“…Thư ký. Kế hoạch hôm nay là gì?”
“Vâng, thưa Thiếu tá Touri. Hôm nay chúng ta có lịch kiểm tra tiền tuyến.”
Tôi đã làm thiếu tá tại Bộ Tổng tham mưu được một tuần rồi.
Mặc dù tôi đã giao hầu hết công việc cho thư ký, nhưng sự mệt mỏi của tôi đã lên đến đỉnh điểm.
“Một cuộc kiểm tra?”
“Chúng ta sẽ kiểm tra tình hình ở tiền tuyến. Hãy bắt đầu từ khu vực do Đại úy Kennel phụ trách, từ Khu vực phía Đông B5 đến B13.”
“…Được rồi.”
Báo cáo chi tiết về trận chiến được gửi từ tiền tuyến.
Những người lính trẻ bị giết ngay sau khi đặt chân vào chiến trường, và từng tờ giấy báo tử được gửi về gia đình họ.
Tinh thần tôi căng đến mức tưởng như trái tim tôi đã bị xé ra từng mảnh.
“…”
Trên chiến trường, tân binh tử trận dường như là lẽ thường.
Tôi đã chứng kiến bao lần ở Chiến tuyến Phía Tây
Không có lý do gì để bị sốc
“…Thiếu tá Touri? Ngài thấy không khỏe ạ?”
“Không, không phải vậy.”
“Trông ngài xanh xao quá. Có lẽ ngài đã bị cảm rồi. Có nên hoãn cuộc kiểm tra không ạ?”
“Không, tôi vẫn là một quân y đấy. Tôi biết rõ tình trạng của tôi.”
Người tôi nặng như đeo chì, và tôi tỉnh dậy với cảm giác uể oải.
…Để tôi đẩy cấp dưới của tôi vào chỗ nguy hiểm, đe dọa đến tính mạng, trong khi tôi vẫn được an toàn trong căn phòng tôi.
Tim tôi trĩu nặng tội lỗi.
“Tôi chỉ hơi mệt thôi. Việc kiểm tra không thành vấn đề.”
“…Được rồi. Vậy thì tôi sẽ dẫn đường cho ngài.”
Đến tận bây giờ, tôi được thanh thảnh nhờ ở những nơi nguy hiểm.
Tôi không thể chịu nổi việc đẩy những người trẻ đáng lẽ được an toàn ra nơi nguy hiểm.
“Thông báo với Đại úy Kennel rằng chúng ta sắp đến.”
“Đã hiểu.”
Tôi ép cơ thể nặng nề của tôi gượng dậy, lê bước ra tiền tuyến.
Từ Bộ tham mưu Engei đến tiền tuyến phải đi bộ một tiếng. Nếu chạy thì cần 40 phút.
“Chúng ta đã nhận được phản hồi từ bên đó. Việc chuẩn bị kiểm tra đã hoàn tất.”
“Đã hiểu. Hãy thực hiện.”
Tôi được vài binh lính đi theo để bảo vệ và được dẫn đường bởi cô thư kí…
Tôi hướng về phía chiến hào hẹp và tối nơi Đại úy Kennel đang đợi.
Những chiến hào mà chúng tôi kiểm tra phải rất gần tiền tuyến.
Đây chỉ là phần phía sau cùng của tuyến phòng thủ nơi Đại úy Kennel, chỉ huy khu vực, đóng quân.
“Oh, cảm ơn vì Thiếu tá Touri đã đến.”
Khi chúng tôi đến chiến hào, Đại úy Kennel chào đón chúng tôi bằng nụ cười rạng rỡ.
Vì hôm nay không có trận chiến nào nên những người lính vẫn tiếp tục đào chiến hào với thân hình bán khỏa thân.
“Mọi người, tập trung lại nào. Đây chính là ‘Lucky Carry’ nổi tiếng.”
“X-Xin chào. Tôi là Touri Lowe.”
“Được rồi, toàn quân, nghiêm chào!”
“Vâng, thưa ngài!”
Những người lính tập trung lại và nghiêm chào với xẻng trên tay khi nghe hiệu lệnh của Đại úy Kennel.
Có lẽ vì họ bị gọi ra lúc làm việc, nhưng vẻ mặt của họ vẫn cứng nhắc và im lặng.
“Cảm ơn mọi người đã tập hợp. Hãy tiếp tục công việc.”
“Vâng, thưa Thiếu tá!”
Sau khi chào lại, tôi yêu cầu họ tiếp tục công việc mà không để ý chúng tôi.
Tôi không muốn làm gián đoạn công việc của họ nếu có thể.
“Hôm nay là ngày kiểm tra. Như cô có thể thấy, chiến hào đang được đào như kế hoạch.”
“Cảm ơn Đại úy Kennel.”
“Tôi sẽ dẫn đường cho cô từ đây. Thiếu tá, xin hãy nói chuyện với những người lính.”
Đại úy Kennel nói như vậy khi anh dẫn tôi đến nhiều địa điểm khác nhau.
Tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng để xem các đơn vị có được triển khai đúng theo tài liệu hay không, thiết bị có được kiểm tra đúng cách hay không và hệ thống liên lạc có vấn đề gì không.
Khi tôi kiểm tra kỹ lưỡng khu vực được chỉ định, có vẻ như không có vấn đề gì cả.
“Tiểu đoàn chúng tôi có thể giúp cô trong chuyện gì nữa không?”
“Không, mọi thứ có vẻ ổn.”
Những người lính tôi đến thăm đều căng thẳng.
Khi bị cấp trên, kể cả có trẻ như tôi, kiểm tra công việc thì cũng rất hồi hộp.
“Xin hãy thành thật, Thiếu tá Touri. Thật sự không có điều gì cô muốn chỉ ra sao?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ mọi người đều đang thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.”
Tôi đã kiểm tra cẩn thận nhưng không thấy có vấn đề gì.
Họ đang đào hào theo kế hoạch và lượng quân nhu dự trữ đều khớp với thài liệu.
Tôi cũng tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên trang thiết bị của binh lính và mọi thứ đều được bảo trì tốt.
Tôi cho là không có vấn đề gì.
Có thể khẳng định là không có vấn đề gì.
“…Vâng, cô thấy đấy, Thiếu tá Touri.”
“Được rồi, có chuyện gì vậy?”
“Nếu không có vấn đề gì, cô có thể cười nhiều hơn một chút được không? Cấp dưới của tôi đang lo lắng không biết họ sẽ bị khiển trách thế nào.”
Sau khi kiểm tra xong, khi tôi sắp nói lời tạm biệt với Đại úy Kennel…
Anh ấy bối rối nhìn tôi và nói lên sự lo lắng của mình.
“Sĩ khí binh lính sẽ sẽ giảm nếu cô cứ thể hiện bộ mặt u ám như vậy. Xin hãy hòa đồng hơn.”
“Bộ mặt u ám?”
“Thiếu tá trông có vẻ rất không vui. Tôi cũng thấy lo lắng.”
Đại úy Kennel nói điều này với vẻ mặt lo lắng, mồ hôi túa ra trên trán.
…Tôi thực sự trông có vẻ không hài lòng đến thế sao?
“Tôi không nhận ra. Tôi xin lỗi.”
“Với một quân nhân, không gì đáng sợ hơn việc mất lòng cấp trên.”
Phải thừa nhận là hiện tại tôi không ở trong tình trạng tốt nhất.
Tôi thấy buồn nôn mỗi khi đọc danh sách những người lính đã chết trong các báo cáo chiến trận.
Tôi cảm thấy như thể cái chết của họ là do lỗi chính tôi vậy.
“…Có lẽ vậy. Thiếu tá Touri, cô có chuyện gì phiền lòng không?”
“Thì có.”
Có lẽ vì thái độ không rõ ràng của tôi nên Đại úy Kennel nhận ra rằng tôi đang lo lắng.
Sau khi hít một hơi thật sâu, anh lại nói với tôi.
“Tôi hiểu rồi, vậy ra đó là cảm giác của cô à, Thiếu tá Touri?”
“Đại úy Kennel?”
“Thiếu tá Touri, cô còn thời gian không? Cô có muốn ghé qua lều của tôi một chút không?”
Anh đưa tay vuốt mái tóc thưa của mình và vui vẻ ra hiệu cho tôi vào lều.
“Tôi cũng không có gì nhiều để mời cả.”
Vì có chút thời gian rảnh nên tôi đã nhận lời mời và bước vào lều của anh ấy.
Thật ngạc nhiên, lều của Đại úy Kennel được trang trí bằng nhiều loại hoa đầy màu sắc.
“Tôi thích hoa. Mùi hương của hoa Flamel hơi nồng, nhưng vẫn giúp tôi thư giãn hơn là không có hoa.”
“Tôi hiểu rồi…”
Bàn làm việc của Đại úy Kennel được trang trí bằng một số vật dụng dễ thương, bắt mắt.
Có lẽ sở thích cảu anh khá nữ tính?
“Giờ thì, Thiếu tá Touri. Mời cô ngồi.”
“Cảm ơn.”
“Không cần phải ngần ngại đâu. Nếu có bất kỳ khó khăn nào, cô luôn có thể tham khảo ý kiến của tôi, Kennel.”
Đại úy Kennel nói chuyện với tôi với nụ cười tươi tắn, rạng rỡ.
Thành thật mà nói, dáng người đầy đặn và đôi mắt đáng sợ của anh ta khiến anh ta có chút đáng sợ…
“…À, có một điều tôi muốn hỏi.”
“Vâng, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông này là vị chỉ huy lớn tuổi nhất mà tôi biết.
Anh ta đẩy những người lính trẻ ra chiến trường—anh ta đã giải quyết cảm giác tội lỗi đó như thế nào trong suốt thời gian qua?
Tôi thấy anh là người phù hợp nhất để thảo luận về vấn đề này.
“Đại úy Kennel, anh… đối mặt với cái chết của những cấp dưới như thế nào?”
“Oh?”
Tôi tâm sự với Đại úy Kennel về điều khiến tôi bận tâm.
Rằng tôi vẫn bối rối vì đột nhiên thành đại tá.
Rằng tôi thấy áp lực khi phải ra lệnh từ một nơi an toàn và nghe báo cáo về những người lính tử trận dưới quyền chỉ huy của tôi.
Rằng tôi không biết phải chấp nhận cái chết của họ như thế nào.
“Là một quân nhân, cô không nên quan tâm cái chết của người khác.”
Đại úy Kennel lắng nghe nỗi lo lắng của tôi với vẻ mặt có phần bực bội.
“Thì ra đó là điều khiến cô bận tâm. Thiếu tá Touri, cô được dạy gì ở học viện quân sự?”
“…Tôi là lính tình nguyện.”
“Ồ, tôi hiểu rồi! Thì ra là vậy…”
Khi nghe tôi nói rằng tôi đến từ khu vực dân sự, Đại úy Kennel lên tiếng tỏ vẻ thông cảm.
Sau đó anh thở dài một hơi.
“Tôi chắc chắn rằng Thiếu tá Touri cũng đang bị quấy rối vì ghen tị.”
“Quấy rối?”
“Trung tá Verdi đã phải chịu đựng sự quấy rối khá nghiêm trọng. Chuyện này thường xảy ra với các sĩ quan trẻ.”
Có vẻ như Đại úy Kennel nghĩ rằng tôi đang gặp rắc rối vì bị quấy rối.
Giờ nghĩ lại thì, Verdi trông khá nhợt nhạt ngay sau khi được thăng chức.
Đặc biệt những người có liên hệ với phe Renvel có khả năng cao sẽ trở thành mục tiêu.
“Tôi có khá nhiều mối quan hệ. Tôi có thể giúp cô gặp những rắc rối như vậy.”
“Không, hiện tại không có gì giống như vậy cả.”
May mắn thay, tôi chưa là mục tiêu của nạn bắt nạt.
Hiện tại, các sĩ quan khác tại trụ sở vẫn đang giữ khoảng cách.
Có thể tôi phải đối mặt với sự ghen tị, vì vậy tôi nên thận trọng.
“Được rồi. Với tất cả sự tôn trọng, Thiếu tá Touri, nỗi lo của cô rất vớ vẩn.”
“…Vớ vẩn?”
“Đúng vậy. Lo lắng về chuyện không có lợi cho Austin thì có ích gì?”
Đại úy Kennel thẳng thừng bác bỏ nỗi lo lắng của tôi.
Tôi đã rất băn khoăn về điều đó, nhưng nó bị coi là vớ vẩn…
“Thiếu tá Touri, cô là người của Bộ Tổng tư lệnh phải không? Vậy thì cô không nên bận tâm đến những chuyện không có lợi cho quân đội. Chỉ tổ tốn thời gian và công sức thôi.”
“…”
“Nếu cô có thời gian để nghĩ về những người lính đã chết, tôi mong cô hãy làm điều gì đó có lợi hơn cho quân đội.”
Đại úy Kennel thẳng thừng chỉ trích tôi.
…Tuy nhiên, anh ta hoàn toàn đúng.
“Về Thiếu tá Touri, cô đã đạt được một chiến thắng khá ấn tưởng ở Argalia. Bí quyết cho chiến thắng đó là gì?”
“Phần lớn là nhờ may mắn. Chẳng có bí quyết thực sự nào hay điều gì tương tự cả…”
“Không ổn rồi. Nói chỉ nhừo may mắn sẽ kết thúc cuộc thảo luận này. Hãy nghĩ về điều gì đã diễn ra tốt đẹp và dẫn đến thành công trong trận chiến. Sau đó, nhiệm vụ của Bộ Tổng tư lệnh là nghiên cứu xem nó có thể áp dụng cho các tình huống khác không. Có thể khả khó khăn với một người xuất thân thường dân như Thiếu tá Touri, nhưng nếu lo lắng gì, thì hãy lo đến chuyện đó đi.”
Tôi chỉ có thể chớp mắt trước bài giảng của Đại úy Kennel.
…Tôi không nên cho rằng chiến thắng ở Argalia chỉ là may mắn.
Là một người chỉ huy, tôi phải phân tích và áp dụng nó vào các tình huống trong tương lai.
Một mệnh đề hoàn toàn đúng.
“Mặc kệ bao nhiêu địch đã bị giết và bao nhiêu đồng minh đã hi sinh đi. Chỉ những người lính trên tiền tuyến đau buồn là đủ rồi. Cho dù Thiếu tá Touri có không đau buồn đi nữa, thid cũng có đủ người thương tiếc cho đồng đội họ rồi.”
“…”
“Thiếu tá, ngài nên ăn mừng vì sự hy sinh của những người lính. Hãy ca ngợi họ vì đã phụng sự cho đất nước.”
“Ăn mừng?”
“Không có nghĩa lý gì thiếu tá phải buồn vì cái chết của những người lính cô chưa từng gặp. Thay vào đó, hãy vui mừng và ca ngợi những chiến công của những chiến ĩ đã chiến đấu theo lệnh của cô. Đó mới là bổn phận của một sĩ quan cấp trên, đúng không?”
“…”
“Thà để mọi người ăn mừng và ca ngợi ai đó còn hơn là buồn bã vì cái chết của họ. Nhiệm vụ của Thiếu tá là ca ngợi và tưởng nhớ họ.”
Ý kiến của Đại úy Kennel hoàn toàn là của một “quân nhân”.
Và đó là giá trị mà tôi phải chấp nhận.
“Trừ khi mệnh lệnh của cô gây ra thương vong không đáng có, còn không thì không liên quan gì đến cô. Cô đã hoàn toàn đổ hết trách nhiệm tiền tuyến lên đầu chúng tôi rồi.”
“Đúng…”
“Vậy thì tôi không hiểu cô đang lo lắng điều gì. Chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô cả, Thiếu tá.”
Như anh đã nói, quyền chỉ huy hiện tại hoàn toàn được giao cho Đại úy Kennel và Đại úy Zieve.
Việc anh ấy nói rằng tôi không cần phải lo lắng về những thương vong đó cũng đúng.
“Tôi nói thật với cô, Thiếu tá Touri. Cô chẳng đóng góp gì cho tiền tuyến cả. Cô chỉ biết nhìn vào tài liệu chúng tôi nộp rồi than phiền. Cô có quyền gì mà quan tâm đến thương vong?”
“Ugh…”
“Thành thật mà nói, tôi không mấy tin tưởng vào năng lực của Thiếu tá. Tôi tự tin mình là một chỉ huy giỏi hơn cô, một người với kinh nghiệm hạn chế.”
“…”
“Điều tôi yêu cầu ở Thiếu tá là cô hãy là người khích lệ tinh thần. Nên tôi đã cố gắng tập hợp binh lính lại và nhờ cô nói chuyện với họ trong buổi kiểm tra. Nếu một sĩ quan cấp trên dễ thương như cô động viên họ, sĩ khí của họ sẽ lên cao.”
Đại úy Kennel thẳng thắn và chân thành nói.
Anh ta hoàn toàn cởi mở khi nói rằng anh ta chỉ coi tôi là một linh vật.
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Tại sao ngay từ đầu cô lại tình nguyện tham gia quân đội, Thiếu tá?”
“Tôi có năng khiếu về phép thuật chữa bệnh, nên ít nhiều bị ép buộc phải làm vậy. Ban đầu tôi là một quân y muốn giúp đỡ mọi người.”
“Ah… Tôi ngạc nhiên là cô có thể sống sót lâu đến thế.”
Tuy nhiên, rõ ràng là lời nói của Đại úy Kennel xuất phát từ trái tim.
Một cô gái trẻ đột nhiên trở thành sĩ quan cấp trên của anh ta và đau khổ vì những chuyện vớ vẩn.
Điều này hẳn khiến Đại úy Kennel, người đang chỉ huy ở tiền tuyến và đặt mạng sống của mình vào tay tôi, vô cùng tức giận.
“Thiếu tá Touri, đây là một câu hỏi quan trọng. Cô có tận hưởng khi giết kẻ thù không?”
“Huh?”
Đại úy Kenner đột nhiên hỏi tôi câu hỏi đó.
Tôi hơi bối rối vì câu hỏi đột ngột đó.
“Tôi không nghĩ là tôi thích nó.”
“Vậy nếu có quân địch ngay trước mặt cô, anh cô để chúng đi không?”
“Không, thì… Nếu là trên chiến trường, tôi sẽ quyết tâm bắn.”
Tôi trung thực trả lời.
“Cô giả vờ gì thế?”
Đại úy Kennel lạnh lùng bác bỏ câu trả lời của tôi.
“Tôi vỗ tay vui mừng khi bắn trúng đầu kẻ thù. Sau đó, tôi cười nhạo kẻ thù ngu ngốc đó.”
“Vậy…”
“Cảm thấy tội lỗi khi giết kẻ thù có ích gì cho một người lính? Chỉ tổ làm do dự khi bóp cò. Một người lính có thể bóp cò nhanh hơn dù chỉ một giây sẽ mạnh hơn trên chiến trường.”
Đại úy Kennel là người thực tế đến từng chi tiết.
Anh hiểu rõ rằng tâm lý cần thiết để tồn tại trên chiến trường thường trái ngược với những chuẩn mực đạo đức.
“Ngay cả một khoảnh khắc do dự cũng có thể gây tử vong trên chiến trường. Nếu tinh thần cao quý của Thiếu tá Touri lan truyền cho một người lính và anh ta chết vì quá muộn để bóp cò, cô sẽ chịu trách nhiệm thế nào?”
“…”
“Cô không tham gia vào cuộc chiến. Có lẽ cô chỉ cảm thấy mình bị cuốn vào thôi.”
Và anh ta chính xác đến mức đáng sợ.
Anh ấy đã diễn tả thành lời phần dễ dãi trong tôi.
“Nếu là cấp trên của chúng tôi, cô nên khen ngợi những người lính đã bắn hạ kẻ thù bằng một nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi đang giết người theo lệnh của cô! Sao cô lại làm như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến cô vậy?”
“…”
“Chúng tôi chiến đấu bằng cả mạng sống theo lệnh của ngài. Thật phiền phức khi để ngài thương tiếc người đã khuất mà không hiểu điều đó.”
Thực vậy…
Lời của Đại úy Kennel rất đúng. Tôi thực sự có cảm giác mình đang “bị cuốn vào cuộc chiến”.
“…Tôi nghe tin đồn rằng cô là một nữ chiến binh vô cảm và tàn nhẫn, người vừa cười vừa giết kẻ thù, nhưng tôi cho rằng những lời đồn đó chỉ là phóng đại.”
“Nó…”
“Nghĩ đến việc sĩ quan cấp trên của tôi lại là một cô gái thích chơi búp bê ở một thành phố như thế này.”
Có thể chấp nhận tôi như vậy nếu tôi là một người lính cấp thấp, nhưng giờ tôi đã là một thiếu tá tại trụ sở chỉ huy.
Tôi không bị cuốn vào cuộc chiến, nhưng tôi kéo những người trẻ vào cuộc chiến.
Sẽ là không phù hợp nếu làm công việc này mà không nhận thức và chuẩn bị cho điều đó.
“Nếu có thời gian để bận tâm đến những chuyện vớ vẩn, hãy làm điều gì đó có ích cho quân đội. Cô có thể dùng danh tiếng của mình để kêu gọi quyên góp từ giới quý tộc hoặc đi khắp nơi động viên binh lính ở tiền tuyến. Có rất nhiều việc cô có thể làm.”
“Đúng…”
“Tôi chỉ muốn nói thế thôi. Tôi xin lỗi vì đã nói năng không đúng mực với tư cách là cấp dưới.”
Có nhiều phần trong bài giảng của Đại úy Kennel mà tôi thấy thuyết phục.
Nghe có vẻ khắc nghiệt, nhưng đây hẳn là tư duy của một “người lính”.
Nếu tôi có thời gian để bận tâm về những chuyện vớ vẩn thì tôi nên làm điều gì đó có lợi cho quân đội.
Bài giảng của anh hợp lý đến mức tôi không còn lời nào để phản bác.
“Ừm, tôi đã nói rất nhiều, nhưng tôi không ghét cô đâu, Thiếu tá Touri. Cô không quá tự tin và cũng không ra lệnh gì kỳ quặc cho tôi cả.”
“Quá tự tin?”
“Khi một người trẻ đạt được những thành tựu vĩ đại, họ thường trở nên kiêu ngạo. Họ trở nên tự tin một cách kỳ lạ, và dù đề xuất của cô có hợp lý đến đâu, tất cả đều bị từ chối. Cô giỏi hơn những người như vậy gấp trăm lần.”
Tôi cảm thấy bực bội sau khi nghe Đại úy Kennel mắng, nên chắc hẳn anh ấy cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Cuối cùng, anh nói điều này như một lời an ủi.
“…Nếu sau này có thắc mắc hay băn khoăn gì, xin hãy cứ tin tưởng tôi. Tuy cách nói chuyện của tôi có thể hơi cộc cằn, nhưng tôi sẽ chân thành trả lời.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
…Những gì tôi có thể làm bây giờ.
Tôi chưa từng học qua học viện quân sự nào nên việc học chiến thuật rất khó khăn đối với tôi.
Ít nhất, tôi cũng có thể khích lệ những người lính bằng một nụ cười.
“Vậy thì, hẹn gặp lại, Thiếu tá Touri.”
“Được, cảm ơn anh vì ngày hôm nay, Đại úy Kennel.”
Nhờ đó, tôi nhận ra rằng mình đã có một khởi đầu mới và giờ đây đã ở vị trí chỉ huy cuộc chiến.
“Tiếp theo là kiểm tra khu vực được giao cho Đại úy Zieve.”
“Được, chúng ta tiếp tục thôi.”
Là kẻ ra lệnh giết, tôi muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của những người lính càng nhiều càng tốt.
Tôi hướng đến buổi kiểm tra tiếp theo, cố gắng mỉm cười nhiều nhất có thể.
“…Đại úy Zieve?”
“Vâng.”
Sau đó…
Tôi đến gặp Đại úy Zieve với nụ cười trên môi.
Đại úy Zieve trở nên cực kỳ lo lắng và cứng người khi nhìn thấy nụ cười của tôi.
“Umm…”
“V-Vâng, thưa ngài.”
Tôi nghĩ nụ cười của một người phụ nữ vẫn còn quá sớm đối với Đại úy Zieve.
------------------------------------
Bị mắng như con.
Thấy chưa, ai bảo đứng chỉ tay năm ngón là dễ nào, áp lực lắm chứ đùa =))

