Toàn truyện

Chương 98: Cuộc đấu tranh tâm lý của Linh Y

2025-10-12

6

Cố Linh Y vốn dĩ chỉ lén la lén lút liếc trộm Lộ Mãn và em gái mình.

Chỉ là nhờ giúp xắn tay áo đơn giản thôi, vậy mà Cố Gia Nhi lại nghĩ đến việc thừa cơ tạo chút mập mờ một cách ngoài dự kiến.

Cố Linh Y vừa lo ăn phần của mình vừa dùng khóe mắt chú ý nhất cử nhất động của em gái và Lộ Mãn.

Hẹn hò yêu đương là phải như vậy sao?

Cố Linh Y vừa lén lút quan sát vừa thầm nghĩ.

Hóa ra em gái Gia Nhi dồn hết tâm trí vào mấy chiêu trò này rồi!

Khi Lộ Mãn giúp Gia Nhi xắn tay áo, Cố Gia Nhi lại cố ý nhích mặt tới gần và mắt cười nhìn Lộ Mãn.

Cho người ta cảm giác như trong mắt cô chỉ có mình anh vậy.

Rồi thừa lúc Lộ Mãn không để ý bất ngờ đút cho anh miếng thịt tôm hùm trong tay.

Nhanh, chuẩn, chắc. Cố Linh Y thầm nhủ: Cố Gia Nhi em giỏi thật đấy.

Cố Linh Y thấy rõ ràng, Lộ Mãn sau khi bị đút ăn bất ngờ thì khuôn mặt đã có một khoảnh khắc ngây ra.

Nếu Lộ Mãn chưa nói chia tay với Cố Gia Nhi mà bọn họ vẫn còn là một đôi.

Thì chắc chắn tên này giờ đang ngẩn ngơ cười ngây ngốc rồi!

Là như vậy sao… Cô âm thầm ghi nhớ.

Cô cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên quan tâm đến chuyện này…

Trước đây toàn là chị em tâm sự riêng trước khi ngủ nghe Cố Gia Nhi kể lại vài chi tiết yêu đương.

Nhưng không trực quan và tỉ mỉ như hôm nay mắt thấy tai nghe.

Cố Linh Y có chút không hiểu, nhưng cô thật sự chấn động.

Nhờ anh giúp một việc nhỏ, mượn cơ hội tạo ra sự thân mật gần gũi, sau đó đột nhiên chia sẻ cho đối phương món ăn vặt hay đồ vật nhỏ vốn thuộc về mình như một phần thưởng.

Cô nghĩ ngợi một chút rồi lại liên tục lắc đầu.

Cố Linh Y chắc chắn không làm được hành động thân mật như đút ăn.

Ý đồ mập mờ quá rõ ràng, không phải phong cách của cô.

Nếu là mình thì…

Cố Linh Y hơi chìm đắm vào giả thiết của bản thân rồi lại cảm thấy kỳ quái. Mình giả thiết tình huống này cũng chẳng có tác dụng gì.

Nhưng vừa nghĩ đến đây, Lộ Mãn lại đột nhiên quay sang cô muốn giúp cô xắn tay áo lên.

"Ờmmm..."

Không biết đây là mình nghĩ gì được nấy hay là sợ gì gặp nấy nữa…

Thật khó nghĩ. Cố Linh Y khẽ thở dài trong lòng.

"Tay em đừng động đậy." Lộ Mãn vừa nói vừa xắn tay áo khoác của cô.

Cùng là giúp xắn tay áo, Cố Gia Nhi thì hào phóng, sốt sắng, chủ động đưa bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt Lộ Mãn.

Còn Cố Linh Y thì rụt rè. Bị Lộ Mãn nắm lấy cổ tay trắng ngần, bàn tay thỉnh thoảng lại động đậy và luôn muốn rút tay về.

Gia Nhi là sự mập mờ đáng yêu, còn mình thì…

Nếu là bình thường, cô sẽ ngọt ngào nói một tiếng "Cảm ơn anh".

Nhưng, Lộ Mãn bây giờ không chỉ là bạn thanh mai trúc mã…

"A, không đúng!"

Trong đầu Cố Linh Y, bây giờ có một người tí hon đang điên cuồng vẫy tay lắc đầu.

Vẫn là bạn thanh mai trúc mã! Không có gì thay đổi!

Nhưng cô vẫn cảm thấy Lộ Mãn đã trơ trẽn bày tỏ những suy nghĩ đen tối của mình…

Nếu bây giờ chỉ nói một câu cảm ơn đơn giản như trước đây.

Liệu anh ấy có nghĩ rằng những lời bày tỏ của mình không có tác dụng, không nhận được phản hồi nào và cảm thấy thất vọng không?

Cố Linh Y lo lắng thầm trong lòng.

"Phức tạp quá, phức tạp quá đi!"

Chỉ mới hơi mập mờ thôi mà đã phức tạp đến thế này rồi.

Chỉ là Lộ Mãn tiến thêm một bước nhỏ về phía cô mà cô đã tự đấu tranh tư tưởng trong đầu, chỉ vì một chuyện nhỏ xíu mà nghĩ ngợi rất nhiều.

"Có lẽ...mình nên...đáp lại một chút xíu thôi." Cố Linh Y lẩm bẩm trong lòng.

Nghĩ thì nhiều nhưng thực tế chỉ trôi qua một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Sau khi Cố Linh Y nghĩ thông suốt và quyết định, cô bắt đầu hành động theo kế hoạch trong lòng.

"Anh ơi."

Cố Linh Y lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào Lộ Mãn.

Cô đành nhìn món cá biển trước mặt, chỉ vào đống thịt tôm đã bóc sẵn trong bát của mình rồi dùng giọng điệu hờ hững nói: "Anh bóc chậm quá, nếu không đủ ăn thì cứ lấy của em nhé."

Cố Linh Y đã tham khảo mẹo nhỏ của em gái Cố Gia Nhi, nhưng cô không thể sao chép hoàn toàn tính cách và hành vi của em gái vì như vậy không còn là chính cô nữa.

Đây là cách của cô.

Lộ Mãn hoàn toàn không biết gì về những suy nghĩ phức tạp của cô, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt dịu dàng hơn rất nhiều.

Anh có chút ngạc nhiên nhìn Cố Linh Y.

Đây là một cách nói khác của "Em bóc tôm cho anh" sao?

Nhìn Cố Linh Y chỉ để lộ sườn mặt cho anh, đôi tay thon thả dưới găng tay chỉ vào phần thịt tôm không hề ít.

Lộ Mãn không khỏi bật cười vui vẻ.

"Hừ..."

Khóe miệng Cố Linh Y cũng cong lên một nụ cười thoảng qua.

Là cô đã khiến cái tên ngốc nghếch này vui vẻ.

Sau khi xắn tay áo lên, Cố Linh Y im lặng làm như không thấy ánh mắt Lộ Mãn đang nhìn mình mà tiếp tục bình tĩnh ăn uống.

Chỉ có điều tâm trí cô đang lơ đãng nên động tác trên tay liên tục mắc lỗi.

Vỏ tôm bị ép mãi không nhúc nhích, đuôi tôm bị bẻ gãy vì dùng lực quá mạnh... tốc độ bóc tôm trở nên chậm chạp hẳn.

"Con này khó quá..."

Cố Linh Y còn nghĩ rằng mình đã gặp phải một con tôm phiền phức khó nhằn.

Thật phiền phức như Lộ Mãn vậy!

Vô tình ấn vào phần vỏ cứng phía trước khiến đầu ngón tay Cố Linh Y trượt một cái, móng tay bị xước khiến cô khẽ "á" một tiếng rồi cúi đầu xoa xoa ngón tay.

Khi Cố Linh Y cúi đầu xuống. Mái tóc đen dài mượt mà buông xuống bờ vai, vài sợi tóc tinh nghịch rơi xuống trước trán suýt chút nữa chạm vào bàn.

Gần như theo bản năng, Lộ Mãn thấy vậy liền đưa tay lên khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa của Cố Linh Y.

Chải những sợi tóc xanh của cô ra sau tai.

Ngón tay Lộ Mãn vừa chạm nhẹ vào tai Cố Linh Y thì cô nàng như thể bị bỏng bên tai, người khẽ run lên và cắn môi rồi vội liếc nhìn Lộ Mãn.

"Này, anh ơi."

Còn Cố Gia Nhi bên cạnh sao có thể không chú ý đến Lộ Mãn. Cô thấy tên dê xồm kia đưa tay ra vuốt tóc chị gái mình thì lập tức không ngồi yên được nữa.

Xắn tay áo chị mình một chút, không sao cả. Chỉ là một hành động giúp đỡ bình thường giữa bạn thanh mai trúc mã mà thôi.

Đằng nào chị gái Linh Y của cô cũng chẳng đời nào bắt chước mình cố tình đút cho Lộ Mãn ăn bằng cái trò mớm mồi kia.

Nhưng mà vuốt tóc là quá đáng rồi đấy!

Còn động cả tay vào nữa, ai mà chịu được?

Cố Gia Nhi dồn hết sức lực giẫm mạnh một phát lên giày Lộ Mãn.

"Oái——"

Lộ Mãn khẽ rên một tiếng rồi quay đầu nhìn cô em gái song sinh đang giận dỗi: "Em lại làm sao thế? Anh vừa mới giặt đôi giày trắng này mà..."

"Giày trắng mà không giẫm lên thì xui xẻo!" Cố Gia Nhi ngẩng cao đầu hùng hồn nói.

Nhưng cô nàng nhất quyết không chịu thừa nhận là vì thấy anh vuốt tóc cho Cố Linh Y nên mới nổi giận.

Cố Gia Nhi hừ một tiếng.

Ba người họ tuy cố ý giữ im lặng không gây ra tiếng động lớn cộng thêm mọi người xung quanh bàn ăn đang tụm năm tụm ba hứng chí bừng bừng trò chuyện ồn ào, ai nấy đều bận rộn với cuộc vui của mình.

Triệu Gia Toàn thỉnh thoảng trò chuyện với thầy Hoa về cuộc sống hưu trí, lúc lại chỉ bảo vài câu về tiến độ học tập của đám nghiên cứu sinh.

Gần giữa năm có người phải nộp luận văn, có người đang xét duyệt đồ án tốt nghiệp, không khí học thuật vô cùng sôi nổi.

Nhưng hai nghiên cứu sinh ngồi đối diện chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy ngay cảnh Lộ Mãn và hai chị em song sinh nhà họ Cố tương tác với nhau đến mức no mắt luôn rồi.

"Này, tên nhóc kia, cả cậu nữa."

Tiêu Chấn ở bên cạnh nhận thấy hai nghiên cứu sinh đang xao nhãng liền ra hiệu cho họ đừng nhìn chằm chằm người ta như thế.

"Mọi người đang tập trung vào luận văn và đồ án tốt nghiệp, các cậu thì tập trung vào cái gì đấy?"

Giọng của Tiêu Chấn hơi lớn, các sinh viên xung quanh đều nghe thấy và bật cười thành tiếng: "Ha ha ha ha."

"Ấy, sao lại cúi đầu rồi, tìm khe gạch lát sàn à?"

Mọi người đều là đồng nghiệp cùng làm việc trong phòng thí nghiệm nên trêu chọc nhau cũng chẳng kiêng dè gì.

Hai nghiên cứu sinh bị trêu chọc thì ngượng chín cả mặt, chỉ cắm cúi gắp thức ăn.

Lộ Mãn cười cười, cũng đùa một câu để giải vây cho họ: "Hai học trưởng ấy rõ ràng cũng đang tập trung vào đồ án tốt nghiệp mà."

"Hả?"

"Lộ Mãn học đệ, cậu thật biết giữ thể diện cho bọn họ."

Cứ nhìn chằm chằm vào cô bé ấy, dù là một học muội xinh đẹp, nhưng bị chất vấn giữa đám đông thế này thì quả thực cũng hơi ngại.

Lộ Mãn nhìn Cố Linh Y đang e thẹn, lại nhìn Cố Gia Nhi đang phồng má giận dỗi.

"Nhưng mà thứ mà các học trưởng quan tâm không phải là đồ án tốt nghiệp của Khoa Báo chí..."

"Mà là đồ án tốt nghiệp Nữ Oa tạo người ấy chứ."