“Xin được phép tiến vào. Touri, tôi đến để báo cáo về nhiệm vụ.”
“Lâu rồi không gặp. Mời vào, Thiếu úy Gavel.”
Công việc của một thiếu tá dễ dàng hơn so với công việc ở tuyến đầu.
Tính mạng tôi không bị đe dọa và tôi không phải lao động chân tay.
Cuộc sống ở đây thoải mái hơn nhiều so với khi tôi còn ở trại trẻ mồ côi.
“Cảm giác thế nào khi là một chỉ huy đại đội?”
“Thật đáng khen, nhưng… thứ đó không nghe lời tôi.”
“Argie vẫn như vậy à?”
Tôi ở trong một phòng riêng với giường, được giặt đồ và dọn phòng giùm, và có những bữa ăn nóng hổi.
Tôi cũng có thể tắm rửa và mua những món đồ xa xỉ nếu muốn.
Tôi không bị đánh thức bởi tiếng pháo nổ và không bị làm phiền bởi tiếng ngáy của các đồng đội.
“…Cô giảm cân à?”
“Có lẽ tôi đã giảm một chút.”
Mặc dù ở trong một môi trường thoải mái như vậy,
Không hiểu sao, tôi cảm thấy ngày một yếu đi.
“Tôi nên nói thế nào nhỉ… Giống như kiểu giảm cân không lành mạnh vậy.”
“Có lẽ là do tôi có ít thời gian tập thể dục hơn chăng?”
Tôi đã nói nhẹ với Thiếu úy Gavel về chuyện này, nhưng tôi biết lý do.
…Có lẽ là vì tôi gặp ác mộng mỗi đêm và mất ngủ.
“Tôi ổn. Giờ thì chúng ta bắt đầu thảo luận công việc thôi, Thiếu úy Gavel.”
“À, đúng rồi.”
Mỗi khi nhận được báo cáo chiến đấu, tôi lại phải đối mặt với thông tin chi tiết về những người lính nào đã chết và chết như thế nào trong chiến hào.
Tim tôi nhói lên mỗi khi thấy ảnh của những người đã hi sinh lúc ghi giấy báo tử.
…Và rồi vào mỗi đêm, tôi luôn mơ thấy cảnh những người lính hi sinh trong chiến hào.
“Trước tiên, hãy để tôi nói về việc tăng viện binh lính. 35 tân binh sẽ được phân công vào Đại đội Gavel.”
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn. Khi nào tân binh sẽ đến?”
“Đại đội Gavel sẽ thực hiện nhiệm vụ vận chuyển hàng hóa đến thủ đô Winn trong bốn ngày nữa. Sau đó, các anh sẽ gặp gỡ các học viên tại Học viện Quân sự Winn.”
“Hiểu rồi.”
Đại đội Du kích Gavel chưa được giao bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào.
Việc này nhằm duy trì sĩ khí và tránh bị hoàn toàn tiêu diệt.
Tuy nhiên, chỉ thị duy nhất được đưa ra là “đảm bảo sự sống còn của đơn vị”.
…Có vẻ như chỉ cần “Đại đội Gavel” vẫn còn phiên hiệu thì dù toàn bộ đội hình binh lính có thay đổi cũng không sao.
“Số lượng tân binh sống sót sẽ phụ thuộc vào quá trình huấn luyện của họ. Hãy huấn luyện họ thật tốt.”
“Được rồi. Để tôi lo.”
Thiếu úy Gavel nói thế, chào tôi và sau đó:
“Hãy đảm bảo rằng cô cũng nghỉ ngơi đầy đủ nhé.”
“…Cảm ơn sự quan tâm của anh.”
Nói xong câu cuối cùng, anh ta rời khỏi phòng.
Tôi đang nghỉ ngơi rất nhiều.
Tôi có thời gian nghỉ ngơi và ngủ trên giường vào ban đêm.
Nhưng tại sao cơ thể tôi nặng nề hơn khi tôi làm việc xuyên đêm ở bộ y tế?
“Đại úy Kennel báo cáo rằng có vẻ như kẻ thù đang tấn công.”
“…Tình hình thế nào rồi?”
“Quân địch đang có đà tiến công mạnh mẽ, chúng ta đang ở thế bất lợi. Họ đang yêu cầu tăng viện.”
“Được rồi. Vui lòng liên lạc với Đại úy Zieve và bảo lực lượng du kích yểm trợ.”
Vài ngày một lần, quân Flamel lại đâm đầu vào súng máy.
Nhiệm vụ của tôi là chỉ huy cuộc tấn công để đuổi chúng đi.
“Phạm vi tấn công của kẻ thù rất rộng.”
“Đại đội Gavel và Đại đội Dalor đang đóng quân ở Engei. Chúng ta có nên triển khai họ luôn không?”
“…Vâng. Hãy làm vậy.”
Tôi nhận được báo cáo từ các sĩ quan tiền tuyến.
Tất cả những gì phải làm là quyết định đơn vị nào sẽ được triển khai ở đâu.
…Thành thật mà nói, tôi không muốn triển khai Đại đội Gavel, nơi tôi có nhiều người quen, ra tiền tuyến.
Tuy nhiên, chúng tôi không thể để một đại đội không hoạt động.
Ngay cả khi phải điều những người đồng đội của tôi ra những nơi nguy hiểm, chúng tôi vẫn phải giữ vững vị trí của mình.
“…Có tin tức gì mới về báo cáo trận chiến không?”
“Có vẻ như họ vẫn đang chiến đấu.”
Tôi chờ báo cáo trong phòng riêng của mình tại Bộ Tổng tham mưu, cảm thấy căng thẳng và mất kiên nhẫn.
Thiếu úy Gavel và những người trong đại đội đang thập thò trong chiến hào và chiến đấu với kẻ thù.
Nhưng mà, tôi đang làm gì ở đây?
“Thiếu tá Touri. Trung tá Verdi có thêm một số tài liệu cho ngài. Hình như có sai sót trong chỉ thị tác chiến.”
“Được rồi, tôi sẽ kiểm tra.”
Giấy tờ vẫn phải được hoàn thành trong khi đạn nổ ì ầm ngoài tiền tuyến.
Những việc này cần phải xử lý để tiếp tục chiến tranh.
Hiện tại tôi đang nhận sự giúp đỡ từ một thư ký, nhưng cuối cùng tôi sẽ phải tự mình xử lý mọi việc.
“…Báo cáo từ Đại úy Kennel. Mặc dù phải rút khỏi một lớp chiến hào, họ đã thành công đẩy lùi quân địch.”
“Được rồi, cảm ơn.”
Trận chiến kéo dài đến tận ngày hôm sau.
Có vẻ như đây là một cuộc tấn công khá mạnh mẽ và cuối cùng chúng tôi phải từ bỏ một lớpchiến hào.
“Thương vong của địch ước tính hơn 1.000 người. Thương vong của phe ta là 112 người chết, 887 người bị thương và 141 người mất tích—”
Cuộc tấn công này khá căng thẳng.
Hơn 100 người lính Austin đáng quý đã thiệt mạng và bệnh viện dã chiến đang quá tải vì số lượng lớn người bị thương.
“Có hai thương vong từ Đại đội Du kích Gavel…”
Có những gương mặt quen thuộc trong danh sách những người thiệt mạng trong trận chiến.
Một người đàn ông thấp bé từng chơi đùa dưới sông với Trung sĩ Gavel.
Một cựu ngư dân từng bắt được nhiều cá nhất ở Argalia.
Cả hai đều là những người tôi đã từng trò chuyện.
“Đây là danh sách theo nguyên nhân tử vong. Ngoài ra còn có yêu cầu tái tiếp tế đạn.”
“…Tôi sẽ kiểm tra.”
Tôi chính là nguyên nhân khiến hai người này chết.
Tôi là người quyết định để Đại đội Du kích Gavel phòng thủ.
Tuy nhiên, không có lý do gì để không huy động họ theo quan điểm chiến lược.
Một đại đội du kích là đơn vị được triển khai trong những trường hợp như vậy.
“Bộ y tế đang yêu cầu được phép triệu hồi các nhân viên y tế đã điều động về bệnh viện.” ***
“Đã được cho phép.”
Bộ y tế cũng yêu cầu triệu tập những nhân viên y tế như Argie.
Với gần 900 người bị thương, có lẽ họ cần thêm người.
“…Xin lỗi thư ký. Tôi sẽ đi kiểm tra bệnh viện một chút.”
“Đã hiểu”
Tôi là một quân y có đầy đủ sức mạnh ma thuật.
Có thể có điều gì đó tôi có thể làm ở bệnh viện.
Tôi cũng không còn nhiều việc phải làm trong ngày hôm nay.
Nghĩ vậy, tôi vội vã chạy đến bệnh viện.
“…Tôi là Thiếu tá Touri từ Bộ Tư lệnh.”
“Thiếu tá!? Có việc gì khiến ngài cần đến bộ y tế không?”
“Hãy cho tôi biết Giám đốc Reitalyu ở đâu.”
Tôi đang dễ dãi với bản thân
“Reitalyu, lâu không gặp. Em đến để giúp đây.”
“Touri!? Ý chị là, Thiếu tá…”
“Không cần phải khách sáo đâu. Em muốn chị ra lệnh cho em.”
“…Được rồi. Bây giờ, em có thể bắt đầu với những kiểm tra ban đầu được không?”
Sau khi đến thăm Reitalyu, tôi đã làm theo hướng dẫn của chị và bắt đầu điều trị cho những người bị thương tương đối nhẹ.
“Thiếu tá Touri, em cũng có việc phải làm. Hãy hoàn thành công việc khi có thể.”
“Cảm ơn chị đã quan tâm.”
Reitalyu, người mà tôi đã không gặp trong nhiều tháng, vẫn bận rộn như mọi khi.
Không có lấy một khoảnh khắc đoàn tụ đúng nghĩa, chúng tôi chia tay nhau và tập trung vào công việc.
“Quân y, tôi có ổn không?”
“Anh sẽ ổn thôi, tôi sẽ giúp anh. Xin đừng lo lắng.”
“Ugh… tim mình đập thình thịch không ngừng. Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi đây?”
“Hừm. Y tá, chuẩn bị truyền dịch cho anh ấy. Trông anh ta nhợt nhạt quá.”
…Làm quân y mang lại cho tôi sự bình yên trong tâm hồn.
Tôi cảm thấy rất vui khi có thể làm điều gì đó cho một người đang bị thương nặng.
“[Heal]. Được rồi, giờ anh ổn rồi. Hôm nay anh hãy nghỉ ngơi an toàn nhé.”
“Cảm ơn quân y.”
Không có thời gian để nghỉ ngơi ở bệnh viện dã chiến.
Trong khi đó vẫn phải điều trị cho từng người bị thương.
“Chúng ta có elixir không?”
“Chúng tôi không còn nhiều.”
“…Vậy thì phải sử dụng chúng một cách tiết kiệm.”
Bằng cách uống elixir và sử dụng phép thuật chữa lành, tôi có thể cứu sống người khác.
Thật tuyệt vời phải không?
“Ha, ha, ha…”
“C-Có chuyện gì vậy? Sao cô cười thế, quân y?”
“Không, chỉ là… Đây chính là công việc tôi muốn làm.”
Tôi đang bỏ bê công việc ở Bộ Tổng tham mưu.
Tôi tiếp tục điều trị cho mọi người ở bệnh viện dã chiến cho đến tận bình minh.
“Ừm, cô đang đeo phù hiệu Thiếu tá.”
“Đừng lo lắng về điều đó. Chuyện như thế này vẫn xảy ra mà.”
“T-Thật sao?”
Ở bệnh viện dã chiến, tôi thực sự có cảm giác mình đang sống.
Làm việc ở bệnh viện suốt đêm khiến tôi buồn ngủ, đau đớn và mệt mỏi.
Nhưng tôi chắc chắn cảm thấy rằng tôi đang giúp đỡ ai đó.
“Thiếu tá Touri.”
“Thư ký.”
Tuy nhiên, đây không phải là công việc của tôi.
Lo lắng về sự vắng mặt của tôi, thư ký của tôi đã đến bộ y tế vào lúc rạng sáng.
“Vẫn còn một số tài liệu cần chuẩn bị trước buổi họp. Đã đến lúc anh phải quay lại rồi.”
“Đúng…”
Cô thư ký nhìn tôi với vẻ khinh thường.
Tôi được đưa trở lại Bộ y tế, người nhuốm đầy máu và mồ hôi của những người lính.
Tôi thực sự không hiểu tại sao công việc này lại khó khăn đến vậy.
Tuy nhiên, có điều gì đó bên trong tôi đang đạt đến giới hạn.
“Thiếu tá Touri, đây là báo cáo trận chiến.”
“Cảm ơn. Tôi sẽ kiểm tra.”
Tôi được cấp một phòng riêng có giường và bữa ăn nóng hổi.
Tôi quản lý một núi giấy tờ với sự giúp đỡ của thư ký.
Tôi không nên phàn nàn gì về vị trí hiện tại của tôi.
“Trận chiến này cũng gây ra khá nhiều thiệt hại.”
“…Có nhân sự nào có thể triển khai ra tiền tuyến không?”
“Vâng, hiện tại đơn vị duy nhất có nhân lực là Đại đội Gavel.”
Trước đây, tôi vẫn không thể tự quyết mạng sống của tôi
Theo lệnh của cấp trên, tôi ra những chiến trường nguy hiểm và thực thi lệnh bất chấp tính mạng hiểm nguy.
Tôi được dạy rằng mọi chuyện nên như thế.
“Nếu nói về những người sống sót qua Argalia, sẽ có rất nhiều đơn vị muốn nhận. Hãy cử những người mà ngài cho là có năng lực ra tiền tuyến.”
“Được rồi…”
Nhưng công việc hiện tại của tôi thì khác.
Tôi đã trở thành người quyết định ai sống và ai chết.
“Carol khá nổi bật so với một người lính bình thường.”
“Vậy thì, cứ cử người này ra tiền tuyến cũng được. Còn những người khác thì─”
Tim tôi dần đập mạnh hơn.
Có rất nhiều gương mặt quen thuộc trong Đại đội Gavel, bao gồm một người lính tỏ tình với tôi và một người lính mà tôi đã chơi cùng ở trên sông.
“Người này là…”
Tôi lướt qua danh sách và tìm thấy một kẻ gây rối, kẻ từng khoe khoang về thói quen đào ngũ.
“…”
Nếu dù sao tôi cũng phải cử ai đó ra tiền tuyến, thì bắt đầu với một người như anh ấy không phải tốt hơn sao?
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, trước trận chiến quyết định ở Argalia, anh ta đã gây náo loạn khi nói rằng, ‘Tôi sẽ chạy trốn, các anh cũng nên chạy đi’, và đã làm giảm tinh thần chiến đấu.
Nếu tôi phải chọn người để gửi đi, tôi cũng có thể bắt đầu với một người như—
“Hk!”
“Thiếu tá Touri?”
Chết tiệt. Tôi đấm xuống bàng
Tôi cắn môi mạnh đến nỗi vị máu tràn ngập trong miệng.
“Có chuyện gì không ổn sao?”
“Không, không có gì đâu. …Tôi xin lỗi.”
Khoảnh khắc tôi tỉnh táo lại.
Tôi cảm thấy tự ghét tôi đến mức muốn đấm vào mặt tôi.
────Vừa rồi, tôi đã cố gắng quyết định một mạng sống dựa trên cảm xúc cá nhân của tôi.
Theo quan điểm của một sĩ quan tham mưu, việc cử một người lính có xu hướng đào ngũ ra tiền tuyến là điều không thể nhĩ toiws.
Anh ta chắc chắn không phải là người lính phù hợp để làm nhiệm vụ ở tiền tuyến.
Nếu tôi đưa anh ta ra tiền tuyến mà không sửa đổi thái độ của anh ta thì chắc chắn sẽ có tác động tiêu cực.
Ngược lại, xu hướng đào ngũ của anh ta sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào miễn là anh ta không ra tiền tuyến.
Tuy nhiên, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã xem xét cử anh ta đi.
…Một quân nhân không nghĩ như thế.
Một cảm xúc thật đáng khinh. Tôi đã nghĩ anh ta chết cũng chẳng sao.
“Dù sao thì đây cũng là đại đội từng do Thiếu tá Touri chỉ huy. Nếu ngài lo lắng đến vậy, sao chúng ta không xin thêm quân từ đơn vị khác?”
“Umm, thì, umm…”
Cô thư ký gợi ý với nụ cười có phần bối rối.
Sẽ tuyệt vời biết bao nếu tôi có thể yêu cầu thêm quân từ các đơn vị khác?
Tôi có thể bảo vệ những người đồng đội đã chiến đấu và sống chết cùng tôi ở Argalia.
“Thiếu tá Touri có thẩm quyền đưa ra những quyết định về nhân sự.”
“…”
Tôi có thể bảo vệ những người quen của mình khỏi ngọn lửa chiến tranh.
Tôi có quyền làm vậy
Đúng vậy, mọi người trong Đại đội Gavel đều được tôn vinh như những anh hùng.
Ưu tiên mạng sống thì có gì sai?
“…Không.”
Sau một hồi do dự,
“Hãy bổ sung nhân sự từ Đại đội Gavel theo kế hoạch.”
“Được ạ?”
“Đúng. Những người bổ sung là Binh nhì Carol, Binh nhì Rodman và Hạ sĩ Kudel…”
Cuối cùng, tôi quyết định cử các thành viên của Đại đội Gavel ra tiền tuyến.
Cảm xúc không nên quyết định việc bố trí binh lính.
Tôi phải lựa chọn và bố trí nhân sự phù hợp cho với chiến tranh chiến hào.
“…Đã hiểu. Tôi sẽ sắp xếp.”
“Cảm ơn.”
Đúng, mọi chuyện phải như thế này.
Cần loại bỏ cảm xúc cá nhân khi quản lý binh lính.
Kết quả là, bất kể ai sống ai chết và mọi thứ xảy ra với họ thì đó cũng là do số phận.
“Tôi nghĩ là ổn.”
Đúng vậy, khoảnh khắc tôi đưa ra quyết định đó trong lòng mình…
“Như vậy, cô sẽ không bị tổn thương.”
Giọng nói trong đầu tôi mà tôi nghe thấy khi bị dồn vào chân tường.
“Tốt lắm.”
Nó nhếch mép cười mỉa mai.
“Binh nhì Rodman, báo cáo.”
“Binh nhì Carol, báo cáo.”
“Hạ sĩ Kudel, báo cáo—”
Tôi đã chọn ra 12 người lính từ Đại đội Gavel và ra lệnh cho họ ra tiền tuyến.
“Cảm ơn vì đã chọn tôi, Thiếu tá Touri.”
“… Binh nhì Carol.”
“Tôi sẽ đáp ứng được kỳ vọng của Thiếu tá Touri và thể hiện giá trị của mình.”
Những tân binh nhiệt tình nhận lệnh.
Mặc dù tiền tuyến rất đáng sợ, và có lẽ họ không muốn ở đó, nhưng họ không hề thể hiện ra.
“Cầu cho anh được may mắn.”
“Trận Argalia ghê hơn như thế này nhiều.”
Tôi biết chiến tranh chiến hào là như thế nào.
Tôi cũng hiểu rằng hầu hết tân binh được triển khai ra tiền tuyến sẽ chết trong vòng sáu tháng.
Hầu hết những người lính mà tôi gọi đến đây sẽ đi xa sau sáu tháng nữa.
“Tôi hơi không hìa lòng với chỉ một huy chương. Tôi sẽ lại làm nên điều vĩ đại.”
“Thiếu tá Touri, xin hãy giữ gìn sức khỏe.”
Họ cũng biết điều này.
Vậy tại sao họ lại cười rạng rỡ như vậy?
“Cảm ơn lòng dũng cảm của cá anh…”
Tôi đang chỉ huy từ hậu phương mà không cần ra tiền tuyến.
Thế mà, chỉ có đôi tay tôi run rẩy.
---------------------------
Suy.
Nghề chọn người chứ người không chọn nghề.

