nếu vậy, chúng ta phải rút lui.”

Vết sẹo mang tên hận thù từ Thế Chiến vẫn chưa phai.

Nhiều phe phái không chấp nhận nền hòa bình vô điều kiện do Arunoma mang lại.

Một nhóm nhỏ của quân đội một quốc gia nào đó có thể đang cướp bóc dưới vỏ bọc của bọn cướp.

“…Vậy chúng ta phải làm sao?”

“Austin sẽ huy động quân đội nếu chúng ta có bằng chứng. Họ sẽ không chần chừ nữa vì đây là vì an ninh quốc gia của chúng ta.”

Nhưng khi Louis trừng mắt giận dữ, Touri nhìn thẳng vào mắt anh ta và cảnh cáo nghiêm khắc:

“Chúng ta chỉ có nước rút lui ngay lập tức nếu địch là quân đội chính quy. Louis. Để chuyện này cho quân đội Austin.”

“À, ừ.”

Nhưng kỳ lạ thay…

Louis có ấn tượng rằng, Touri đang nói với “sự chắc chắn” chắc chắn.

-------------------

“Cậu thực sự là ai, Touri?”

Có là ai đâu chỉ là Công chúa súng của chiến trường, Ace của Austin, Tham mưu trưởng quân đội Austin thôi mà. [hơi nhiều để là "chỉ" nhỉ =))]

Qua chương này mới thấy Touri cũng là một tay chơi súng thứ thiệt.

.

.

Không giỡn nữa, diễn biến đang leo thang. Nếu thực sự có quân đội nước khác ở Dokupori thì rất có nguy cơ nổ ra chiến tranh. Các bạn nghĩ sao?