Cố Linh Y lên lầu, vào nhà dì Phùng Văn Thu. Vừa mở cửa, còn đang loay hoay cởi giày ở huyền quan thì chạm mặt Cố Gia Nhi đang bưng cốc đi rót nước.
"Linh Y, Linh Y."
Cố Gia Nhi lon ton chạy đến bên cạnh chị gái, thừa lúc Cố Linh Y còn đang dẫm gót giày để cởi nên một tay xách túi trái cây một tay vịn tường.
Cố Gia Nhi cười tinh nghịch giơ bàn tay, nghịch ngợm vỗ nhẹ vào mông Cố Linh Y.
"Bốp."
"Á, Gia Nhi đừng nghịch, em thật là phiền quá!"
Cố Linh Y trừng mắt nhìn Cố Gia Nhi rồi giơ tay định phản công vỗ lại cô ấy một cái.
Nhưng cô em gái lại lẩn tránh rất nhanh, lập tức giữ khoảng cách an toàn với Cố Linh Y.
"Thật hết cách với em." Cố Linh Y lắc đầu, mặc kệ em gái.
Thay giày xong, Cố Linh Y theo phản xạ đi đến bệ cửa sổ phòng khách rồi nhìn ra ngoài.
Lộ Mãn vẫn còn ở dưới lầu, dường như đã đoán trước được cô nhất định sẽ nhìn xuống. Thấy cái đầu của cô thò ra từ cửa sổ thì anh mới vẫy tay chào cô rồi quay người rời đi.
Cố Linh Y liếc nhìn em gái. Cố Gia Nhi vẫn đang lục tìm mật ong trong tủ nhỏ ở phòng khách, không để ý đến bên này.
"Phù..."
Cố Linh Y thở phào một hơi, không nghĩ nhiều nữa.
Cô đi về phía phòng ăn bên trong, đem trái cây mua về bày biện lên đĩa trên bàn ăn.
Trên bàn đã có lê, nho xanh và nửa nải chuối mà Gia Nhi mua.
Hình như...nửa nải chuối mà em gái mua, càng nhìn càng thấy quen mắt. Cố Linh Y nghiêng đầu.
Cô nhấc nải chuối lên ghép với nửa nải chuối mà mình mua.
Đây là một nải chuối nguyên vẹn bị dao cắt làm đôi, vết cắt khớp nhau hoàn hảo.
Cố Linh Y dở khóc dở cười ghép chuối lại rồi quay sang khoe với em gái: "Gia Nhi, em xem này."
"Ha ha, trùng hợp quá nhỉ!"
"Đầy một bàn chuối bày ở cửa hàng. Hai chị em mình thế mà lại mua trúng cùng một nải." Cố Gia Nhi vui vẻ ra mặt, cười tít mắt, "Hì hì, đây mới gọi là tâm linh tương thông chứ."
Cố Gia Nhi pha xong nước mật ong thì đưa cốc nước đến bên miệng Cố Linh Y. Linh Y đang bày biện các loại trái cây khác nên không rảnh tay, liền nghiêng đầu qua rồi tự nhiên uống ừng ực hai ngụm.
Hai người họ từ khi sinh ra đã ở bên nhau và lớn lên giống hệt nhau, thân phận song sinh cùng trứng khiến họ cảm thấy mối liên kết giữa cả hai còn chặt chẽ hơn cả chị em ruột thông thường. Từ đó hình thành thói quen sống tâm ý tương thông, hành động bổ trợ lẫn nhau.
Lúc này điện thoại của Cố Linh Y rung lên. Cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến rồi có chút căng thẳng nhấc máy, là Lộ Mãn gọi.
"Anh đang trên đường về, để phòng em lo lắng anh bị khỉ mặt mèo bắt đi nên anh giữ cuộc gọi với em."
Giọng Lộ Mãn huênh hoang truyền đến từ ống nghe.
"Về đến nhà rồi hẵng tắt máy, coi như báo bình an cho em."
Cố Gia Nhi đứng bên cạnh mặt đầy ghét bỏ, trong lòng khinh bỉ một tiếng. Cái lý do vớ vẩn gì vậy?
"Khỉ mặt mèo" là tiếng địa phương ở vùng họ dùng để dọa trẻ con. Người lớn hay lừa trẻ con rằng không nghe lời sẽ có khỉ mặt mèo đến bắt đi. [note81840]
Tuy Cố Linh Y lớn ngần này rồi mà vẫn chưa biết khỉ mặt mèo trông thế nào, nhưng điều đó không ngăn cản cô thầm nghĩ bụng với chiều cao mét tám mấy của Lộ Mãn mà thật sự gặp phải, người nên sợ phải là khỉ mặt mèo đó mới đúng chứ.
"Ừm, được rồi. Anh ơi... Gia..."
Cố Linh Y định nói em gái Cố Gia Nhi đang ở ngay bên cạnh cô, cô muốn nhắc nhở Lộ Mãn đừng đột nhiên nói ra những lời kỳ quái gì đó.
Cố Gia Nhi đặt một ngón tay lên trước môi ra hiệu cho chị gái đừng nói gì.
Cô phải xem xem cái tên xấu xa này không gọi điện cho cô mà lại lén lút nói chuyện gì với chị gái Linh Y.
"Uống ngụm rượu kia vào, không thấy chóng mặt chứ?" Lộ Mãn nói, "Uống nhiều nước nóng vào... Ừm, hình như quan tâm thế này chưa đủ, hay là uống nhiều dung nham xem sao."
"Anh mới phải uống nhiều nước ấm ấy!"
Cố Linh Y tức giận, cao giọng: "Tối nay anh uống không ít rượu đấy, về nhớ tắm nước nóng, uống thêm vài cốc nước nóng cho thành con trâu nước đi!"
"Được, được, được."
Cố Gia Nhi đứng bên cạnh nghe, cô nhướng mày và khoanh tay lại.
Cố Linh Y liếc mắt thấy dáng vẻ này của em gái, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ nhỉ?
Có phải giọng điệu hơi giống như đang trêu chọc nhau rồi không?
Không được, không được!
"Anh về đến nơi chưa..." Trong đầu Cố Linh Y bây giờ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, "Em, em muốn đi ngủ rồi."
"Ngủ sớm thế? Đâu có phải tác phong cú đêm của em." Lộ Mãn dẫn dắt cô chủ động chia sẻ với mình, "Lát nữa không xem tiểu thuyết à?"
"Ờmmm...xem chứ..."
Cố Linh Y liếc nhìn em gái một cái. Tán gẫu vài chuyện thường ngày chắc không sao đâu nhỉ?
"Có một quyển 《Bộ Bộ Kinh Tâm》 của Đồng Hoa vừa nãy em với dì Phùng ở thư viện thấy trên giá sách có bản in rồi, sách giấy còn khá mới. Tối nay định tìm bản điện tử txt trên máy tính của Gia Nhi."
"Ừm, còn 《Bong Bóng Mùa Hè》 của Minh Hiểu Khê đang đăng tải tập hai đấy, ngày nào em cũng phải theo dõi chương mới."
Lộ Mãn thầm nghĩ hai cái tên sách này trong ấn tượng của anh đều là những bộ phim truyền hình sẽ hot trong tương lai.
Cố Linh Y ở đầu dây bên kia vài ba câu đơn giản miêu tả phong cách văn chương và thể loại tác phẩm của hai tác giả, Lộ Mãn liền thuận thế nói rất thích hợp để chuyển thể thành phim truyền hình.
"Đúng vậy đó anh ơi, em cũng thấy dựng thành phim sẽ rất hay... Ví dụ như Âu Thần mất trí nhớ giống hệt mấy đoạn trong phim Hàn..."
Nói chuyện với cô được mười phút, Lộ Mãn cũng đến nhà cô họ tá túc nên không quấy rầy Cố Linh Y nói chuyện tiếp, liền chúc ngủ ngon rồi cúp máy.
Đặt điện thoại xuống, Cố Linh Y lập tức nhìn sang em gái Cố Gia Nhi.
Trong lòng cô rối bời. Mình có làm gì đâu, sao lại cảm thấy như đang làm chuyện gì mờ ám vậy?
Cố Gia Nhi bĩu môi nhưng không hề tức giận: "Anh ấy vẫn vậy, nói chuyện toàn chọn mấy chuyện tầm phào để nói, Linh Y không thấy chán à?"
"Chị thấy có gì đâu, vẫn ổn mà." Cố Linh Y nói thật lòng. Cô cảm thấy chỉ cần được chia sẻ những chuyện nhỏ nhặt và những suy nghĩ vụn vặt với Lộ Mãn đã là một chuyện rất dễ chịu và mãn nguyện rồi.
Ừm, cái kiểu dễ chịu như tình bạn lâu năm giữa thanh mai trúc mã ấy. Ừm, chính là như vậy.
Cố Gia Nhi ngả người ra ghế sofa. Áo bị kéo ngược lên vì động tác của cô mà để lộ nửa bụng dưới, trông thật chẳng đoái hoài hình tượng gì.
"Trước đây anh ấy gọi điện thoại tâm sự với em cũng vậy đó, chẳng có chuyện gì để nói cũng cố kéo dài thời gian."
Cố Gia Nhi vừa một tay vô thức vẽ vòng tròn trên ghế sofa vừa lẩm bẩm than phiền.
"Em nói đi phố đi bộ với chị Lăng Chi mua trà sữa uống là muốn ám chỉ lần sau chúng em cùng đi, nhưng...anh ấy chỉ hỏi em uống vị gì và có thêm trân châu không..."
"Em nói em đang cho Hàm Hàm và Đạo Đạo ăn, ở nhà buồn muốn chết, nếu được đi chơi thì tốt quá. Anh ấy lại quan tâm Đạo Đạo có phải là mèo bò sữa nhà mình nuôi không? Sờ đầu mèo con có thích không..."
"Em xem trên trang web Tudou, tiếng kèn túi của một ban nhạc Edinburgh nghe hay quá trời nên liền chia sẻ cho anh ấy. Anh ấy không hứng thú với loại nhạc này nhưng vẫn muốn cố gắng tiếp tục câu chuyện, lại đi nói với em rằng Edinburgh ở Scotland có khí hậu ôn đới hải dương, còn có một chiếc tàu tuần dương hạng nhẹ thời Thế chiến thứ hai tên là 'Edinburgh'!"
Cố Linh Y ngồi xuống đối diện trên ghế sofa, chống cằm nhìn cô em gái đang chu môi luyên thuyên than thở.
Nhưng anh ấy luôn tìm cách để trò chuyện với em mà. Cố Linh Y thầm nghĩ.
"Anh ấy gọi điện thoại tâm sự với em, muốn biết ly trà sữa em uống hôm nay có ngọt không, đoán rằng đầu mèo con em vuốt ve mềm mại và dịu dàng. Anh ấy để ý từng chút mà em chia sẻ, từ cái lạnh mùa đông và sự mát mẻ mùa hè ở xứ người đến chiếc tàu tuần dương hạng nhẹ mà anh ấy vắt óc nghĩ ra. Tuy rằng kỹ năng trò chuyện của anh ấy vụng về nhưng câu nào mà chẳng phải là ẩn ý anh ấy thích em?"
Những lời này, Cố Linh Y âm thầm nói trong lòng nhưng lại không nói ra với em gái.
Em cho rằng anh ấy không hiểu phong tình nhưng đâu có biết rằng mong muốn chia sẻ chính là đỉnh cao của sự lãng mạn.

