Toàn truyện

Chương 95: Đàn ông đến chết vẫn là trẻ con

2025-10-12

3

Hai chị em song sinh nhà họ Triệu trốn trong hộp giấy hình khủng long. Nếu không nhìn mặt thì chiều cao và vóc dáng của hai bé không khác biệt lắm, khó mà phân biệt được ngay.

Nhưng rất nhanh, Cố Gia Nhi nheo mắt lại.

Con khủng long hộp giấy sọc đỏ bên trái vô tình lay động thân mình, còn con sọc xanh bên phải thì ngoan ngoãn đứng yên không một động tác thừa.

Khóe miệng Cố Gia Nhi lộ ra nụ cười, cô đã phát hiện ra điểm mấu chốt.

"Con sọc đỏ bên trái là em Triệu Thục Tuệ!"

Lộ Mãn còn chưa kịp nói gì, Bối Lệ Na đã gật đầu khẳng định: "Gia Nhi đoán đúng rồi."

"Ơ?" Con khủng long hộp giấy sọc đỏ xoay xoay thân mình nhỏ bé.

"Mẹ làm sao biết vậy ạ?"

Bối Lệ Na ngồi xổm xuống búng trán con gái út một cái: "Vì mẹ là mẹ ruột của con!"

Dù có mặc một lớp vỏ giấy dày cộp không nhìn thấy mặt nhưng Bối Lệ Na cũng không cần phải cố ý quan sát những cử động nhỏ như Gia Nhi, chỉ bằng cảm giác bà cũng có thể phân biệt rõ đâu là chị đâu là em.

Cố Gia Nhi chạy đến chỗ Lộ Mãn rồi vỗ vỗ vào vỏ hộp giấy của anh: "Anh! Anh! Anh còn gì! Muốn! Nói!"

Cô đắc ý, mái tóc đuôi ngựa sau lưng theo tâm trạng vui vẻ của chủ nhân mà lắc lư: "Sau này không được nhận nhầm chúng em nữa! Không có lý do gì hết!"

Lộ Mãn vừa mở miệng định nói gì đó thì có tiếng mở cửa. Thầy Triệu dẫn theo mấy người trở về.

"Ồ?" Nghiên cứu sinh Tiêu Chấn đi cùng thầy Triệu bước vào thì kinh ngạc thốt lên.

Không ngờ nhà thầy lại bày trận lớn như vậy.

Trên TV đang chiếu phim tài liệu về khủng long, trên sàn nhà bày đầy đồ chơi khủng long, giữa phòng khách còn đứng ba con khủng long hộp giấy một lớn hai nhỏ.

"Hôm nay tạo hình gì đây? Bước vào thế giới kỷ Jura à?"

"Chào thầy Triệu, chào Tiêu Chấn học trưởng." Lộ Mãn trong vỏ giấy lên tiếng chào hỏi, "Em đi cởi cái vỏ giấy này ra đây."

Vừa nghe chú khủng long lớn muốn rời sân, Tiểu Thục Tuệ vội vàng lên tiếng.

"Anh trai ơi, chơi thêm một lát nữa đi, xin anh đó!"

Ngay cả Thục Hiền ít nói hơn cũng dùng tay giấy của mình chạm vào Lộ Mãn: "Anh trai ơi, chơi với bọn em thêm một lát nữa đi mà~"

"Hoá ra là Lộ Mãn học đệ."

Mắt nghiên cứu sinh Tiêu Chấn sáng lên: "Học đệ, em cởi ra đi, để anh mặc vào chơi với hai bé!"

Sư mẫu Bối Lệ Na bật cười: "Không phải chứ, cậu học nghiên cứu sinh rồi mà cũng hứng thú với mấy thứ này à?"

"Sư mẫu, cái này cô không biết rồi." Lộ Mãn cười nói, "Cái này đối với Thục Hiền Thục Tuệ đang học mẫu giáo mà nói thì có lẽ hơi trẻ con. Nhưng đối với sinh viên Đại học thì lại hoàn hảo luôn!"

"Ha ha ha ha."

Mọi người trong phòng khách đều bật cười.

Cố Gia Nhi và Cố Linh Y nhìn nhau, ánh mắt hai chị em giao nhau.

"Thật chẳng hiểu nổi niềm vui của con trai." Cố Gia Nhi lắc đầu bất lực nói.

"Niềm vui của con trai đơn giản vậy thôi." Cố Linh Y khẽ cười.

Lộ Mãn động đậy thân mình, vỏ giấy rung lên phát ra tiếng động.

"Thục Hiền Thục Tuệ, vậy thì chào tạm biệt đi nào."

Lộ Mãn cúi thấp đầu: "Nào, chúng ta chạm đầu một cái."

Hai chị em chạm trán giấy với anh, sau đó Lộ Mãn lại nói: "Rồi, chạm đuôi nào."

Hai người vui vẻ quay người lại, những chiếc đuôi lớn bằng bìa cứng chạm vào nhau.

Dì của cặp song sinh họ Triệu là Bối Lệ Khiết thấy Lộ Mãn chơi đùa vui vẻ với hai đứa trẻ thì không khỏi ghen tị: "Chị, anh rể, chỉ cần nhìn cách cậu ấy dỗ Thục Hiền Thục Tuệ vui vẻ như vậy, hôm nay phải thêm cho cậu ấy hai món chính mới được."

Triệu Gia Toàn nhìn hai cô con gái của mình, ánh mắt và khuôn mặt tràn đầy nụ cười cưng chiều không giấu được: "Đương nhiên phải thế chứ."

"Nào, chúng ta lại nắm vuốt nào."

Lộ Mãn chạm tay bằng bìa cứng với hai cô bé. Anh trêu chọc nhìn Cố Linh Y.

Khuôn mặt Cố Linh Y lại hơi ửng đỏ.

"Đồ xấu xa..." Cô thầm xấu hổ trong lòng, "Bắt nạt người ta."

"Phì!" Cố Linh Y thầm nhổ một tiếng.

"Lộ Mãn." Triệu Gia Toàn hứng thú nhìn con khủng long bằng bìa cứng và gọi anh lại, "Cái vỏ này em cho thầy xin cách làm nhé, cái này cũng đừng tháo ra."

Bối Lệ Na ngạc nhiên nhìn chồng: "Anh lớn từng này rồi, anh làm gì vậy?"

"Ha ha ha." Triệu Gia Toàn mặt mày rạng rỡ cười nói, "Thục Hiền Thục Tuệ thích thì anh cũng có thể hóa trang để dỗ dành chúng mà."

Triệu Gia Toàn lại giới thiệu với Lộ Mãn những vị khách phía sau: "Lộ Mãn, đây là thầy Hoa mà lần trước thầy đã nhắc với em, là lão tiền bối, chuyên gia vĩ đại, cũng là ủy viên hội nhiếp ảnh của tỉnh chúng ta."

Thầy Hoa tóc đã điểm bạc cười hì hì gật đầu với Lộ Mãn, cũng tò mò hỏi: "Cái vỏ này với vóc dáng của tôi thì có mặc vừa không nhỉ?"

Nghe thấy lời nói trẻ con của thầy Hoa, Bối Lệ Na và Bối Lệ Khiết im lặng nhìn nhau và ngầm hiểu ý.

"Đúng là đàn ông đến già vẫn còn tâm hồn trẻ con..."

...

Nửa tiếng sau.

Vài nghiên cứu sinh thay nhau mặc bộ vỏ khủng long bằng bìa cứng do Lộ Mãn làm và chơi đùa cùng cặp song sinh họ Triệu.

Những người còn lại ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn trái cây vừa xem cảnh náo nhiệt trong phòng khách. Từng nhóm hai ba người trò chuyện phiếm với nhau chờ đợi nhà bếp hoàn thành món ăn.

Lộ Mãn và thầy Hoa ngồi cạnh nhau. Thầy Hoa dạo gần đây cũng muốn chụp một tấm ảnh chân dung, hai người liền bắt đầu trò chuyện về vấn đề này.

"Lần này cũng thật trùng hợp, bên Tổng bộ Tuyền Thành phải cập nhật ảnh trên bảng triển lãm nên kéo theo cả trang web chính thức cũng cập nhật."

Thầy Hoa nhấp một ngụm trà rồi tặc lưỡi nói: "Mấy trợ lý trẻ tuổi của hiệp hội còn nói muốn làm cho tôi một cái gì đó gọi là từ khóa. Họ nói với tôi rằng nửa đầu năm hồi tháng tư xuất hiện một thứ mới gọi là Baike Baidu gì đó, cậu biết không?" [note81961]

Lộ Mãn gật đầu.

Baike Baidu trong tương lai từng có một thời kỳ huy hoàng, từng là trang web chuyên nghiệp có độ tin cậy hàng đầu trong các trang web tiếng Trung.

Trong một khoảng thời gian đầu, cư dân mạng thực sự coi Baike Baidu là một cuốn bách khoa toàn thư tiếng Trung đáng tin cậy.

Vào thời điểm đó người bình thường thiếu kiến thức và khả năng tìm kiếm thu thập thông tin, một cuốn bách khoa đơn giản và thân thiện đã đóng một vai trò quan trọng trong việc khai sáng kiến thức phổ thông và học tập chuyên môn của họ.

Đáng tiếc là sau này chế độ biên soạn xuất hiện những sai sót nghiêm trọng trong việc quản lý khiến chất lượng nội dung không đồng đều. Và sau đó, với sự trỗi dậy của các ứng dụng di động trên điện thoại, các ứng dụng khác nhau cũng chia sẻ nhiều chức năng và nguồn nội dung của bách khoa toàn thư. Vậy nên bách khoa toàn thư dần dần theo đó mà suy tàn.

Nhưng hiện tại, Baike Baidu vẫn là một thứ tốt hoàn toàn mới chỉ vừa ra mắt được hai tháng.

"Họ nói rằng sau này cứ tìm tên tôi trên mạng sẽ có hẳn một trang riêng hiển thị thông tin về tôi một cách toàn diện."

Thầy Hoa vuốt vuốt thái dương tóc đã điểm bạc: "Người già rồi, cũng muốn chú ý đến hình tượng một chút."

Lộ Mãn lập tức nói sẽ theo thời gian của thầy Hoa, nếu rảnh thì sau khi ăn tối xong có thể đi bộ về trường chụp ảnh cho thầy.

Thầy Hoa gật đầu khen ngợi: "Mấy hôm nay Tiểu Triệu cứ nhắc đến cậu với tôi, bảo cậu có kỹ thuật chẳng giống ai——lấy vỏ chuối làm ray trượt, dùng đầu gà thay Steadicam, đúng là có tay nghề hiếm có!."

"Rất tốt, rất xuất sắc, rất sáng tạo."

Lộ Mãn khiêm tốn: "Đâu có sáng tạo gì ạ, học trò cũng chỉ là đi lại con đường mà người đi trước đã đi thôi."

"Ồ?" Thầy Hoa không ngờ Lộ Mãn lại nói như vậy.

"Em cũng chỉ xem qua mấy bộ phim tài liệu về những nhà làm phim thế hệ trước." Lộ Mãn chậm rãi nói, không nhận hết công lao về mình.

"Ấn tượng sâu sắc nhất là các bậc tiền bối khi đó điều kiện khó khăn, không có thiết bị tốt nên đã gian khổ tìm tòi sáng tạo."

"Không có xe trượt, để quay phim đã ngồi trên tấm bìa cứng rồi để nhân viên trường quay kéo chạy mà tạo ra hiệu ứng chuyển động ngang."

"Không có máy quay xoay thì để diễn viên ngồi vào thùng gỗ, tạo ra chuyển động trượt và xoay trên mặt băng..."

Theo lời kể của Lộ Mãn, ánh mắt thầy Hoa càng lúc càng đăm chiêu, dường như cũng chìm vào những ký ức về thời trẻ vượt qua khó khăn trong công việc.

"Ôi!" Thầy Hoa vỗ đùi, không ngờ có một người trẻ tuổi lại có thể nói chuyện hợp ý với mình như vậy: "Thời đó chúng ta nghèo lắm, thật sự đã trải qua không ít khổ cực. Các cậu chắc chưa từng ôm máy quay ngồi lên xe ba gác và đạp xe lên dốc để quay góc nhìn từ trên xuống đâu..."

"Ồ? Thầy Hoa khi đó quay bộ phim nào vậy ạ..."

Một già một trẻ càng nói càng nhiều, thầy Triệu Gia Toàn ngồi đối diện cắn hạt dưa, ánh mắt như có như không nhìn về phía Lộ Mãn.

Bối Lệ Khiết ở bên cạnh khẽ nói: "Anh rể, em nhớ là thầy Hoa không phải lần đầu tiên đến nhà mình đâu nhỉ."

"Mấy lần trước em đâu có nhớ là thầy ấy hoạt bát như vậy."

Triệu Gia Toàn nhìn chăm chú và gật đầu nói: "Thầy Hoa thuộc kiểu tiền bối trầm tĩnh ít nói. Ở Khoa bọn anh, mọi người đánh giá thầy ấy là người ôn hòa và hòa đồng trong giao tiếp, là trụ cột chuyên môn kín tiếng trong công việc."

"Vậy hôm nay thầy ấy như thế nào?"

Bối Lệ Khiết nhìn thầy Hoa đang trò chuyện vui vẻ. Ông lão không ngừng kể về những trải nghiệm thời trẻ của mình, còn Lộ Mãn ngồi bên cạnh mỉm cười lắng nghe, khi nghe đến những đoạn hay lại thỉnh thoảng gật đầu dạ một tiếng để đáp lại thầy Hoa.

"Có người vốn dĩ có sức hút như vậy." Triệu Gia Toàn có chút xúc động: "Họ có thể tìm thấy nhịp điệu giao tiếp của mình trong một môi trường mới. Không phải kiểu xã giao khéo léo mà ai ai cũng là bạn, giao thiệp rộng, có nhiều chiến hữu đâu. Kiểu đó có mười người thì sáu người là thân thiện giả tạo."

"Sự thân thiện thực sự là như thế này đây, khiến những người kết giao cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau, cùng nhau nhận được sự đồng tình và tôn trọng."

Ghi chú

[Lên trên]
[Từ điển Bách Khoa Baidu]
[Từ điển Bách Khoa Baidu]