EX Arc - Mặt trận Giải phóng Dokupori

Chương 206

2025-10-14

1

“Touri, có vẻ như chúng ta sẽ sẵn sàng để khởi hành vào ngày kia.”

“Cuối cùng cũng đến lúc rồi.”

Louis đã dành cả tuần qua để chuẩn bị cẩn thận cho trận chiến sắp tới.

Anh thu thập xẻng, gỗ, xe đẩy, thực phẩm lâu hư và nước.

“Hãy xem lại kế hoạch nào, Louis.”

“Ừ”

“Chiến dịch sẽ kéo dài năm ngày. Dựa trên nguồn quân nhu gồm đạn dược và lương thực, chúng ta sẽ không thể tiếp tục chiến đấu sau đó. Chúng ta sẽ rút lui nếu không thể hoàn thành mục tiêu trong thời hạn đó.”

Đêm đó, Touri và Louis đã tổ chức một cuộc họp chiến lược để xem xét tình hình.

Với số đạn dược và vật tư thu thập được, năm ngày là giới hạn tuyệt đối của họ.

Touri đã nói rằng, mặc dù không đủ thời gian để chiếm được chiến hào đúng cách, họ không còn lựa chọn nào khác vì nguồn lực có hạn.

“Hiện tại, chúng ta hãy giả sử súng trường của kẻ thù tương đương với các mẫu súng trường tiêu chuẩn vào cuối chiến tranh, với tầm bắn hiệu quả khoảng 300 mét.”

“Phải.”

“Chúng ta sẽ bắt đầu đào chiến hào cách căn cứ địch khoảng 350 mét ở một khu vực đồi núi.”

Vị trí Touri chỉ ra là một ngọn đồi thoai thoải, ở điểm mù của căn cứ địch.

Rõ ràng không có nơi nào tốt hơn để bắt đầu đào rãnh hơn là ở đó.

“Chúng ta sẽ dần dần đào tiếp từ đó. Việc chúng ta có thể tiếp cận căn cứ của chúng gần đến mức nào sẽ phụ thuộc vào…”

“Việc chúng ta chăm chỉ đến đâu, đúng không?”

80% công việc của bộ binh là đào đất.

Chiến dịch này cũng không khác gì. Phần lớn thời gian sẽ dành cho việc “đào hố”.

“Chúng ta cần đến gần căn cứ địch đến mức nào? Có mục tiêu là gần đến bao nhiêu không?”

“Càng gần càng tốt. Lý tưởng nhất là trong vòng 20 mét, nhưng ít nhất cũng phải 50 mét.”

“…Sẽ rất khó khăn đây.”

Louis thở dài sau khi xem xét lại kế hoạch với Touri.

Họ phải đào ít nhất 300 mét trong năm ngày.

Điều kiện này khá khắc nghiệt.

“Chúng ta có thể đào xa đến thế không?”

“…Còn tùy thuộc vào chất lượng đất ở đó nữa. Nếu đất mềm thì chúng ta có cơ hội.”

“Nếu đát cứng thì sao?”

“Vậy thì chúng ta phải bỏ cuộc thôi. Chẳng có gì phải xấu hổ cả.”

Lúc này, Louis không còn cảm thấy táo bạo như vài ngày trước nữa.

Anh nhận ra anh đã liều lĩnh đến mức nào sau khi nghe Touri kể về sự khắc nghiệt của chiến đấu thực tế.

“Sẽ rất khó để tất cả mọi người có thể sống sót, phải không?”

“Ồ, tất nhiên rồi. Thậm chí chúng ta có thể bị xóa xổ nếu kẻ thù có súng máy.”

“Chuyện chúng ta sắp làm thực sự liều lĩnh.”

“Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi là hãy để quân đội chính quy lo liệu.”

Liệu họ có cơ hội chiến thắng hay không, cả việc có thể thực sự chiến đâu không cũng chưa chắc chắn.

Ngay cả khả năng đối mặt với kẻ thù trong khoảng thời gian năm ngày cũng rất thấp.

“Xin hãy nhớ rằng chúng ta sẽ phải rút lui nếu tình hình trở nên quá khó khăn. Sẽ có người phải chết một cách vô ích nếu cậu để lòng tự trọng cản trở.”

“Touri…”

…Không cố chấp, hãy rút lui nếu mọi chuyện không ổn. Đó là quy tắc bất di bất dịch của trận chiến này.

Ánh mắt nghiêm trọng của Touri nhìn thẳng vào mắt Louis.

“Hãy đưa ra quyết định rút lui nhanh chóng nếu cần thiết.”

“Tớ hiểu rồi. Cảm ơn cậu.”

Louis khắc ghi những lời đó vào trái tim mình.

Và với điều đó, anh bắt đầu chuẩn bị tinh thần cho trận chiến quyết định sắp tới.

.

.

.

Tuy nhiên, bọn cướp không đợi họ hoàn tất chuẩn bị.

“L-Louis! Có chuyện!”

Lúc đó là sáng sớm, khi những tia sáng đầu tiên của bình minh vừa bắt đầu ló dạng ở chân trời.

Ngay khi Louis vừa luyện tập xong [Shield] và chìm vào giấc ngủ thoải mái

“Có chuyện gì thế?”

“Kẻ thù đang tấn công làng!”

“Cái gì?!”

“Địch có rất nhiều!”

Một người canh gác xông vào lều của Louis và hét lớn.

“Từ hướng nào?”

“Hướng Nam!”

Tiếng chuông báo động vang lên, báo hiệu cuộc tấn công sắp tới của kẻ thù.

Louis bật dậy và chạy về phía rìa phía nam của ngôi làng cùng với người canh gác.

“Whoa… nhiều quá nhỉ.”

Trời vẫn còn tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt của buổi sáng chiếu rọi mặt đất.

Nhưng nheo mắt nhìn vào ánh sáng mờ ảo, anh có thể nhận ra một khối đen đang tiến đến gần đồng cỏ thưa thớt.

“Này, một số chúng có súng.”

“Cũng có một số cũng cưỡi ngựa.”

Ngay cả từ xa, có thể thấy rõ nhóm này có vũ trang.

Họ chắc chắn là nhóm cướp đã tàn phá khu vực này.

“Chết tiệt, chúng đã phát hiện ra chúng ta ở đây!”

Đúng vậy. Bọn cướp đã biết được kế hoạch tấn công của Mặt trận Giải phóng Dokupori.

Họ đã phát hiện ra ngôi làng nơi Louis và những người khác đang ẩn náu và tấn công phủ đầu.

“Tệ quá! Mọi người trong làng…!”

Louis hoảng loạn trước cuộc tấn công bất ngờ.

Tất cả lương thực và đạn dược mà họ thu thập được sẽ bị đánh cắp, phụ nữ và trẻ em sẽ bị bắt cóc, và nơi này sẽ không gì hơn một đống phế tích nếu họ không làm gì cả.

Dân làng lúc này đang gặp nguy hiểm vì Louis và nhóm của anh đã chọn ở lại đó.

“Đánh thức mọi người dậy! Di tản họ!”

“Chúng ta bị tấn công rồi! Đừng quan tâm đến đồ đạt, chạy đi!!”

Người canh gác hét lên, cảnh báo toàn bộ ngôi làng về mối đe dọa.

Chuông báo động vang lên khắp khu vực và tiếng khóc lo lắng vang lên từ khắp mọi nơi trong làng.

“Không sao đâu, bọn cướp vẫn còn xa. Bình tĩnh nào, đi về phía ngôi làng gần đây—”

“Không, Louis. Sai rồi.”

Ngôi làng chìm trong nỗi sợ trước sự hỗn loạn của cuộc tấn công vào sáng sớm.

Vẫn còn run rẩy, Louis định ra lệnh di tản toàn bộ thì thấy Touri đang đứng cạnh mình, ngáp dài một cái.

“Touri?”

“Thật may mắn. May mắn quá.”

Cô ấy không hề tỏ ra sợ hãi chút nào. Đúng hơn, trông cô có vẻ nhõm.

“Cậu đang nói cái gì thế?”

“Chúng ta nên vui hơn đi. Họ đã vất vả đến đây chỉ để bị tiêu diệt bớt quân mà.”

Touri vẫn hoàn toàn không hề nao núng.

“Louis, bên phòng thủ có lợi thế lớn trong cuộc đấu súng.”

“Ý cậu là… cậu muốn đánh trả?”

“Tất nhiên rồi. Chứ cậu nghĩ gì?”

Ngay cả khi đối mặt với cuộc đột kích sắp tới, Touri vẫn giữ được sự bình tĩnh kỳ lạ mặc dù có vô số tên cướp đang xông vào.

“Chúng đang xông qua bãi đất trống không có chỗ ẩn nấp. Đây là một cơ hội tốt.”

“Nhưng —”

“Louis, nếu cậu định rút lui ở đây, thì cậu chẳng còn cơ hội bắt đầu nào rồi. Vậy thì tớ khuyên cậu nên từ bỏ cả ý tưởng tấn công chiến hào đó đi.”

“…Chết tiệt!”

Giọng nói của cựu quân y vẫn như thường.

Không, thậm chí cô ấy còn có vẻ phấn khích nữa.

“Quân ta cũng có rất nhiều súng.”

Và khi Louis quay lại nhìn:

Cô quân y nhỏ nhắn cong môi thành một nụ cười mờ nhạt, méo mó.

.

.

.

“Chúng ta sẽ bảo vệ ngôi làng này! Mặt trận Giải phóng Dokupori, chuẩn bị chiến đấu!!”

“Đúng vậy! Đúng là phải như vậy, sếp!”

Đúng như lời Touri khuyên, Louis quyết định đứng lên và chiến đấu.

Trong khi nhiều binh lính lo lắng trước mệnh lệnh đột ngột này, chỉ có Jen là đáp lại bằng tiếng hét vui vẻ.

“Đừng lo, có tôi ở đây thì chúng ta sẽ không thua đâu! Chúng ta sẽ bắn bọn khốn đó thành tổ ong!”

“V-Vâng!”

Nhìn thấy người lính già như vậy, Touri gật đầu tỏ vẻ ngưỡng mộ.

…Sĩ khí của Jen đã giúp những người lính lấy lại bình tĩnh và chuẩn bị tinh thần cho trận chiến.

“Để Jen lo việc nâng cao sĩ khí đi. Louis, hãy ra lệnh cho quân ta vào vị trí.”

“Đ-Đúng rồi, ý hay đấy. Trước tiên, hãy xếp hàng dọc theo phía nam của ngôi làng.”

“Chúng ta nên có vật che chắn.”

Touri chỉ vào một số ngôi nhà trong làng.

“Chúng ta có thể dùng tường của ngôi nhà đó làm lá chắn. Hay là bố trí hai đội ở phía đông và phía tây?”

“Được đấy.”

“Và cái rãnh thoát nước đằng kia đủ sâu. Nó sẽ che phủ gần hết cơ thể chúng ta nếu cúi xuống.”

“…Vậy thì chúng ta cũng nên bố trí người ở đó.”

Không còn thời gian để do dự nữa.

Louis lắng nghe những gợi ý của Touri và bắt đầu sắp xếp các đơn vị cho phù hợp.

“Jen, cho đội của anh đi và sử dụng tường nhà Lily làm chỗ ẩn nấp!”

“Đã rõ!”

“Triển khai quân gần các ngôi nhà phía tây nữa. Chúng có thể bao vây và phục kích chúng ta.”

“Được! Tôi sẽ cho đơn vị Jen canh gác phía đối diện của ngôi làng!”

Touri và Jen rất đáng tin cậy, luôn giữ được bình tĩnh trong tình huống căng thẳng.

Louis vô cùng kinh ngạc trước những cựu chiến binh dày dạn kinh nghiệm chiến đấu.

“Louis, là người chỉ huy, anh phải quan sát mọi hướng từ hội trường trung tâm của làng.”

“…Được rồi. Rồi tớ nên làm gì?”

“Nếu kẻ địch tấn công từ hướng khác, cậu sẽ cần phải phân bổ lại các đơn vị cho phù hợp.”

“Được rồi. …Nhưng Touri, cậu không thể ra lệnh sao?”

“Không. Tớ chỉ có thể đưa ra gợi ý thôi. Chính cậu là người đã khiến mọi người ở đây, đúng không?”

Touri rất kiên quyết. Cô ấy sẽ không dễ dàng lấy quyền chỉ huy.

Cô giữ hành động của cô ở mức “lời khuyên”.

“Không ai ở đây muốn chết theo lệnh của tớ cả. Nếu lệnh không phải do cậu ra, chúng sẽ chẳng có giá trị gì.”

“…”

“Cậu là chỉ huy, Louis.”

Nghe xong, mắt Louis cũng mở to vì nhận ra.

“Tớ cũng là một trong số họ. Tớ đã đặt mạng sống của mình vào tay cậu, Louis.”

“…Ừ. Cứ để tớ lo!”

.

.

.

Và rồi, ngay khi Louis và nhóm của anh hoàn tất chuẩn bị để đẩy lùi cuộc tấn công:

“Chúng gần đến rồi. Chúng ta có thể bắn được chưa?”

“Chờ đã. Chúng ta cần dụ chúng lại gần hơn để chúng không thể trốn thoát.”

“Ồ, tớ hiểu rồi.”

Với bọn cướp, đây không phải là một trận chiến.

Mà là cuộc săn nơi họ sẽ cướp thức ăn và đồ tiếp tế từ dân địa phương rồi trở về nhà.

“Tiếp tục dụ chúng vào.”

“Đừng bắn vội! Chưa phải lúc…”

Dân làng không được coi là mối đe dọa thực sự ngay cả khi họ có súng.

Dù sao thì họ cũng không thể sử dụng súng, đội hình của họ rất hỗn loạn và họ không thể hợp đồng tác chiến.

“Louis. Ra hiệu trong ba giây nữa.”

“Được rồi.”

Mặt khác, bọn cướp lại phối hợp rất tốt dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh.

Tắm mình trong ánh nắng ban mai, họ tiến bước đều đặn và nhịp nhàng một cách hoàn hảo.

“Được rồi! Mọi người, được phép bắn!”

“Woooooooooooo!!”

Nhưng có điều mà bọn cướp tấn công ngôi làng không biết.

“…Làm tớ nhớ đến trận chiến đó.”

“Touri?”

Trận chiến Argaria được coi là “chiến thắng vĩ đại nhất Thế Chiến”

Đội hình do người chỉ huy [Touri] đề xuất đã sẵn sàng chống lại cuộc tấn công

.

.

.

“Hãy nhìn đi, Louis. Đây là chiến tranh.”

Thành thật mà nói, đây thậm chí không phải là một trận chiến.

Những tên cướp chạy qua đồng bằng trống trải không có nơi ẩn nấp đã bị bắn hạ dã man.

“Louis, bắn loạt thứ hai sau ba giây nữa.”

“À, đúng rồi… Loạt thứ hai, bắn!”

Nhìn từ xa, có vẻ như tất cả bọn họ đều vấp ngã cùng một lúc.

Tuy nhiên, những tên cướp ngã xuống đất nằm im, co giật và bất động.

“Ha ha ha! Tốt lắm!”

“Bọn khốn nạn đó đang ngã xuống từng người một!”

Cuối cùng, bọn cướp dừng chạy và bắt đầu tản ra trong sự hỗn loạn.

Các thành viên của Mặt trận Giải phóng Dokupori đã theo dõi cảnh tượng đó và cười lớn.

Chẳng bao lâu sau, bọn cướp quay đầu và bắt đầu bỏ chạy.

“Họ đang bỏ chạy!”

“…Không thể để chúng thoát. Xin hãy ra lệnh cho bắn loạt thứ ba.”

“Chúng ta có thể hết đạn cho lần sau nếu bắn quá nhiều.”

“Không sao đâu. Cứ ra lệnh bắn đi.”

Touri đứng trước mặt Louis, im lặng ngắm súng trường.

Khuôn mặt của bọn cướp hiện rõ trong tầm mắt cô.

“…Được rồi. Bắn!”

“Đã hiểu.”

Một âm thanh máy móc vang lên từ mọi hướng khi tiếng súng vang lên.

Quay lưng bỏ chạy, bọn cướp lại một lần bỏ chạy và ngã xuống.

“Chúng ta có thể bắn thêm một loạt nữa. Ra lệnh trong ba giây nữa.”

“À, đúng rồi…”

Lúc đó, Louis thấy.

Touri cố tình nhắm vào kẻ địch dường như là chỉ huy từ xa.

Và mỗi cú đều hoàn hảo trúng đích.

“Bắn!!!”

Giọng nói run rẩy của Louis vang vọng khắp làng.

Tiếng súng đồng loạt vang khắp vùng đất đang tắm trong nắng mới

“Chúng ta đã làm được! Hạ được chúng rồi!”

“Đáng đời chúng nó!!”

“Phù…”

Chẳng mấy chốc sau, tiếng reo hò vang lên khắp làng.

Bọn cướp đã quay đuôi và bắt đầu chạy khỏi làng.

Dân làng vừa theo dõi trận chiến giờ đây nhảy múa vì phấn khích.

“Thực sự thắng rồi sao.”

“Đúng, đây là chiến thắng của chúng ta.”

Mọi chuyện thật dễ dàng.

Louis và nhóm của anh đã chiến thắng mà không có một thương vong nào.

“Những đội quân xung phong mà không có chỗ nấp sẽ có kết cục này đây”

“Ah, đáng đời chúng.”

Louis cũng mỉm cười một lúc.

Những xác chết vô hồn của bọn cướp mà anh căm ghét giờ đây nằm rải rác trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng đó…

“Nếu chúng ta đi sai một bước, thì chúng ta mới là người nằm la liệt ngoài kia.”

“Ừ, chúng ta may mắn đấy… Hả?”

“Louis?”

Không hiểu sao Louis lại thấy khó mà cười.

Thay vào đó, tim anh đập thình thịch và bụng anh quặn lại vì khó chịu.

“Ah, tớ hiểu rồi.”

“Cái gì thế này? Tớ thấy tệ.”

“…Louis, có vẻ như cậu không hợp với chiến tranh rồi.”

Đó là cảm giác xuất phát từ lòng tốt bẩm sinh của Louis. Cảm giác tội lỗi xuất phát vì cướp đi sinh mạng của người khác.

“Hãy kiểm soát cảm xúc của cậu. Hãy mỉm cười và nói với mọi người rằng, ‘Làm tốt lắm.’”

“Vừa nãy thôi, chúng ta vừa giết đám người này.”

“Đúng vậy. Họ bị bắn theo lệnh của cậu đấy, Louis. …Sĩ khí sẽ giảm mạnh nếu cậu cứ trưng bộ mặt như thế.”

Các thành viên trong nhóm đã làm theo lệnh của Louis và bắn chết bọn cướp.

Và có lẽ, vô số thi thể hiện đang nằm trên mặt đất cách đó vài trăm mét.

Louis cảm thấy buồn nôn khi nhận ra.

“Tất cả những gì cậu có thể làm là cười. Cậu ăn mừng khi cướp đi mạng người khác, và nói ‘Tớ làm được rồi.’. Đấy là quy luật của chiến trường.”

“…Ừ. Vậy thì, gọi mọi người lại—”

“Không, hãy đợi thêm chút nữa. Chúng ta cần phải cảnh giác cho đến khi trinh sát quay lại. Trong chiến tranh, không có gì là chắc chắn cả.”

Nhưng Touri vẫn giữ được bình tĩnh.

Ngay cả sau khi cướp đi sinh mạng của bốn người chỉ trong khoảnh khắc này, bao gồm cả phát súng cuối cùng.

“Phù…”

Như thường lệ, cô đứng đó không chút lo lắng, hành động như thể không có chuyện gì xảy ra.

Louis nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt sững sờ.

“Cậu nghĩ sao, Louis? Chiến thắng chính là như thế này đây.”

Cô cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

“Cảm giác thế nào?”

“Chiến tranh thực sự là địa ngục nhỉ?”

Anh nói với giọng tự giễu.

---------------------

Cuối cùng cũng nhận ra sự tàn khốc của chiến tranh rồi hả, Louis?