Arc 10 - Chỉ huy ngu ngốc nhất lịch sử

Chương 191

2025-09-11

2

“Hiện tại chúng ta còn có bao nhiêu binh lính có thể chiến đấu?”

“Không tính người bệnh, khoảng 30.000… Khoảng một phần mười lực lượng của địch.”

Ngay tại thời điểm này, ba mươi vạn quân đang hành quân và tàn phá vùng đất Austin.

Tuy nhiên, chúng tôi không có cách nào để chống cự.

“Khi nào quân Đồng minh sẽ tới Winn?”

“Nhiều nhất là trong vòng một tháng.”

Dịch cúm Chaim đã khiến binh lính kiệt sức, cứ năm người thì có một người phải nằm liệt giường.

Austin chắc chắn sẽ thất thủ nếu quân tiếp viện của Sabbath không đến kịp thời.

“Thử đàm phán ngừng bắn lần nữa xem sao?”

“Chúng tôi sẽ thử… nhưng có lẽ đã quá muộn rồi.”

Chúng tôi đã dùng thủ đoạn để câu giờ được một tháng.

Liệu chúng tôi có thể cầm chân chúng thêm một tháng nữa không?

Không, trước hết là…

“Kể cả nếu chúng ta có thể kéo dài thêm một tháng nữa, vậy còn lương thực cho quân tiếp viện từ các nước nhỏ thì sao?”

“…”

Austin hiện đang phải chịu cảnh thiếu lương thực.

Hầu hết nguồn cung cấp chiến lược của chúng tôi đều phụ thuộc vào viện trợ từ Sabbath.

Nếu quân tiếp viện của Sabbath bị đến trễ, nguồn cung cấp lương thực của chúng tôi cũng sẽ cạn kiệt.

“Có biện pháp nào khác không?”

“Tôi xin lỗi, ngài Iris. Tất cả đều là do sự bất tài của tôi.”

“…Không. Không thể làm gì khác được.”

Một tai họa bất ngờ đã xảy ra, phá hỏng mọi kế hoạch mà chúng tôi đã xây dựng.

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Liệu đây là sự trừng phạt vì con đường tà ác mà Austin đã đi?

“Tôi tin rằng chúng ta hiện không còn lựa chọn nào khác.”

“Tôi… cũng nghĩ vậy.”

“Hôm qua, tôi đã đề nghị chính phủ đầu hàng … nhưng Thủ tướng vẫn kiên quyết chiến đấu đến cùng.”

Thiếu tá Curley trông có vẻ kiệt sức.

Ngay cả khi nằm liệt giường vì bệnh tật, anh vẫn phải làm việc không biết mệt mỏi để cải thiện tình hình.

Để tìm ra cách giải quyết vấn đề này.

“Kẻ địch dường như đã hiểu được tình hình của chúng ta. Chúng đã tăng tốc tiến công. Mặc dù như tôi đã nói trước đó rằng chúng sẽ đến Winn trong một tháng, nhưng với tốc độ hiện tại của chúng thì chỉ mất ba tuần.”

“…”

“Nếu mọi việc cứ tiếp diễn như thế này, đất nước sẽ bị hủy diệt bởi sự liều lĩnh của Thủ tướng.”

Sau một thoáng do dự, Thiếu tá Curley nhìn thẳng vào tôi như thể anh đã quyết định.

“Ngài Iris, tôi xin lỗi, nhưng…”

“…Được rồi.”

Nếu mọi chuyện đã như thế này rồithì tôi cũng phải làm những gì có thể.

Tôi là một trong những người chịu trách nhiệm chỉ huy cuộc chiến này.

Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của mình đối với những người lính đã liều mạng chiến đấu và chịu trách nhiệm.

“Vậy thì tôi sẽ giao việc thuyết phục chính phủ cho anh, Thiếu tá Curley.”

“ngài Iris …”

Tôi đã đưa ra quyết định từ lâu rồi.

Là một người lính, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết.

“Tôi cho rằng tôi sẽ phải liều mạng của tôi để cầm chân địch.”

“Ngài…!”

Cho dù chúng tôi đầu hàng hay chiến đấu đến cùng, đều do chính phủ quyết định.

Tất cả những gì tôi có thể làm là câu thêm thời gian cho họ.

“Nếu thời gian là thứ cần thiết để đưa ra quyết định, thì tôi tạo ra thời gian. Không ai phù hợp hơn tôi để chỉ huy một chiến dịch như vậy.”

“…”

“Đúng chứ?”

Tôi là biểu tượng của kì tích ở Austin.

Khi nói đến việc nâng cao tinh thần của một đơn vị tấn công đặc biệt, không ai phù hợp hơn tôi.

“Tôi sẽ mượn một sư đoàn mạnh và chỉ huy một chiến dịch câu giờ. …Không phải anh muốn yêu cầu tôi làm như vậy sao, Thiếu tá Curley?”

“…Tôi xin lỗi. Không ai phù hợp hơn ngài để chỉ huy đội cảm tử này.”

“Đừng xin lỗi.”

Nhìn vẻ mặt ăn năn của Thiếu tá Curley, tôi mỉm cười gượng gạo.

“Cái chết là đích đến của một quân nhân… Tôi sắp đạt được đích đến của tôi rồi.”

“…”

Tôi đã giết và mất quá nhiều người để có thể sống sót cho đến bây giờ.

Cuối cùng, đã đến lúc tôi phải đối mặt với hậu quả ở thế giới bên kia.

“Chúc Austin có một tương lai tốt đẹp.”

Quay gót, tôi đi về phía trại lính, với bộ quân phục sĩ quan thanh lịch của tôi.

.

.

.

Tôi đã chấp nhận số phận của mình từ lâu rồi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn di chúc gửi cho Sedol và những người khác.

Nếu chúng tôi không hội quân với quân tiếp viện của Sabbath, nguồn quân nhu của chúng tôi sẽ bị cắt đứt và địa ngục sẽ lan rộng.

Chúng tôi chắc chắn sẽ chứng kiến một thảm kịch tương tự Josegrad hai năm trước.

Nếu vậy, chính phủ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quyết định đầu hàng. Tôi sẽ dùng mạng sống của tôi để họ có thêm thời gian hiểu được tình hình.

…Tôi có thẩm quyền chỉ huy chiến dịch này.

Tôi có quyền ra lệnh cho rất nhiều binh lính thực hiện nhiệm vụ tự sát và chết.

Thật đáng kinh ngạc khi có một quân y xuất thân từ một trại trẻ mồ côi có thể tiến xa được đến nước này.

“Trung đoàn Iris, chuẩn bị triển khai.”

Đơn vị của tôi, Trung đoàn Iris, tiền thân là Trung đoàn Touri, là một lực lượng gồm 1.000 quân.

Tôi đã ra lệnh triển khai sư đoàn 6.000 quân, gồm cả Trung đoàn Touri, để làm lực lượng xung kích đặc biệt để câu giờ.

“Đại đội Gavel đã tập hợp. Đã sẵn sàng.”

“Tiểu đoàn Zieve đã sẵn sàng.”

“Tiểu đoàn Kennel đã tập hợp.”

Trong số 6.000 người này, tôi không biết có bao nhiêu người có thể sống sót trở về.

Thậm chí có khả năng không ai trở về được.

“Tốt lắm. Vậy thì bây giờ tôi sẽ phát biểu trước toàn thể mọi người.”

Nhưng tôi sẽ giấu họ điều đó.

6.000 binh lính ở đây chỉ là những người rút phải được que thử ngắn. [note80221]

…Tôi không thể nào nói một điều làm giảm sĩ khí như vậy.

“Tôi là Iris Valou. Tôi sẽ chỉ huy các anh trong chiến dịch này.”

Tôi phải lệnh cho họ hy sinh mạng sống chỉ để câu giờ.

“Từ thời điểm này trở đi, chúng ta sẽ hành quân để phán xét những kẻ vô lại dám xâm phạm vùng đất Austin.”

Tôi phải cho họ thấy lòng dũng cảm.

Để cho họ thấy sự điên rồ của “cô gái trẻ tiên phong cuộc tấn công”.

“Cứ tiếp tục tiến về phía trước dù kẻ địch có chĩa súng vào anh. Tôi sẽ chạy trước anh.”

Trước đây, Đại úy Kennel đã nói với tôi:

Anh không kỳ vọng nhiều vào chiến lược quân sự của tôi. Tôi chỉ đến đó để dùng danh tiếng và ngoại hình của tôi để nâng cao tinh thần binh lính.

Đến lúc này, chiến lược không còn quan trọng nữa. Chỉ cần chúng tôi có lòng can đảm là đủ.

“Dù trúng đạn vào vai thì vẫn tiến về phía trước. Nếu đuổi kịp tôi, tôi sẽ chữa cho anh.”

Tôi đã bắt trước Jeanne d'Arc.

Nếu chỉ cần một cô gai trẻ ở tiền tuyến là đủ để nâng cao sĩ khí thì không có lý do để không làm.

“Nếu tôi bị bắn và chết, hãy bước qua xác tôi và tiếp tục tiến về phía trước. Tiếp theo, anh sẽ là người dẫn đầu đầu.”

Cùng với 6.000 binh lính này, tôi sẽ câu thời gian ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống của tôi.

Đó là cách Iris Valou đảm nhận trách nhiệm lãnh đạo cuộc chiến.

.

.

.

Tuy nhiên, có một điều mà cả tôi và Thiếu tá Curley đều đã lầm.

Kẻ địch vội vã tiến quân không phải vì chúng biết tình hình của chúng tôi.

“…Hmm?”

Đây là ngày thứ bảy kể từ khi Tiểu đoàn Kennel tiến hành trinh sát và tìm kiếm kẻ thù.

Cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy quân Đồng minh, họ có vẻ đã hoàn toàn kiệt sức.

“Hình như họ hơi ít quân nhỉ?”

“Tôi nghe nói lực lượng tiên phong quân Đồng minh có 100.000 quân.”

“Chắc chắn đấy không đủ mười vạn người.”

Lúc đó, chúng tôi vẫn tưởng rằng bệnh cúm Chaim chỉ là một dịch bệnh giới hạn ở Austin và Sabbath.

Trên thực tế, loại virus này đã gây ra đại dịch toàn cầu.

“Ngìa Iris, đã xác nhận có vẻ như một số binh lính địch đang ho.”

“Ừm…”

Có hai lý do khiến quân Đồng minh tăng tốc độ hành quân.

Một là đại dịch gây ra sự hỗn loạn ở quê hương họ, khiến họ phải nhanh chóng kết thúc chiến tranh.

Thứ hai là họ bỏ lại những người lính bị nhiễm bệnh và tiến quân.

Với ít quân hơn, cuộc hành quân tự nhiên sẽ nhanh hơn.

Kết quả là, số quân của chúng… ít hơn nhiều so với những gì chúng tôi dự đoán.

“Anh nghĩ sao, Đại úy Kennel?”

“Đúng như những gì chúng ta thấy, có vẻ như loại virus này cũng đang lây lan trong lực lượng Đồng minh.”

“Tôi đồng ý.”

Vào thời điểm này, lực lượng tiên phong của quân Đồng minh có quân số khoảng 50.000 người, chỉ bằng một nửa so với quân số ban đầu.

Mỗi ngày đều có thêm nhiều ca nhiễm mới được báo cáo và họ đã bỏ lại những người lính đó.

────Đây là một cơ hội.

“Chúng ta có thể phá vỡ hậu phương địch sao?”

“Thiếu tá Touri?”

“Đại úy Kennel, hãy kiểm tra xem có người dân địa phương nào trong số những người lính không.”

“Hmm, đã hiểu.”

Đại úy Kennel và tôi đều đồng ý rằng những chúng đã bỏ người lại phía sau.

…Nói cách khác, lực lượng hậu phương bảo vệ đơn vị hậu cần của họ phải toàn là người bệnh.

Tôi ngay lập tức trải bản đồ ra và gọi một người lính quen thuộc với địa hình địa phương.

“Có khu định cư nào ở khu vực này đủ lớn để thành lập một khoa y tế không?”

“Chỉ có hai ngôi làng có quy mô như vậy là Tangel-Am hoặc Heflaha.”

“Chúng ở đâu?”

“Tangel-Am ở đây, còn Heflaha thì… ở đằng kia.”

“Ừm, Tangel-Am ở gần một con sông.”

Chúng tôi có thể dễ dàng dự đoán vị trí của chúng dựa trên lộ trình hành quân của kẻ thù và vị trí của các nguồn nước.

Vì vậy, tôi nhắm đến ngôi làng Tangel-Am là địa điểm có nhiều khả năng nhất để xây dựng một bệnh viện dã chiến.

“Nếu tôi là trưởng bộ y tế, tôi sẽ thành lập một bệnh viện dã chiến ở đây.”

“Tôi đồng ý. Đó là một vị trí khó nhận thấy.”

Ngôi làng nằm gần một con sông, giúp việc lấy nước trở nên dễ dàng.

Bệnh viện dã chiến cần địa hình bằng phẳng và nguồn nước, vì vậy địa điểm gần như chắc chắn.

“Có cách nào để lẻn qua đội tuần tra của địch và bất ngờ tấn công Tangel-Am không? Đường vòng cũng được.”

“Vâng, có một con đường mòn trên núi xuyên qua Prague, và từ đó, có một con đường mòn động vật.”

“Anh có thể dẫn chúng ta qua đường mòn động vật đó không?”

“Vâng, tôi có thể.”

Chúng tôi có 6.000 quân và chúng tôi có thể cơ động nhanh hơn họ.

Sử dụng những đường mòn động vật mà chỉ người bản xứ mới biết, một cuộc tấn công bất ngờ hoàn toàn có thể.

“Vậy thì chúng ta hãy vòng ra sau và tấn công vào hậu phương chúng.”

“Ngài nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ sao?”

“Nếu không, chúng ta sẽ bị xóa sổ.”

…Tôi không cảm thấy có nguy hiểm sắp xảy ra.

Những tiếng chuông báo động thường la hét trong tâm trí tôi giờ đây hoàn toàn im bặt.

“Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tin tôi.”

“…Hmm, hiểu rồi. Cứ để tôi lo. Đại úy Kennel này sẽ đảm bảo chiến dịch này thành công.”

“Cảm ơn anh, Đại úy Kennel.”

Tôi tin chắc rằng chiến dịch sẽ thành công.

Sau khi quyết định, Đại úy Kennel và tôi đã lập kế hoạch tấn công bất ngờ vào hậu phương chúng.

“Đây là cuộc chạy đua với thời gian. Hãy đưa những người lính bệnh tật đó sang thế giới bên kia.”

.

.

.

“Thiếu úy Gavel, anh nghĩ sao?”

“…Đúng như chúng ta nghĩ. Họ đã dựng lên một bệnh viện dã chiến.”

Đêm hôm sau.

Dưới màn đêm, chúng tôi tiến vào làng Tangel-Am.

“Tiểu đoàn Kennel và Tiểu đoàn Zieve đã vào vị trí.”

“…Tốt.”

Chúng tôi đi theo đường động vật và bao vây Tangel-Am từ ba phía mà không bị phát hiện.

Theo sau pháo hiệu mà tôi bắn, tất cả chúng tôi đồng loạt tấn công vào bệnh viện dã chiến.

“Bắn! Bắn! Giết người kẻ bị thương! Giết người bệnh!”

“Đã rõ!”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi cuối cùng sẽ chỉ huy một đơn vị đột kích vào một bệnh viện dã chiến.

Thành thật mà nói, tôi rất đau lòng khi phải bắn một người đang bị bệnh và nằm liệt giường.

“Tiếp tục bắn! Giết hết chúng đi!”

Nhưng trên thế giới này không có Công ước Geneva.

Bệnh viện dã chiến là mục tiêu ưu tiên hàng đầu vì là nơi kẻ địch hồi phục.

“■■■■ah—!!”

“■■ugh!”

Hỗn loạn nổ ra. Bệnh viện dã chiến chìm trong biển lửa giữa đêm, tiếng kêu cứu của quân y và người bệnh vang vọng khắp bệnh viện.

Trong lúc đó, tôi dẫn đầu cuộc tấn công cùng với Đại đội Gavel và tiếp tục bắn vào lực lượng y tế.

Giống như tôi đã từng bị Sylph tấn công.

“■■■■!!(Làm ơn tha cho tôi đi!)”

Một phụ nữ Flamel mặc đồng phục y tá cầu xin được sống.

…Không nói một lời, tôi bắn vào giữa hai mắt cô ta.

Bộ đồng phục của y tá thấm đẫm máu, và não của người phụ nữ bị bắn tung tóe lên tường.

“…Đủ rồi. Rút lui!”

“Hiểu rồi. Rút lui! Toàn quân, rút lui!”

Chúng tôi giết và giết cho đến khi không còn kẻ thù nào sống sót.

Khi những người sống sót đã biến mất khỏi tầm nhìn, tôi bắn tín hiệu rút lui lên trời đêm.

“Rút lui!”

Tôi bắn pháo hiệu vào bầu trời đêm.

Chúng tôi có nguy cơ bị bao vây nếu nán lại quá lâu.

Quá tham lam cũng không tốt.

“Ngài Iris! Chúng tôi tìm thấy một tòa nhà có vẻ là kho tiếp tế của kẻ địch!”

“Trong đó có gì?”

“Thức ăn và đạn dược.”

“…Chúng ta không cần đạn dược. Mang theo càng nhiều lương thực càng tốt.”

Ngay trước khi rút lui, Đại úy Zieve đã tìm thấy một kho lương thực và chúng tôi quyết định mang theo mọi thứ bên trong.

Không có nhiều, nhưng vẫn là nguồn lương thực có giá trị đối với Quân đội Austin.

“Wow, họ đã ăn thịt đóng hộp làm khẩu phần ăn.”

“Quân Đồng minh chết tiệt. Chúng ăn ngon quá.”

Sau khi cướp đồ ăn như bọn cướp vào ban đêm, chúng tôi rút thẳng về Winn.

…Tôi đã không chuẩn bị nhiều đạn dược hay quân nhu vì tôi nghĩ chúng tôi sẽ bị tiêu diệt trong thời gian ngắn.

Nếu biết trước chúng tôi sẽ thắng dễ dàng như vậy, tôi đã chuẩn bị tốt hơn.

“Nhanh chóng rút lui. Chúng ta vẫn còn trong lãnh thổ địch, nếu bị phát hiện thì sẽ bị tiêu diệt!”

“Vâng, thưa ngài Iris!”

“Nếu chúng ta rút lui thành công, sau khi xác nhận an toàn, tôi sẽ cho phép cácc anh ăn khẩu phần Flamel. Cuối cùng anh sẽ cũng được ăn no sau một thời gian dài!!”

“Vâng!!”

Và thế là chúng tôi đã thành công trong cuộc đột kích vào hậu phương địch.

May mắn thay, chúng tôi đã rút lui khỏi lãnh thổ địch mà không bị phát hiện.

“Một chiến thắng vang dội! Một chiến thắng vĩ đại!”

“Ngài Iris khải hoàn trở về!”

Mang hết lương thực có thể, chúng tôi tự hào trở về Winn.

…Đây sẽ giúp nâng cao sĩ khí trước trận chiến quyết định.

.

.

.

“Kẻ thù đã ngừng tiến công.”

“Đúng như mong đợi từ ngài Iris.”

Cuộc đột kích của chúng tôi đã ngăn chặn bước tiến của kẻ thù.

Có vẻ như chúng đã tăng cường cảnh giác và đang chuẩn bị cho cuộc phục kích tiếp theo.

Nghĩa là chúng tôi đã câu giờ thành công.

“…Ngài Iris.”

“Có chuyện gì thế, Thiếu tá Curley?”

Khi tôi đi báo cáo với Bộ tư lệnh, vui mừng vì số thương vong tối thiểu,

Thiếu tá Curley chào tôi với vẻ mặt bực bội.

“Thủ tướng sẽ không từ bỏ trận chiến quyết định ở thủ đô chỉ vì ngài giành chiến thắng theo những cách vô lý.”

“…”

Các anh nói thế thì…

-----------------

Cô y tá mà Touri bắn giữa trán có khác gì Touri ở cuối Arc 1 đâu…

“Nhưng trên thế giới này không có Công ước Geneva.

Kiếp trước của tôi thì có nhưng vô dụng.”

                                    Iris Valou, có lẽ thế.

Ghi chú

[Lên trên]
là cái trò có một đống que dài và vài que ngắn, ai rút trúng que ngắn là thua.
là cái trò có một đống que dài và vài que ngắn, ai rút trúng que ngắn là thua.