Toàn truyện

Chương 8: Thanh mai trúc mã là như thế này đây

2025-10-09

1

Bốn người một nhà ăn bữa trưa, lúc này trong phòng khách chỉ có tiếng bát đũa khẽ chạm nhau cùng với tiếng Lộ Tiểu Sương húp cháo sùm sụp.

Lộ Vệ Hoa nhìn hai đứa con đang ăn cơm, vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại rất vui mừng.

Gia đình họ chỉ là những người dân bình thường. Con trai bình thường thành tích ổn định, sau khi thi Đại học xong ước lượng điểm số dự kiến đỗ vào một trường trọng điểm là dư sức, nhà họ Lộ cũng sắp có người đầu tiên học Đại học. Con gái tính cách hướng ngoại một chút giống như một thằng nhóc nghịch ngợm, nhưng hoàn toàn không dính dáng đến những thói hư tật xấu của tuổi nổi loạn.

Con cái khiến người ta bớt lo lắng, đó là may mắn lớn nhất của ba mẹ.

Lộ Vệ Hoa muốn nói chuyện với con trai. Ông vừa định mở miệng hỏi han việc học hành như thường lệ, lại nghĩ đến kỳ thi Đại học đã kết thúc nên cái cớ vạn năng này tạm thời không dùng được nữa.

Nghĩ ngợi một lát, Lộ Vệ Hoa tìm một chủ đề hỏi: "Sáu giờ sáng tôi đã nghe thấy có người gõ cửa, nghe giọng hình như là con gái nhà Cố Ngạn hả? Là đứa nào nhà bên đấy?"

"Là con bé Gia Nhi đấy." Liễu Tĩnh tiếp lời, "Trời vừa sáng đã đến đưa sách tham khảo chọn trường cho con trai ông rồi."

Lộ Vệ Hoa nghe vậy cười hì hì: "Tình cảm từ nhỏ chơi với nhau đúng là khác biệt. Con nhà người ta thật chu đáo, sau này chắc chắn là một cô con dâu tốt."

Liễu Tĩnh dùng khuỷu tay huých ông một cái: "Ông đúng là chẳng đứng đắn gì cả. Bốn năm Đại học biết đâu mỗi đứa một nơi, chưa đến lượt ông lo lắng vớ vẩn đâu."

Ý nói là không có cửa đâu.

Bà là mẹ, trong lòng hiểu rõ như gương.

Mặc dù con trai giấu giếm ba mẹ nhưng người ngoài nhìn vào đều có thể thấy Lộ Mãn có ý với Cố Gia Nhi.

Mỗi khi Lộ Mãn trằn trọc khó ngủ và lo được lo mất ủ rũ, Liễu Tĩnh biết chắc chắn là Cố Gia Nhi không để ý đến anh. Còn khi anh vui vẻ nhảy nhót, đi đường cũng phải ngân nga hát thì chắc chắn là Cố Gia Nhi lại liên lạc với anh rồi.

Liễu Tĩnh nhớ lại hồi con trai còn nhỏ, đâu có phải lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau Cố Gia Nhi hỏi han ân cần mà cô bé lại chẳng thèm để ý đến anh.

Hồi nhỏ con trai nghịch ngợm hơn, dễ dàng chơi đùa với các bạn nữ mà dẫn các bạn đi khắp nơi quậy phá.

Trèo lên tường cao để nhìn cảnh xa, tủ lạnh trong nhà thì không lúc nào có đồ ăn. Quần áo đồ chơi vứt đầy dưới đất, ba đứa làm bài tập được hai dòng...

Tuổi càng lớn thì tâm lý con gái càng trưởng thành nhanh hơn con trai, liền biến thành Cố Gia Nhi dễ dàng nhìn thấu tâm tư của Lộ Mãn, còn Lộ Mãn lại không giải được lòng cô bé nên cam chịu bị động theo đuổi.

Từ đầu đến cuối cô bé luôn tự tin và thong thả, còn thằng con trai ngốc nghếch nhà mình bị nắm thóp chết cứng.

Chưa kể gia cảnh nhà Cố Gia Nhi quá tốt, cả huyện không tìm được ai giàu hơn Cố Ngạn. Ông ta là ông trùm dầu mỏ công nghiệp của cả Hà Thị, từ hai bàn tay trắng làm nên cơ nghiệp bạc tỷ. Nhà mình trèo cao không nổi.

Ngay cả khi môn đăng hộ đối, Liễu Tĩnh cũng cảm thấy cô con dâu này bà không hầu hạ nổi.

Lộ Tiểu Sương húp sột soạt một ngụm cháo và tò mò hỏi: "Con tò mò một chuyện, chị Gia Nhi dựa vào đâu mà quan hệ thân thiết với Tiểu Mãn như vậy?"

Trong lòng cô bé, cô hiểu rõ nhất anh trai mình là người như thế nào, là người tốt và cũng là đứa trẻ thật thà, nhưng những đứa trẻ như vậy kết giao với người khác giới lại càng khó khăn.

Anh trai và hai chị em song sinh nhà họ Cố vốn dĩ là người của hai thế giới khác biệt.

Thật không thể hiểu nổi, Cố Gia Nhi sinh ra trong nhung lụa và cuộc sống sung sướng đủ đầy sao lại có thể là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lộ Mãn.

Liễu Tĩnh bĩu môi: "Phải hỏi anh trai con ấy, anh trai con từ nhỏ đã để ý người ta rồi."

Lộ Mãn đang ăn cơm hăng say thì tay cầm bát khựng lại giữa không trung, vội vàng phủ nhận ba lần: "Mẹ đừng nói bậy, con không có, không phải con."

"Con không nhớ hả?"

Liễu Tĩnh nhớ lại: "Ba con hồi trẻ từng làm chung việc vận chuyển hàng hóa với Tổng Giám đốc Cố nên có chút giao tình. Có một năm chúng ta dẫn con đến nhà Tổng Giám đốc Cố chơi. Lúc đó con khoảng bốn tuổi và cũng đi mẫu giáo rồi, chắc là nhớ được chứ."

"Mẹ, con thật sự không nhớ gì cả." Lộ Mãn cười khổ.

"Sau đó thì sao, sau đó thì sao!" Lộ Tiểu Sương vẻ mặt tò mò như đang nghe kịch.

"Con nghe mẹ kể này. Vừa bước vào cửa thì anh trai con đã nhìn thấy hai chị em song sinh nhà họ rồi mắt tròn xoe. Người lớn còn đang chào hỏi, anh trai con đã chen đến trước mặt hai chị em, không ngồi cạnh một người mà cứ phải chen vào giữa hai người."

Lộ Tiểu Sương "phụt" một tiếng bật cười: "Ha ha ha ha mẹ ơi, anh trai con hồi nhỏ lanh lợi vậy sao!"

Lộ Mãn bất lực. Các bậc phụ huynh luôn thích nhắc đến những chuyện xấu hổ thời thơ ấu của con cái, quan trọng là bạn không thể phản bác bởi vì bạn thực sự không có ký ức nào liên quan.

"Anh trai con bên trái một người bên phải một người, vui vẻ như ăn mật ong. Hai chị em có lẽ cũng là lần đầu tiên gặp một đứa trẻ mặt dày như vậy, một trong hai người chắc là ngại ngùng nên liền chạy về phòng ngủ."

"Là chị Linh Y hay chị Gia Nhi ạ?"

"Không biết, hồi nhỏ hai chị em giống nhau quá, người ngoài không thể phân biệt được."

"Người còn lại, anh trai con tìm mọi cách trêu chọc."

Lộ Tiểu Sương tiếp tục húp cháo, vừa nghe chuyện xấu hổ của anh trai vừa ăn nên cháo cũng ngon hơn: "Ừm, người ở lại chắc là chị Gia Nhi rồi."

Liễu Tĩnh tiếp tục kể: "Anh trai con dụ dỗ người ta rằng 'Em gái ơi, tay ai to hơn, chúng ta úp tay lại so sánh nhé'."

"'Chân ai to hơn, chúng ta úp giày lại so sánh nhé'."

"Thấy chúng nó chơi với nhau rất vui vẻ nên người lớn cũng không quản."

"Sau đó, chúng ta nghe thấy anh trai con nói một câu..."

"Em gái ơi, chúng ta so môi nữa nhé..."

"Phụt..."

Lộ Tiểu Sương phun một ngụm cháo vào mặt Lộ Mãn. Lộ Mãn nhanh chóng tránh xa cô, suýt chút nữa bị phun ướt nhẹp người.

"Khụ khụ...ha ha ha ha!"

Cô vừa ho vừa cười không ngừng: "Anh giỏi thật đấy, Tiểu Mãn! Ha ha ha ha! Em chịu thua anh luôn!"

Liễu Tĩnh trách móc nhìn con gái, nếu là con trai thì đã bị đánh rồi. Bà tiếp tục nói: "Từ lần đó trở đi, ba con không bao giờ dẫn anh trai con đến nhà Tổng Giám đốc Cố chơi nữa."

Lộ Vệ Hoa cũng cười: "Nhưng vẫn là duyên phận, Cố Ngạn mua nhà cho ba vợ ngay ở tòa nhà bên cạnh nhà mình. Hai chị em song sinh nhà họ hồi nhỏ thường xuyên ăn ở nhà ông bà ngoại."

Lộ Tiểu Sương che miệng cười trộm: "Cái này con nhớ nè. Hồi còn học Tiểu học, Lộ Mãn nhà mình thích chạy sang cái tòa nhà bên cạnh lắm. Nghỉ hè là cứ lì ở nhà người ta không chịu về, còn nói với người ta là 'Bà ơi, con ngủ sofa nhà bà là được rồi', ừm..."

Lộ Mãn nhét một miếng thịt bò xào vào miệng cô: "Ăn cơm cũng không bịt được cái miệng của em."

Cô nuốt miếng thịt, còn chưa kịp trôi xuống đã sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà lay lay cánh tay Lộ Mãn nói: "Tiểu Mãn, nếu bây giờ anh có thể lấy lại được bản lĩnh hồi bé thì đâu đến nỗi không trị được chị Gia Nhi chứ!"

Lộ Vệ Hoa có ấn tượng rất tốt về con gái nhà bạn cũ, ông hỏi: "Hai cô con gái song sinh nhà họ Cố nhìn yểu điệu thục nữ như thế, chẳng lẽ cũng hay nổi nóng với anh trai con à?"

"Hì hì, con không nói đâu, con phải giữ bí mật cho anh trai."

"Con gái có chút tính khí trẻ con cũng là chuyện bình thường, chỉ cần không vô lý là được. Sợ nhất là cưới phải một con cọp cái."

Chuyện giữa các cặp đôi, người từng trải đều đoán được vài phần. Lộ Vệ Hoa ngả người ra sau ghế sofa, ông nói với Lộ Mãn: "Con trai à, sao con lại thích kiểu như vậy..."

Bịch!

Lời còn chưa dứt, Lộ Vệ Hoa đã ăn một đấm đau điếng vào vai.

Liễu Tĩnh đứng bên cạnh ông chống nạnh: "Ông nói cho rõ ràng, 'lại' là ý gì?"

"Ấy, không phải, Tĩnh ơi bà nghe tôi giải thích đã..."

"Ông chê ai tính khí không tốt hả? Ai là cọp cái hả? Tôi bận trước bận sau nấu cơm hầu hạ ba cha con ông, ông còn muốn thế nào nữa, muốn lên trời hả?"

Lộ Vệ Hoa vội vàng cầm đũa lên, đánh trống lảng: "Tay nghề của bà thật sự rất tốt, chúng ta ăn rau đi."

"Đừng ăn nữa."

Liễu Tĩnh đẩy hết đĩa sang trước mặt hai anh em: "Cho chó ăn còn hơn cho ông ăn!"

Lộ Mãn: ...

Lộ Tiểu Sương: ...