Toàn truyện

Chương 69: Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng

2025-10-11

1

"Cô ấy gọi anh là tiên sinh kìa."

Bước đi trên con đường lát đá ở phố Hưng Nghiệp, Cố Gia Nhi vẫn còn bận tâm về câu "lỡ lời" cuối cùng của cô nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại ban nãy.

"Mắt mũi kiểu gì vậy, trông mình già đến thế cơ à? Cả hai đều bị nhận nhầm thành người đã kết hôn mất rồi..."

Tiểu thiếu phụ đã kết hôn...

Cố Gia Nhi kéo mạnh dây túi xách trong tay sang hai bên, coi như trút giận.

Chiếc váy ngủ kia bị đè ở dưới bộ đồ ngủ mua cho Cố Linh Y.

Cô vừa mua xong đã hối hận rồi.

Váy ngủ có rất nhiều loại, kiểu dáng đoan trang dành cho thiếu nữ không hề hở hang trong trung tâm thương mại cũng có bán.

Nhưng lúc nãy cô vội quá, đầu óc nóng lên mới chọn một kiểu khá gợi cảm.

"Lại còn hở cả lưng nữa chứ..."

Đối với cô mà nói, hình như mặc loại này quả thực hơi sớm quá thì phải.

Lộ Mãn không biết nội tình liền nói: "Người ta gọi cái đó là hối lộ bằng lời nói, ít nhiều cũng là một môn nghệ thuật giao tiếp."

"Gọi sai mối quan hệ giữa người ta thì là nghệ thuật giao tiếp gì chứ?" Cố Gia Nhi phản bác.

"Người ta cố tình gọi sai đấy chứ."

Lộ Mãn tiếp tục nói: "Trong miệng mấy cô nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại hay mấy dì bán cơm ở quán ăn, khách nào mà chẳng được gọi một tiếng sư ca, mỹ nữ?"

Cố Gia Nhi nghĩ ngợi. Cũng đúng, bọn họ vì để bán được nhiều hàng nên chắc chắn sẽ dùng những lời tâng bốc và khoa trương để xưng hô.

"Còn có cả phó hiệu trưởng Đại học Sư phạm Tân Hải nữa. Bình thường sinh viên gọi ông ấy chắc chắn phải gọi là hiệu trưởng, bỏ cái chữ phó đi."

Lộ Mãn lại lấy một ví dụ: "Phó hiệu trưởng đến những dịp trang trọng như là lễ khai giảng hay tốt nghiệp, người dẫn chương trình lại không nhấn mạnh chức vụ hiệu trưởng của người ta mà cứ gọi một tiếng giáo sư hai tiếng giáo sư."

Gặp ai cũng gọi chức cao hơn, gặp việc gì cũng gọi theo thân phận đặc biệt hơn.

Cho nên phó hiệu trưởng biến thành hiệu trưởng, hiệu trưởng biến thành giáo sư; đến trung tâm thương mại thường thì đối tượng mập mờ biến thành bạn trai bạn gái, bạn trai bạn gái biến thành vợ chồng.

Cách nói chuyện này đặt ở đời sau trong môi trường xã hội thì quá bình thường. Nhưng do gây ra những thói hư tật xấu trong thể chế nên người ta mới gán cho "nghệ thuật" này trong thể chế cái định nghĩa "hối lộ bằng lời nói".

Lộ Mãn cẩn thận hồi tưởng lại một lượt. Mình có làm gì quá đáng đâu? Tại sao cô nhân viên bán hàng lại trực tiếp gọi đến cái trạng thái cuối cùng là "tiên sinh" thế nhỉ?

Nếu anh biết Cố Gia Nhi giấu anh mua cái gì thì đã có thể bừng tỉnh mà "ồ" một tiếng rồi.

Lộ Mãn an ủi cô nàng đang cúi gằm mặt xuống: "Chẳng qua là cô nhân viên bán váy ngủ vừa rồi gặp đúng em là khách hàng nên nghệ thuật chưa nắm vững thôi."

Lộ Mãn thầm bổ sung một câu: không chỉ là chưa nắm vững, cái nghệ thuật này tương đương với việc thi trượt Học viện Mỹ thuật Vienna rồi cuối cùng quyết định thi lại lần hai đấy chứ.

Lộ Mãn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Vầng trăng khuyết treo cao mặc kệ thời gian trôi qua mà vẫn tròn khuyết như cũ.

Câu "tiên sinh" này cũng khiến Lộ Mãn nhớ lại phản ứng của cô nàng song sinh kia lúc đó.

Trước khi trùng sinh, có một thời gian anh và Cố Linh Y vừa mới xác định quan hệ, trong một lần đi mua sắm ở khu thương mại Yên Kinh.

Gặp một quầy mỹ phẩm, Cố Linh Y thử một vài mẫu, nhân viên ở đó liền không ngớt lời khen ngợi: "Thưa quý cô, sản phẩm mới này hợp với cô quá, tôn lên khí chất của cô lắm đó. Cô không tin sao? Hỏi tiên sinh nhà cô xem."

Cố Linh Y đứng trước quầy không hề lộ vẻ gì. Cô không muốn tỏ ra quá thích khiến nhân viên làm khó Lộ Mãn và xúi anh mua mỹ phẩm đắt tiền.

Nhưng sau khi rời khỏi quầy, đi chưa được mấy bước thì Cố Linh Y như con lười nhỏ bị chọc ghẹo đột nhiên phản ứng lại rồi hớn hở khoác tay Lộ Mãn.

Khi Lộ Mãn nhìn xuống khuôn mặt thanh tú của cô, anh thấy nụ cười của cô vừa dịu dàng rộng lượng của người phụ nữ trưởng thành lại vừa mang chút e ấp của thiếu nữ.

"Vừa nãy cô ấy nói anh là tiên sinh của em đó!"

Cố Linh Y khoác tay anh. Nhớ lại lời của nhân viên bán hàng nên cô càng nghĩ càng vui, chân giậm tại chỗ: "Anh là tiên sinh của em đó!"

Lộ Mãn trong lòng cũng vui thầm nhưng không biểu hiện rõ ràng như Linh Y: "Có gì mà vui thế?"

"Dạ có!"

Cố Linh Y cười ngây ngô: "Cả ngày hôm nay em vui hẳn lên!"

"Vậy anh sẽ cố gắng sớm thực hiện mong muốn này của em." Lộ Mãn trong lòng cũng xúc động khôn nguôi, "Tuy có thể quá trình sẽ rất dài và có chút trắc trở, nhưng chúng ta cùng cố gắng nhé."

Cố Linh Y nhíu chiếc mũi quỳnh xinh xắn, dừng lại vài giây rồi nói ra một câu khiến tim Lộ Mãn rung động:

"Nếu em chắc chắn tương lai anh là tiên sinh của em, em bằng lòng già đi mười tuổi để cuộc đời nhảy thẳng đến giai đoạn vĩnh viễn bên anh."

Lộ Mãn lúc đó đứng ngây người tại chỗ, vài giây sau mới lẩm bẩm đáp: "Già đi mười tuổi à... Vậy chúng ta cũng gần bốn mươi rồi."

"Vậy cũng đáng mà."

Lần đó, Lộ Mãn một lần nữa thực sự cảm nhận được sâu sắc quyết tâm của cô đối với tình yêu.

Có những người yêu nhau rất lâu nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn và mãi mãi bên nhau; còn có người ngay từ khoảnh khắc trước khi tỏ tình đã xác định sẽ đưa đối phương vào kế hoạch cuộc đời và hôn nhân tương lai của mình.

Con gái nguyện dùng thanh xuân và tuổi tác để đổi lấy một điều gì đó thì phải trân trọng đến mức nào chứ?

………

"Lần sau không đến cửa hàng này nữa. Cứ tiên sinh, tiên sinh mãi."

Cố Gia Nhi cằn nhằn nhưng cuối cùng lại đổi giọng.

"Trừ khi lần sau cô ta đổi thành bạn trai của em." Cố Gia Nhi nghiêm túc cân nhắc mức độ thân mật của từ ngữ, "Người nhà cũng được."

Nói xong, Cố Gia Nhi có chút lo lắng và cẩn thận nhìn phản ứng của Lộ Mãn.

Cô đang xem thử Lộ Mãn có còn "giận dỗi" nữa không.

Nếu Lộ Mãn im lặng không phản ứng có nghĩa là trạng thái chia tay của hai người đã ký "hiệp định đình chiến", quan hệ lại hòa hợp và trở về giai đoạn bạn trai bạn gái bình thường!

Giọng nói trong trẻo của Cố Gia Nhi trong gió đêm như tiếng chuông gió lay động.

Lộ Mãn nhìn những phiến đá dưới chân, từng phiến từng phiến tụt lại phía sau.

Gia Nhi và Linh Y là hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.

Hoa hồng đỏ quyến rũ, thiêu đốt tình cảm nồng nhiệt, khơi dậy ngọn lửa cảm xúc mãnh liệt, lúc thoải mái, lúc đau đớn, khắc lên da thịt một nốt chu sa đỏ thẫm; hoa hồng trắng tĩnh lặng, nhụy hoa chứa đựng khát vọng thuần khiết và trong trẻo, hóa thành tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi xuống những hạt gạo trắng nóng hổi trên bàn ăn, lấp đầy bụng đói… [note81871]

Lộ Mãn quay đầu, nhìn gương mặt giống hệt Cố Linh Y của cô.

Trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ:

Đời này nhất định phải có được chị gái em!

Lộ Mãn thản nhiên phủi sạch quan hệ: "Không được, không được. Lần sau anh vừa vào cửa hàng sẽ hô to: tôi là bạn trai cũ của cô ấy, mọi người đừng gọi nhầm đấy nhé!"

"Anh im miệng đi!"

Cố Gia Nhi giơ nắm đấm, không nặng không nhẹ đấm vào lưng anh hai cái.

"Anh mà dám làm chuyện mất mặt như vậy thì em sẽ không cho anh đi dạo phố cùng nữa."

"Nói được làm được nhé?" Lộ Mãn vừa nghe thì lập tức vui mừng khôn xiết, "Song hỷ lâm môn!"

"Phì!"

Thái độ của Lộ Mãn khiến Cố Gia Nhi tức đến nghiến răng, răng cũng có chút ê ẩm.

Yêu đương thật không dễ dàng, Gia Nhi thở dài. Cô có chút thất thần nghĩ ngợi: nếu khoảng thời gian trước và sau kỳ thi Đại học cô không đối xử với Lộ Mãn lúc gần lúc xa và giận dỗi đưa đẩy.

Bây giờ tình hình có lẽ đã khác rồi chăng?

Ghi chú

[Lên trên]
[Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng là hình ảnh ẩn dụ có nguồn gốc từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Trương Ái Linh được xuất bản lần đầu năm 1944, đã chuyển thể thành phim năm 1994. Hoa hồng đỏ là kiểu phụ nữ nồng cháy, cuồng nhiệt, táo bạo; hoa hồng trắng là kiểu phụ nữ thuần khiết, dịu dàng và thanh cao, đồng thời miêu tả sự khó lựa chọn và sự tham lam trong tình yêu - khao khát thứ mình không có để rồi đánh mất thứ mình đang có. Thông tin thêm là hai từ bạch nguyệt quang và nốt chu sa cũng có nguồn gốc từ tác phẩm này]
[Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng là hình ảnh ẩn dụ có nguồn gốc từ truyện ngắn cùng tên của nhà văn Trương Ái Linh được xuất bản lần đầu năm 1944, đã chuyển thể thành phim năm 1994. Hoa hồng đỏ là kiểu phụ nữ nồng cháy, cuồng nhiệt, táo bạo; hoa hồng trắng là kiểu phụ nữ thuần khiết, dịu dàng và thanh cao, đồng thời miêu tả sự khó lựa chọn và sự tham lam trong tình yêu - khao khát thứ mình không có để rồi đánh mất thứ mình đang có. Thông tin thêm là hai từ bạch nguyệt quang và nốt chu sa cũng có nguồn gốc từ tác phẩm này]