EX Arc - Mặt trận Giải phóng Dokupori

Chương 204

2025-10-11

3

“Haa…”

Sau khi hoãn cuộc tấn công, Louis và mọi người trở về ngôi làng mà họ đã dùng làm căn cứ.

Từ đó, họ đi khắp khu vực để thu thập xẻng và gỗ.

“Mọi thứ thực sự không diễn ra như mong đợi.”

“Chẳng phải tốt hơn nếu chúng ta được cảnh báo trước khi thất bại sao?”

Tinh thần chiến đấu đang dâng trào đã tan biến.

Tuy nhiên, họ không thể bỏ qua lời khuyên của những người có kinh nghiệm chiến tranh thực tế.

“Trước mắt thì hãy vui vì được gặp lại Doll-chan đi.”

“Ừ… cậu nói đúng.”

Louis lo lắng vì anh vẫn chưa biến   

“Doll-chan thực sự rất giỏi ngành y. Cậu ấy cực kỳ giỏi.”

“Thật sao? Sẽ giúp ích nhiều đấy.”

“Tớ sẽ học được nhiều từ cậu ấy. Hmm? Có chuyện gì vậy, Louis?”

Mặc dù đang khen Touri, Louis vẫn tỏ ra không hài lòng.

Anh tỏ ra không hề muốn nói tới Touri.

Bản thân Louis cũng hiểu rõ lý do.

“Không có gì đâu. Chỉ là hóa ra tớ hẹp hòi thôi.”

“À, tớ hiểu rồi. Doll-chan có vẻ khá có năng lực.”

Nói cách khác, đó là sự ghen tị của đàn ông.

Anh nghĩ rằng có lẽ Touri phù hợp để lãnh đạo hơn anh.

“Dù ai nói gì đi nữa, Louis vẫn là thủ lĩnh của chúng ta. Dù cậu ấy có năng lực, cậu ấy cũng không có sức hút như cậu.”

“Cậu nghĩ vậy sao?”

“Mọi người ở đây đều đi theo cậu vì bị lay động bởi lời nói của cậu.”

Louis đoàn kết Mặt trận Giải phóng Dokupori.

Anh đã đi từ làng này sang làng khác và dốc hết tâm huyết để tập hợp đồng minh.

“Ngay cả Doll-chan cũng đang cố gắng cho cậu mượn sức mạnh của cậu ấy, phải không?”

“Ừ… Chắc vậy.”

“Cậu nên tự tin hơn về sức hút và may mắn của cậu đi.”

Nghe đến đó, anh không còn thời gian để buồn nữa.

Louis có một tham vọng lớn: giành lại vợ mình và đánh đuổi bọn cướp.

“Cảm ơn, Marisse!! Được thôi, tớ sẽ làm!”

“Ừ, ừ. Tớ sẽ theo cậu cho đến ngày tớ chết.”

Với những lời động viên đó, ánh sáng đã trở lại trong mắt anh.

Marisse nhìn anh với nụ cười ấm áp.

“Được rồi, đến lúc thu thập thông tin rồi. Tớ phải học hỏi kinh nghiệm từ các cựu binh.”

“Đúng vậy, Chúc may mắn nhé.”

Louis là người khá đơn giản và cũng có nhiều khuyết điểm.

Tuy nhiên, bản tính nghiêm túc của anh đã mang lại cho anh một sức hút nhất định thu hút mọi người.

Có lẽ đó chính là cách anh lãnh đạo một lực lượng gồm một trăm người.

Mặc dù anh thiếu những phẩm chất của một người chỉ huy, nhưng anh lại là mẫu người tỏa sáng khi được những người xung quanh ủng hộ.

.

.

.

“Là thế đó. Jen, Touri, tôi muốn hai người dạy tôi chiến tranh chiến hào.”

“Vậy là chúng ta thực sự tiến hành chiến tranh chiến hào nhỉ?”

“Được thôi. Tớ sẽ dạy cậu những gì tớ biết.”

Louis đến gặp hai cựu binh Jen và Touri và nhờ họ chỉ giáo.

“Làm thế nào để đào hào?”

“Không phức tạp lắm đâu. Chỉ cần đào một cái hố thật sâu. Đủ sâu để cả đầu cũng có thể được che chắn.”

“Các bức tường được chống đỡ bằng dầm để tránh bị sập. Các dầm cũng tạo chỗ đứng để trèo ra khỏi hào.”

Là những cựu binh sống sót qua chiến tranh, cả Touri và Jen đều rất thành thạo chiến đấu.

Louis đã học được điều đó từ hai người họ trong khi thực sự đào một cái rãnh để thử nghiệm.

“Này Louis, sao anh lại đào hố giữa làng thế?”

“Xin lỗi. Tôi đang học về chiến hào từ các cựu binh. Tôi sẽ lấp lại sau.”

Trong khi Louis đang tìm hiểu về chiến tranh chiến hào, các thành viên khác của Mặt trận Giải phóng Dokupori bắt đầu tụ tập xung quanh.

Tất nhiên là họ sẽ tò mò về sao thủ lĩnh của họ lại đào hố.

“Cô gái đằng kia là tân binh mà tôi từng nghe nói đến ấy? Cô ấy từng là lính à?”

“Rất vui được gặp anh, tôi là Touri.”

“Cô ấy trẻ đấy… Cô ấy thực sự từng ở trong quân đội sao?”

Ngay cả khi xung quanh toàn đàn ông, Touri vẫn mỉm cười và chào đón họ mà không hề tỏ ra lo lắng.

“Tôi không có ý khoe khoang, nhưng trông tôi trẻ hơn tuổi thật. Tôi chỉ kém Louis một tuổi thôi.”

“Không thể nào! Thế thì cô lớn hơn tôi à!”

“Ừ, cô ờ… trông cô trẻ thật đấy!”

Touri có vẻ hơi tự mãn khi nhấn mạng cô trẻ hơn tuổi.

Thì, từ “trẻ con” có lẽ phù hợp hơn, nhưng không ai nói ra cả.

“Tôi nghe nói cô là quân y. Vậy sao cô lại biết nhiều về tiền tuyến thế?”

“Tôi từng có một thời gian phục vụ ở tiền tuyến như một quân y tiền tuyến dưới quyền một Ace.”

“Ồ, cô thuộc đơn vị của một Ace! Ace nào vậy?”

Đôi mắt của cựu binh Jen sáng lên khi Touri nhắc đến việc cô từng phục vụ dưới quyền một Ace.

Ace là những nhân vật nổi tiếng trên chiến trường. Họ thực sự là những anh hùng trong lòng binh lính.

Chỉ cần nghe ai đó nói đã gặp một trong số họ là đủ khiến bất kỳ ai cũng phấn khích.

“Tên ngài ấy là Trung sĩ Garback. Với tôi, tôi vừa sợ ngài ấy mà vừa ngưỡng mộ ngài ấy.” [note81935]

“Garback… Garback? Ồ, là ngài ấy! Tên điên cuồng tấn công nổi tiếng vì chiếm được nhiều chiến hào!”

“Anh biết ngài ta à?”

“Vậy thì cô đúng là một cựu chiến binh đấy. Nghĩ đến việc cô từng là cấp dưới của một phi công xuất sắc giữa cuộc chiến Đông-Tây thì thật là.”

Louis chưa bao giờ nghe đến cái tên Garback trước đây.

Nhưng cựu chiến binh Jen lại vô cùng phấn khích. Anh nắm chặt tay Touri trong sự phấn khích.

“Thật vinh dự khi được gặp một trong những cấp dưới của Garback.”

“Gã Garback này nổi tiếng đến thế sao?”

“Tất nhiên rồi! Ngài ấy là một kiếm sĩ huyền thoại, chuyên gia cận chiến. Ngài ấy xứng đáng với danh hiệu ‘Quỷ Kiếm’.”

Mặc dù tuổi đã cao, Jen vẫn vô cùng ấn tượng khi nghe đến tên Garback.

“Nhưng một kiếm sĩ làm gì trong chiến hào? Chẳng phải điều đó sẽ khiến anh ta dễ bị bắn hơn sao?”

“…Ngài ấy là kiểu người có thể chém đứt đạn bằng thanh kiếm của ngài.”

“Thôi nào, không ai có thể làm được điều đó đâu.”

Dùng kiếm chém đôi viên đạn không phải là việc con người có thể làm được.

Louis cố gắng chỉ ra rằng có lẽ đó là sự phóng đại, nhưng…

“Có thể cắt được đạn… Tôi tự hỏi họ có đôi mắt như thế nào.”

“Có một số Ace có thể làm được điều đó…”

Jen và Touri đều im lặng và nhìn chằm chằm vào khoảng không với vẻ mặt vô hồn.

Rõ ràng, đây không chỉ là một tin đồn.

“Thật sự có người có thể cắt xuyên qua đạn sao?”

“Tôi cũng nghĩ nó vớ vẩn cho đến khi tận mắt chứng kiến. Dù ở xa, nhưng tôi thấy một Ace đang xung phong và chém đạn.”

“Jen cũng là cấp dưới của một Ace sao?”

“Ừ, tôi đã từng. Chỉ huy của chúng tôi cũng khá nổi tiếng. Chắc cô cũng từng nghe nói đến ngài ấy rồi, Touri.”

Nghe câu hỏi của Touri, Jen ngừng đào và bắt đầu hồi tưởng.

Những câu chuyện về chiến tranh là niềm vui không thể cưỡng lại đối với một người lính già như ông.

“Chỉ huy của chúng tôi là Cáo Sa Ngã.”

“Cáo Sa Ngã…?”

“Chưa bao giờ nghe đến danh hiệu đó à? Ừm, có lẽ cô sẽ biết tên thật của ngài ấy.”

Jen cười toe toét đầy tự hào và rút thẻ quân nhân ra khỏi áo khoác.

Nó có từ thời chiến tranh, bị sờn rách và cũ kỹ vì thời gian.

“Tôi phục vụ dưới quyền Đại úy Kennel Fabian, Cáo Sa Ngã.”

“Đại úy Kennel Fabian… Đợi đã, nghĩa là anh thuộc Trung đoàn Iris?”

“Đúng vậy, một trong những cánh quân của Iris Valou.”

“À…”

Quả nhiên, cái tên Tiểu đoàn Kennel được khắc trên thẻ quân nhân mà Jen giơ lên một cách đầy tự hào.

Đại úy Kennel là một trong những sĩ quan được Iris Valou tin tưởng nhất. Anh là một trong những chỉ huy tài giỏi nhất trong quân đội (hoặc ít nhất là Jen thích khoe khoang như vậy).

“Tôi đã ở dưới quyền chỉ huy của Kennel trong Chiến tranh Đông-Tây. Cuối cuộc chiến, tôi thậm chí còn có một tiểu đội riêng.”

“Đ-Điều đó… thực sự ấn tượng.”

“Tôi đã ở tiền tuyến trong một trong những cánh của Iris Valou trong trận chiến cuối cùng. Không tệ nhỉ?”

Ít nhất thì Louis cũng biết đến cái tên Iris Valou.

Cô là Tham mưu trưởng của Quân đội Austin, người nổi tiếng vì đã trực tiếp chiến đấu ở tiền tuyến.

Tuy nhiên, cô không nổi tiếng về năng lực. Có tin đồn rằng cô là một sĩ quan tham mưu kém cỏi, người đã giao phó mọi công việc chỉ huy thực sự cho cấp dưới. Người ta nói rằng cô có được vị trí này là nhờ mối quan hệ.

Danh tiếng của cô chủ yếu đến từ việc ôm người anh hùng Arunoma vào cuối cuộc chiến trước các cuộc đàm phán hòa bình.

Cô được coi là biểu tượng của hòa bình.

“Vậy thì Jen, Đại úy Kennel ‘Cáo Sa Ngã’ này cũng có thể chém đạn à? Thật khó tin.”

“Không, không phải ngài ta. Khi tôi nói Ace, ý tôi là Iris Valou.”

“Iris Valou ư? Cô ấy chẳng phải chỉ là một sĩ quan tham mưu thôi sao?”

“Đó là câu chuyện ai cũng biết, đúng vậy. Ngài ấy vốn là một Ace tiền tuyến. Thành tích của ngài ấy được công nhận và ngài ấy đã thăng tiến lên sĩ quan tham mưu.”

“Tôi không biết đấy. Tôi nghĩ cô ấy có được vị trí đó nhờ quan hệ gia đình trị.”

“Thực ra, Kennel nói Iris là một chiến binh tiền tuyến hàng đầu, nhưng không phải là một chỉ huy giỏi.”

Theo Jen, Iris Valou ban đầu là một Ace tiền tuyến.

Mặc dù không phù hợp với vai trò lãnh đạo, cô vẫn tỏa sáng ở tiền tuyến. Thế nên cô giao quyền chỉ huy cho cấp dưới và chọn chiến đấu cùng quân lính.

Cô chỉ có thể đứng trước mặt Arunoma ở trận chiến cuối cùng vì cô vẫn ở trên tiền tuyến, nên mới có cái ôm biểu tượng.

“…Các tờ báo nói rằng Iris Valou là một chiến lược gia trầm lặng và nhẹ nhàng.”

“Đó là một đống nhảm nhí.”

Louis cho rằng Iris là một tiểu thư thanh lịch xuất thân từ một gia đình quý tộc.

Tuy nhiên, khuôn mặt thật của Iris Valou là…

“Ngài sẽ lao vào trận chiến, cười điên cuồng và khi chém xuyên qua những viên đạn. Cứ như thể ngài ấy nghiện giết người vậy.”

“…Ngài ấy là người như vậy sao?”

“Cảnh tượng người phụ nữ đó, người bê bết máu và lao về phía trước, vẫn ám ảnh giấc mơ của tôi cho đến tận ngày nay.”

Một người lính thực thụ và là một Ace luôn dẫn đầu cuộc xung phong.

Louis không nói nên lời trước hình ảnh quá khác xa với biểu tượng hòa bình mà cô đã trở thành.

“T-Touri? Có chuyện gì vậy?”

“K-Không, không có gì đâu…”

Trong khi đó, có lẽ do bị chấn thương tâm lý, Touri đập đầu xuống đất. [note81936]

Hai người quyết định không nhắc đến chuyện đó vì hành vi bất thường của những cựu chiến binh bị ám ảnh không phải là hiếm.

“Ngài ấy cao gần bằng Touri ở đằng kia.”

“Ace có thể nhỏ như thế này sao?”

“Một thân hình nhỏ nhắn, khó bị tấn công là một lợi thế trên chiến trường. Ngài ấy nhanh nhẹn, chạy khắp chiến trường như một con chuột—”

“Ừm, Jen. Tôi muốn hỏi anh một điều.”

Touri ngượng ngùng ngắt lời trong khi Jen tiếp tục kể lại câu chuyện về Ace đáng sợ.

“Tại sao Đại úy Kennel lại được gọi là ‘Cáo Sa Ngã’?”

“Ồ, ý cô là nguồn gốc biệt danh của ngài ấy à? Kennel chỉ là một gã khó ưa thôi.”

“Ý anh là gì?”

“Khi một người lính mắc lỗi, ngài ta sẽ gọi họ vào phòng làm việc, bày ra món ăn yêu thích của họ và ăn trước mặt họ với nụ cười tự mãn trong khi ‘lên lớp’ cho họ.”

“Whoa…”

“Họ gọi ngài ấy như vậy vì ngài ấy hay cám dỗ mọi người và làm họ sa đọa. Trời ơi, vì chuyện đó mà tôi tức điên lên.”

…Chắc chắn rồi, anh ta là một vị chỉ huy có tính cách tồi tệ.

“Tôi cá là cấp dưới ghét ngài ta.”

“Thật ngạc nhiên là họ không. Kennel rất giỏi trong việc đối nhân xử thế. Ngài ấy sẽ thưởng cho những ai làm tốt.”

“Thật ư?”

“Hầu hết các chỉ huy sẽ đánh anh đến gần chết nếu anh làm hỏng việc. Kennel nghĩ rằng chi phí y tế là lãng phí. Thay vào đó, ngài ấy nghĩ ra những hình phạt khác.”

“Ờ, đúng là lãnh đạo giỏi thật. Tôi không ngờ Đại úy Kennel lại như vậy.”

Khi nghe Jen kể câu chuyện về Kennel “Cáo sa ngã”, Touri đã đáp lại bằng sự ngưỡng mộ chân thành.

…Mặc dù tính cách của anh ta chắc chắn không tốt, nhưng anh ta lại tỏ ra là một chỉ huy có năng lực.

“Touri, Garback là người như thế nào vậy?”

“Trung sĩ Garback? Ngài ta cực kỳ hung bạo và tàn nhẫn.”

“À, cá là anh ta đánh cho cậu tơi bời phải không?”

“Nhiều đến nỗi tớ không thể đếm xuể. Tớ thậm chí không biết ngài ấy đã làm tớ khóc bao nhiêu lần nữa.”

Một lúc nào đó, việc đào chiến hào dừng lại và hai cựu chiến binh bắt đầu hồi tưởng về quá khứ.

Mọi người khác đều chăm chú lắng nghe câu chuyện của họ.

Những trải nghiệm thực tế trên chiến trường như thế này chính là kiến thức quý giá nhất đối với những người sắp tham gia chiến tranh chiến hào.

“Chiến tranh chiến hào thật là địa ngục, nhưng tôi có rất nhiều đồng chí tuyệt vời.”

“Đúng vậy. Tôi cũng tin rằng tôi được ban phước khi có được những người bạn tuyệt vời.” [và một người chồng =))]

Với Louis, cả hai dường như không hề sợ chiến trường chút nào.

Nếu phải mô tả, thì nghe có vẻ hoài niệm hơn.

“Nếu có thể, hai người có quay lại thời chiến tranh không?”

“Tất nhiên là tôi sẽ quay lại.”

“…Ừ, tớ nghĩ là tớ cũng vậy.”

Anh đã nghe vô số cựu chiến binh say xỉn nói rằng chiến tranh chiến hào thực sự là địa ngục.

Tuy nhiên, mỗi khi nhắc đến chuyện đó, hầu hết binh lính đều tự hào nói như thể đang nói về thời kỳ huy hoàng của họ.

“Ồ? Vậy là dù thế nào đi nữa, hai người vẫn thích chiến trường à?”

“Ồ không, không hề. Ý tôi không phải vậy.”

Họ hẳn đã có nhiều kỷ niệm đau buồn, nhưng cũng có nhiều kỷ niệm hạnh phúc.

Nghĩ vậy, Louis hỏi hai người họ.

“Ai mà thích chiến tranh chứ? Tôi đã nói rồi; đó là địa ngục. Địa ngục trần gian.”

“Đây không phải là điều tớ nên nói trước mặt mọi người sắp ra trận, nhưng… chẳng có gì tốt đẹp về chiến tranh cả.”

Jen và Touri liếc nhìn nhau trước khi mỉm cười cay đắng và lắc đầu.

Jen thở ra một làn khói dài từ điếu thuốc, lan tỏa trong không khí một mùi hương khó tả.

“Vậy tại sao hai người lại muốn quay lại chiến tranh?”

“Vì tớ có thể gặp lại đồng đội của mình… Chắc vậy.”

Touri khẽ cười khúc khích và nhìn về phía xa.

“Dù chỉ một lần. Dù chỉ vài phút trước khi chết. Vẫn có người tớ muốn gặp lại.”

“…Tớ hiểu rồi.”

“Nếu có thể, tớ sẵn sàng quay lại địa ngục đó. Tớ chỉ không biết họ sẽ nói gì nếu nhìn thấy con người tớ bây giờ.”

Nói xong, Touri nhìn về phía Dokupori.

…Trong đôi mắt cô, đâu đó phảng phất tình yêu giữa u sầu.

“Tôi chỉ muốn chết khi đến lúc.”

“Jen?”

“Có một trận chiến mà tất cả cấp dưới của tôi đều chết vì sai lầm trong phán đoán của tôi. Nếu tôi đưa ra quyết định đúng đắn, chỉ có tôi chết, còn những người còn lại sẽ sống… Đó là lúc tôi muốn quay lại.”

Jen quay đầu lại và thở ra một luồng khói dài.

──── Cả Touri và Jen đều để lại thứ gì đó trong chiến tranh.

Họ không muốn quay lại vì chiến tranh mà vì những gì họ đã mất.

“À mà Louis này, tớ có một lời khuyên.”

“Là gì thế, Touri?”

“Kể cả khi Mặt trận Giải phóng Dokupori chiến thắng, có thể cậu cũng sẽ khao khát trở lại khoẳng khắc này.”

“…”

“Hãy đảm bảo cậu chuẩn bị thật kỹ lưỡng để không phải hối tiếc.”

Kết thúc câu chuyện, Touri nhìn chằm chằm vào Louis.

Có khả năng thực sự là Louis trong tương lai sẽ mong muốn được quay trở lại khoảnh khắc này.

Louis sững sờ trước những lời nói đó

“Cậu nói đúng, tớ… Cảm ơn cậu, Touri.”

“Không, thực ra là tớ đã nói hơi quá lời.”

Louis nắm chặt chiếc xẻng vẫn còn dính đầy bùn mới.

Xung quanh anh, có rất nhiều đồng chí ngưỡng mộ và đi theo anh tụ tập.

“…Cậu nhìn tớ làm gì thế?”

“Oh, không có gì đâu.”

Nhưng sau khi nghe lời Touri:

Không suy nghĩ, anh vô thức nhìn chằm chằm vào cô gái quý giá như gia đình, vào khuôn mặt của Marisse.

 -------------------

“Louis cho rằng Iris là một tiểu thư thanh lịch xuất thân từ một gia đình quý tộc.”

Thì trên lý thuyết là đúng là vậy mà nhỉ, vì Touri được Renvel nhận nuôi, mà Renvel là quý tộc, thì Touri là tiểu thư quý tộc trên giấy tờ?

.

.

.

Tác giả à, tôi cần n+1 chương slice of life về Touri và những người đồng đội, và n^2 chương romcom với Rodri, hiểu không? Đừng để Touri đau khổ nữa.

Ghi chú

[Lên trên]
Touri Lowe/Iris Valou là quân y đầu tiên và cuối cùng của đơn vị Garback, nhưng chắc là chả ai biết chuyện đó đâu.
Touri Lowe/Iris Valou là quân y đầu tiên và cuối cùng của đơn vị Garback, nhưng chắc là chả ai biết chuyện đó đâu.
[Lên trên]
Ngại ngại, chắc đang thầm rủa Gavel đây.
Ngại ngại, chắc đang thầm rủa Gavel đây.