Arc 10 - Chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử

Chương 192

2025-09-12

9

Cuối cùng, Austin đã chọn chiến một trận cuối cùng vì thủ đô thay vì đầu hàng.

Có lẽ vì tôi đã thành công cầm chân kẻ thù mà không chịu nhiều thiệt hại tác động đến quyết định này.

Vì địch cũng bị ảnh hưởng bởi đại dịch nên tình hình hai bên là như nhau.

Chính phủ dường như tin rằng họ có thể kéo dài đủ thời gian thông qua chiến thuật trì hoãn.

…Tôi không có ý định bình luận về việc quyết định này có đúng hay sai.

Nếu bạn đã biết những gì xảy ra tiếp theo trong lịch sử, bạn có thể gọi đây là “quyết định thiên tài”, nhưng với tôi, đấy không khác gì họ đã bị nuốt chửng bởi sự điên loạn của chiến tranh.

“Tôi xin báo cáo kết quả trận chiến. Trong trận chiến đêm qua, mặc dù quân ta đã anh dũng đánh bại và đánh lạc hướng quân địch, nhưng có vẻ như Sư đoàn Leidelt đã bị tiêu diệt.”

“Ôi… Thiếu tá Leidelt…”

Trên thực tế, ba trận chiến nhằm câu giờ khác đã diễn ra sau đó và gần một vạn quân Austin đã tẻ trận.

Phép màu như lao vào quân thù và trở về không hề hấn gì sao có thể kéo dài mãi.

Sư đoàn tham chiến sau chúng tôi được cho là đã bị tiêu diệt sau một tuần giao tranh ác liệt.

“Quân đội Sabbath đã tới.”

Tuy nhiên, mặc dù đã làm kiệt quệ mạng sống của đồng đội, Austin vẫn đã xoay xở để cầm chân địch thêm một tháng.

Tổng quân số cuối cùng đã giảm xuống dưới 20.000, và chỉ có thể duy trì hình thức của một lực lượng quân sự bằng cách huy động phụ nữ và trẻ em.

Tình trạng thiếu lương thực vẫn chưa được giải quyết.

Người dân bị cắt giảm khẩu phần ăn, và đường phố đầy những người chết đói.

Với trái tim nặng trĩu nỗi buồn, mọi công tác chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng đã hoàn thành.

“Đó là Quân đội Hội đồng Công nhân.”

“Đó là lực lượng viễn chinh từ Sabbath.”

Sau khoảng một tháng chịu nhiều mất mát lớn, Quân đội Hội đồng Công nhân Sabbath chúng tôi mong đợi từ lâu cuối cùng đã đến được Pháo đài Muson, cửa ngõ vào Winn.

“Họ thực sự đến đây để giúp chúng ta sao?”

“Không thể tin tưởng bọn Sabbath được.”

“Chúng có thể phản bội chúng ta bất cứ lúc nào. Cẩn thận.”

Tuy nhiên, người dân Austin lại không có tâm trạng chào đón.

Gia đình của những người lính đã hy sinh trong cuộc chiến Đông-Tây mới kết thúc vẫn thấy khó chấp nhận tình hình hiện tại.

Mặc dù liên minh đã được thành lập, nhưng mối hận thù giữa hai nước vẫn còn rất sâu.

“… Chúng ta thực sự phải dựa vào họ để giành chiến thắng sao?”

“Chết tiệt, chết tiệt tất cả bọn chúng.”

Một số binh lính Austin thậm chí còn có ý định chĩa súng vào Quân đội Sabbath.

Mặc dù lý trí họ hiểu, nhưng họ vẫn tìm kiếm lý do để giết những người lính Sabbath.

Lòng căm thù và oán giận không phải là những thứ có thể dễ dàng gạt bỏ.

.

.

.

“Nguyên soái Turk của Quân đội Liên bang Sabbath đã đến Pháo đài Muson.”

“…Chuẩn bị đón tiếp ngài ấy ngay.”

Chính vì khoảnh khắc này mà tôi được chọn làm Tham mưu trưởng.

Bern Valou đã lường trước những xung đột sẽ xảy ra nếu Austin và Sabbath hội quân.

Đây không phải là nhiệm vụ dễ dàng để hợp tác với hai đội quân vẫn còn hiềm khích.

“Để quân ta xếp hàng ở cổng ngoài của Winn và chào họ.”

“Đã hiểu.”

“Đảm bảo không ai mang súng. Kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo không ai mang vũ khí vào.”

Chúng tôi không thể để một điều ngu ngốc như xung đột nội bộ dẫn đến sự hủy diệt của chúng tôi.

Thế nên Bern đã chọn tôi, một biểu tượng của Quân đội Austin và là một người ủng hộ Sabbath, làm Tham mưu trưởng.

Có lẽ hắn đã quyết định rằng không có ai tốt hơn tôi để trở thành người có thể thu hẹp khoảng cách giữa Sabbath và Austin.

“…Chúng ta có nên mang theo súng không, để đề phòng thôi?”

“Mang súng không có ý nghĩa gì. Không được phép mang theo súng, kể cả súng ngắn”

“Vâng.”

“Kiểm tra toàn thân lần cuối trước khi xếp hàng. Bất kỳ đơn vị nào bị phát hiện giấu vũ khí sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

Chúng tôi không có cơ hội chiến thắng nếu không thể hợp tác với Quân đội Sabbath.

Xét đến tình trạng của Quân đội Austin, những người chiến đấu thực sự trên chiến trường này là những người Sabbath.

“Đã hiểu.”

“À, và hãy đặt cờ của Flamel và Aerys tại nơi tiếp đón nữa.”

“Cái gì cơ?”

Đây là di sản cuối cùng của anh trai Bern Valou của tôi, đã lay chuyển Remi Ulyakov để để lại.

Chúng tội phải chào đón một cách trọn vẹn và hoàn hảo.

.

.

.

“Quân đội Liên bang Sabbath đã đến. Toàn quân, chào.”

Từng có lần, Quân đội Sabbath đã đột phá qua Pháo đài Muson để xâm chiếm Winn.

Bây giờ, họ hành quân qua pháo đài mà Trung đội trưởng Garback đã hy sinh để bảo vệ như thể họ là chủ nhân của nơi này.

“…Này, bọn họ có thực sự đứng về phía chúng ta không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Chúng sẽ không phản bội chúng ta ngay khi đến Winn và bắt đầu cướp bóc chứ? Chúng ta có thực sự nên chào đón chúng không?!”

“Chắc chắn.”

Nhiều binh sĩ Austin tỏ ra hoảng sợ khi nhìn thấy Quân đội Sabbath đang tiến đến.

Có lẽ điều này khiến họ nhớ lại khi lực lượng Sabbath xâm lược đến tận cổng Winn trong cuộc tiến công Sylph.

…Họ thực sự không thể tin được rằng những người này lại giúp đỡ Austin.

“Ít nhất thì! Cho dù chúng ta có chào đón họ, chẳng phải chúng ta cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và mang theo súng sao—”

“Không.”

Ngay cả trong số những người lính của tôi ở Đại đội Gavel, cũng có thái độ thù địch với những người lính Sabbath.

Chỉ ba năm trước, chúng tôi vẫn còn chém giết nhau như kẻ thù không đội trời chung.

Tôi cho rằng cảm giác đó có lẽ là tự nhiên.

“…”

Thành thật mà nói, tôi cũng có linh cảm bất an rằng quân lính Sabbath sẽ phản bội chúng tôi và tấn công Winn.

Tôi biết bọn lính Sabbath có thể tàn ác và độc ác đến mức nào.

Tôi không khỏi thăc mắc liệu việc mời họ đến đây có phải là một sai lầm và địa ngục sẽ sớm xảy ra hay không.

Sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng tôi không có nỗi sợ như vậy.

“Nguyên soái Turk đang tới.”

“…Tôi sẽ tự đi chào họ.”

Nhưng nếu điều đó xảy ra, thì từ đầu đã không có hy vọng nào cho liên minh này.

Sẽ không có tương lai cho Austin nếu chúng tôi không tin tưởng Quân đội Sabbath.

Đó là lý do tại sao tôi phải chào đón họ bằng sự tin tưởng hoàn toàn.

Nguyên soái Turk bước ra khỏi xe ngựa khi nhìn thấy tôi.

Sau khi ra hiệu cho những người lính Sabbath xung quanh dừng lại, ông một mình tiến lại gần tôi.

“…Thật vinh dự khi cuối cùng cũng được gặp ngài, Nguyên soái Turk. Tôi là Iris Valou.”

“Được.”

Nguyên soái Turk là một người đàn ông có đôi mắt xanh sắc sảo.

Ông trông khoảng ngoài năm mươi tuổi. Khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông giống một sĩ quan lão luyện và khôn ngoan.

“Tôi đã nghe rất nhiều về ngài, Tham mưu trưởng Iris.”

“Thật vinh dự.”

Trước đây tôi chưa từng gặp ông trực tiếp.

Tuy nhiên, tôi nhớ tôi đã gián tiếp chiến đấu với ông ta—khi còn phục vụ dưới quyền Sylph.

Ông là chuyên gia phòng thủ đã khiến sắc mặt Sylph Nova nhợt hẳn đi và phàn nàn rằng cô không có cách nào để tấn công.

“Không… tôi nên nói là, tôi biết ngài rõ hơn với cái tên Touri Lowe, người từng đứng về phía cựu chính phủ Sabbath.”

Ông ta trừng mắt nhìn tôi rồi tiếp tục bước đi mà không biểu lộ cảm xúc gì.

“Ngài còn biết cả chuyện đó sao?”

“Đúng vậy. Anh trai Bern của ngài đã tự hào chia sẻ câu chuyện này.”

Sau đó, Nguyên soái Turk thản nhiên thò tay vào áo khoác.

Ông ta từ từ rút ra một khẩu súng lục do Sabbath sản xuất.

“Tôi nghe ràng ngài đã gây ra cho tôi vài rắc rối khó chịu đấy, ngài Iris.”

Không chút do dự, ông ta dí nòng súng vào trán tôi.

.

.

.

Lực lượng Austin rõ ràng đã bị lung lay khi chứng kiến một khẩu súng chĩa vào tôi.

Thiếu úy Gavel và những người khác hoảng loạn lao về phía tôi, nhưng tôi đã đưa tay ra hiệu cho họ dừng lại.

“Thật vinh dự cho tôi, Nguyên soái Turk. Vì được một người như ngài lại khó chịu thành tích của tôi.”

“Ha ha ha.”

Nguyên soái Turk cười lớn trước câu trả lời của tôi.

Sau đó, ông ta thản nhiên lật ngược khẩu súng lại và đưa cho tôi báng súng.

Như kế hoạch, tôi lấy khẩu súng lục từ tay ông.

“Tất nhiên là khó chịu rồi, ngài Iris. Tôi cá là bất kỳ chỉ huy nào từng chiến đấu với ngài đều ghét cô như bệnh dịch hạch.”

“Thật vậy sao?”

“Chắc chắn rồi. Ngài luôn có cách phá hỏng hoàn toàn những kế hoạch tỉ mỉ của các chiến lược gia chỉ bằng những hành động bộc phát.”

Không chút do dự, tôi dí khẩu súng lục vào trán Nguyên soái Turk.

“Nên đương nhiên phải bực rồi.”

“Tôi hiểu rồi. Giờ tôi đã là Tham mưu trưởng, tôi nghĩ tôi hiểu cảm giác của ngài.”

“Đúng chứ?”

Lần này, tiếng xì xào bất bình lan rộng trong đám binh lính Sabbath.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì chỉ huy của họ bị một khẩu súng chĩa vào người.

“Vậy là đủ rồi chứ?”

“Đúng vậy.”

Sau khi cầm súng khoảng mười giây, tôi hạ súng xuống khỏi đầu Nguyên soái Turk.

Sau đó tôi bắn lá cờ Flamel đã chuẩn bị, làm nó vỡ làm đôi.

“Bắn đẹp đấy.”

“Dù sao thì tôi cũng đã được huấn luyện sử dụng vũ khí rồi.”

“Được rồi, tôi cũng không nên bất cẩn nhỉ.”

Tôi trả lại khẩu súng cho Nguyên soái Turk.

Gần như không cần nhìn, ông bắn gẫy đôi lá cờ Aerys.

…Ông dùng súng giỏi hơn tôi. Khá đáng ngạc nhiên là ông là một chiến binh khá giỏi.

“Thế nào?”

“Ấn tượng đấy.”

Dù sao thì, việc chĩa súng vào nhau mà chúng tôi vừa làm là một hành động đã được thảo luận trước.

“Mọi người nghe đây! Tôi đã chĩa súng vào Tham mưu trưởng của Austin, Iris Valou!”

Có rất nhiều trở ngại mà Austin và Sabbath phải vượt qua để có thể hợp tác.

Trong số đó, những nghi ngờ lớn nhất là sự phản bội, có thể dẫn đến xung đột nội bộ.

Sẽ thật đáng xấu hổ nếu chúng tôi thua trận vì bị đồng minh bắn sau khi nhận được viện quân từ Sabbath.

“Đây là súng thật, đạn thật! Có thể thấy rõ điều đó qua lá cờ đã bị gãy!”

Tuyên truyền là điều cần thiết để lay động trái tim của những người lính.

Và tôi là người lính nổi tiếng nhất trong lực lượng Austin.

Với những yếu tố như “Kì rích Argalia” và “Em gái của Bern”, danh tiếng của tôi đã lên đến đỉnh cao.

────Việc không giết một người như tôi khi có cơ hội là rất quan trọng.

“Chúng ta không nên nhắm súng vào quân Aust! Chúng ta nên nhắm súng vào quân Flamel, quân Aerys, và cả con ả Slyph Nova, kẻ đã thiêu rụi Josegrad!”

“Chúng ta đã cam kết đoàn kết chống lại kẻ thù chung. Hãy nhớ lại sức mạnh khủng khiếp của những người lính Sabbath; sức mạnh đó giờ đây đã kề vai sát cánh cùng chúng ta.”

Thay vì bắn vào nhau, chúng tôi bắn vào lá cờ Flamel và Aerys.

Chúng tôi dự định sử dụng màn trình diễn dễ hiểu này để giảm bớt sự bất đồng giữa chúng tôi.

Sau đó, Nguyên soái Turk và tôi bắt tay và ôm nhau trước sự chứng kiến của cả hai đội quân.

Marshal Turk có mùi hơi giống thuốc lá, nhưng tôi giữ kín điều đó cho riêng mình.

“Mọi người hãy hành lễ và chào đón Quân đội Sabbath.”

“Hãy tiến vào với niềm tự hào! Hãy khắc ghi lòng dũng cảm của chúng ta vào mắt Austin.”

Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng có thể hơi phóng đại một chút...

Nhưng dường như điều đó có ý nghĩa. Những người lính vừa càu nhàu trước đó giờ im lặng chào.

Họ hẳn đã hiểu được tầm quan trọng của việc tôi đã làm.

“Nguyên soái Turk. Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tối giản dị cho tối nay.”

“Tôi rất mong chờ đấy.”

Khi chúng tôi đi ngang qua nhau, tôi thì thầm vào tai Nguyên soái Turk.

Có nhiều điều chúng tôi cần thảo luận.

.

.

.

“Hahaha, đó thực sự là một màn trình diễn thú vị.”

“Tôi nghĩ suy nghĩ của chúng ta đã được truyền đạt tới những người lính.”

Tối hôm đó, chúng tôi mời Nguyên soái Turk đến phòng ăn của Bộ Tổng tham mưu để họp.

“Tôi xin lỗi vì không thể cung cấp một bữa ăn ngon hơn.”

“Đừng lo. Bất kỳ món ăn nào là bữa tiệc thịnh soạn chỉ với một chút Vok.”

Để chào hỏi, Nguyên soái Turk mở một chai Vok và uống cạn.

Ông ấy là một người Sabbath mẫu mực.

“Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về ngài, Iris, nhưng ngài thực sự nhỏ nhắn và đáng yêu.”

“Cảm ơn, tôi rất vinh dự.”

“Thật khó tin là ngài đã từng được gọi là ‘Công chúa súng của chiến trường’.”

Nguyên soái Turk nói với một nụ cười toe toét.

…Thoạt nhìn ông có vẻ hơi đáng sợ, nhưng có lẽ ông thực sự là một người thân thiện đến ngạc nhiên.

“Tôi có một tin nhắn dành cho ngài từ ngài Remi.”

“Từ Remi Ulyakov?”

“Đúng.”

Với khuôn mặt đỏ bừng và hơi thở nồng nặc mùi rượu, ông đưa cho tôi một lá thư.

“Thật đáng ghen tị khi nhận được thư riêng từ ngài Remi. Hãy trân trọng nhé.”

“Cảm ơn.”

Tôi lấy lá thư và đọc nội dung.

“Gửi cô bé dũng cảm thân yêu của tôi, Iris Valou.”

Những gì được viết ở đó có chút gì đó oán giận.

.

.

.

────Anh trai của cô khá xấu xa đây.

Nhiều người dân của tôi đã bị lính Austin giết.

Một số ngôi làng đã bị người Austin thiêu rụi.

Nhưng tôi cũng biết rằng quân lính Sabbath đã giết vô số người dân Austin.

Chúng tôi cũng đã thiêu rụi biết bao ngôi làng.

Không cách nào tình bạn có thể nảy nở giữa chúng ta.

Nhưng chúng ta không thể tồn tại nếu không có tình bạn.

Nếu Austin thất bại, thì sẽ đến lượt Sabbath.

Quân Đồng minh sẽ xâm lược và phá hoại đất mẹ Sabbath.

Thế nên ngài Bern bảo tôi sử dụng Austin để bảo vệ Sabbath.

Anh nói với tôi để biến Austin, đáng lẽ là quê hương anh, thành chiến trường bảo vệ Sabbath.

…À, anh ta thực sự là một kẻ xấu.

Anh biết tôi cảm thấy thế nào.

Thế nên anh ta biết tôi sẽ làm theo lời khuyên của anh.

Quả thực là một người đàn ông trơ tráo.

Tuy nhiên, vẫn còn có một người còn tệ hơn cả Bern.

Chính người đó đã truyền cho tôi lý tưởng.

Người đã trao cho tôi sứ mệnh phải chiến đấu.

Người đã chỉ cho tôi con đường tôi phải đi.

Đó là cô.

Ngày tôi nghe được lý tưởng của cô, tôi đã quyết định thay đổi Sabbath.

Mà không biết con đường ấy sẽ tàn bạo và đẫm máu như nào.

Tôi không thể dừng lại được nữa. Tôi đã lấy đi quá nhiều sinh mạng Sabbath.

Tôi không thể tỏ ra yếu đuối. Tôi phải là biểu tượng của những lý tưởng đó để vẽ nên thế giới lý tưởng ấy.

Cảm ơn, Touri.

Gửi đến cô, người đã chỉ đường cho tôi, tôi gửi cho cô lòng yêu mến và sự oán giận sâu sắc nhất của tôi.

Nhờ có cô và ngài Bern, Sabbath chắc chắn sẽ thịnh vượng.

Và tôi sẽ duy trì tình bạn vĩnh cửu với Austin.

Tôi đã bị lợi dụng, trở thành bù nhìn và buộc phải bảo vệ Sabbath vì Austin.

Ngài Bern đã từng nói với tôi rằng tôi là người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu nhất trên thế giới.

Vậy chắc chắn là…

Tôi, Remi Ulyakov, là con người đê tiện nhất trên đời.

.

.

.

Và bức thư kết thúc.

“Remi-sama đã viết gì cho ngài vậy?”

“…Ngài gửi cho tôi tình cảm của ngài ấy.”

“Vậy sao? Thật đáng ghen tị.”

Remi cảm thấy thế nào khi viết lá thư này cho tôi?

Remi đã che giấu bao nhiêu nỗi đau khổ bên dưới vẻ ngoài tươi sáng và lôi cuốn của mình?

“Ồ, người đàn ông có vẻ lịch lãm kia. Có phải là Đại tá Renvel không?”

“Vâng. Ngài có muốn tôi giới thiệu không?”

“Cảm ơn ngài Iris. Tôi rất cảm kích.”

Sau khi cất lá thư của Remi vào túi áo trong, tôi giới thiệu Nguyên soái Turk với Renvel, và tất cả chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ.

…Mỗi người đều có nhiều cảm xúc khác nhau trong lòng.

Như vậy, bữa tiệc chào đón các sĩ quan Sabbath đã kết thúc mà không có sự cố nào xảy ra.

-------------------

Eng TL: Tôi có cảm giác đây sẽ là điều cuối cùng chúng ta biết được từ Remi trước khi cô ấy qua đời. Lá thư của cô ấy khiến cô ấy trở nên thú vị hơn rất nhiều với tôi với tư cách là một nhân vật. Khổ thật, Sabbath tan tành sau khi cô ấy qua đời.

Ngoài ra, Leidelt được nhắc đến trong chương 73 như một đơn vị đã giúp Aria phá hủy cây cầu.

Đây là điểm giữa của Arc. Chương cuối cùng là chương 201.

-------------------

Mình khá thích cảnh hai người đứng đầu quân đội chĩa súng vào nhau =))

Và bức thư của Remi cũng khá thú vị, không biết có ngoại truyện nào để khai thác về Remi thêm không.