"Em...em...em..."
Cố Linh Y lắp bắp.
Cái gì mà ánh mắt không lừa được người khác chứ? Sao lại khẳng định cô là Gia Nhi?
Cô giờ chỉ cảm thấy hình như chút rượu kia đã ngấm, cả người trở nên choáng váng mà ngượng ngùng như say.
Mím môi, Cố Linh Y như vịt bị bắt lên giàn mà lí nhí đáp: "Chị...chị Tiểu Ái."
Cô còn dám nhận mình là Cố Linh Y nữa sao!
"Em mau ăn nhiều một chút để lấp đầy bụng đi. Linh Y còn chưa nhắn tin cho em à, khi nào đổi chị em qua ăn chút gì đó?"
"Ờ...dạ..."
Cố Linh Y cắn răng nói dối: "Chị...chị ấy, tính tình nhẫn nại, cứ ở lại đọc sách với dì Phùng một lát cũng không sao..."
Nếu là Lộ Mãn hoặc Văn Nghệ và Cố Ngạn thì chắc chắn sẽ nghe ra sơ hở. Cố Gia Nhi sẽ không hở chút là luôn miệng gọi "chị" đâu.
Nhưng Vương Học Ái tiếp xúc với cặp song sinh chưa lâu nên rất dễ bị Cố Linh Y diễn qua mặt.
Vừa ăn vừa trò chuyện với Vương Học Ái, nói chuyện một hồi thì Cố Linh Y thất thần.
Ánh mắt của mình rõ ràng là trong sáng mà.
Chị Tiểu Ái nhất định là trước tiên cho rằng cô là Cố Gia Nhi nên mới chủ quan, cảm thấy ánh mắt cô có chút mờ...mờ ám...
Cố Linh Y lắc đầu trong lòng, có chút không thuyết phục được bản thân.
Cô lại vận động bộ não mà tìm kiếm lý do có thể khiến mình tin tưởng.
Cô từ nhỏ đã lớn lên cùng Lộ Mãn, thanh mai trúc mã như anh trai ruột. Ánh mắt của mình có lẽ mang theo chút quan tâm và lo lắng mà.
Như vậy, cũng không có gì đáng trách cả.
Nhất định là như vậy, không sai được.
Đúng lúc Cố Linh Y đang nói chuyện vu vơ thất thần với Vương Học Ái thì từ cách đó không xa, giảng viên phòng thí nghiệm Triệu Gia Toàn đi tới.
"Bạn học Vương Học Ái."
Triệu Gia Toàn gọi cô lại nói: "Vừa rồi có một việc không tiện nhờ em ngay lúc đó. Vị giảng viên về hưu đã kéo em lại hỏi về tấm ảnh ấy, ông ấy là ủy viên Hoa của Hiệp hội Nhiếp ảnh, ảnh của ông ấy thường được dán trên bảng tin của đơn vị."
"Trên đầu ông ấy có chút đồi mồi, tóc mai cũng không muốn nhuộm lại."
Vương Học Ái "ồ" một tiếng hiểu ra: "Vậy là thầy Hoa cũng muốn chỉnh sửa ảnh thẻ một chút ạ?"
"Ừ, người đẹp vì lụa mà. Hơn nữa tay nghề chỉnh sửa ảnh của các em quả thật rất giỏi, thầy không ngờ các em là sinh viên mà cũng có thể luyện được kỹ thuật vững vàng như vậy. Giỏi lắm, giỏi lắm."
"Vậy thầy Hoa khi nào rảnh ạ? Em nói với Lộ Mãn một tiếng."
"Không cần đâu, cứ đợi Lộ Mãn rảnh rồi tính." Triệu Gia Toàn lắc lắc chiếc cốc chân cao đựng đồ uống trong tay mình, "Thầy tự mình đi nhờ cậu ta một hai câu."
...
Lộ Mãn vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ với các học trưởng học tỷ. Đám sinh viên tập hợp vì bóng đá này tính cách hào sảng dễ nói chuyện. Dưới sự cố ý tập hợp lấy rượu làm mối của Lộ Mãn trong buổi tiệc tối hôm nay, ngoài hơn hai mươi học trưởng năm cuối của các khoa, ngay cả đội trưởng đội bóng của trường khác cũng có mấy người đến.
"Lộ Mãn học đệ đừng coi đám này ai nấy đều là sâu rượu. Ngay cả buổi tiệc tối nay cũng là vì uống bia uống rượu trắng mà đến, nhưng nhắc đến chuyện chính sự chúng ta cũng không hề hàm hồ."
"Đúng đấy, mấy học trưởng học tỷ của chú có thể không có tài cán gì hơn, nhưng số người quen biết ở trường này thì không hề ít đâu."
Lý Triều Huy chỉ vào một thành viên đội bóng đang bưng cốc chân cao đựng "nước nho": "Chú cứ nhìn cái người đang dùng ly uống rượu vang này mà xem..."
"Ê, nhỏ tiếng thôi, có giảng viên đến kìa." Một sinh viên mắt tinh thấy Triệu Gia Toàn đi về phía này liền lên tiếng nhắc nhở.
Lý Triều Huy lập tức hắng giọng, mỉm cười nhìn Lộ Mãn rồi chuyển sang mật ngữ: "Cái gã này là người nhà của Trương Dụ tiên sinh và Giải tiên sinh ở Bồng Lai Thị..." [note81833]
"Chú đừng coi hắn ta ngốc nghếch chỉ biết cười. Hắn là người cầm cờ tiên phong của hội sinh viên Học viện Công nghiệp, hơn tám trăm người chạy theo hắn ta, huấn luyện thể thao mùa xuân và mùa thu của Học viện Công nghiệp đều tìm hắn làm người dẫn tốc đấy. Chú cứ chờ mà xem, hắn sẽ lôi kéo người đến chụp ảnh cho chú đấy."
"Còn người này nữa, học trưởng đang cầm cái ly vàng khè kia vừa mới gặp 'người nhà ở quận Lao Sơn, Cầm Đảo' xong." [note81834]
Chu Quảng Cẩm hiểu ý cười, thầm nghĩ đám con trai này thật biết bày trò. Cô cũng tham gia vào: "Sức uống thì kém mà cứ thích uống cho bằng được, uống say rồi thì ngâm thơ. Cơ mà anh ta là Phó Chủ tịch Hội Văn học Tây Liên của Đại học Sư phạm các em, lại viết văn rất hay đấy. Anh ta ở mấy khoa Xã hội hô một tiếng là trăm người ứng liền."
"Lộ Mãn, hôm nay cảm ơn em nhé, đã mời giúp thầy nhiều bạn học đến dự như vậy."
Triệu Gia Toàn lúc này tiến đến gần, nhìn Lộ Mãn rồi nâng ly lên, ý bảo Lộ Mãn cụng ly.
Lộ Mãn hạ thấp miệng ly cụng vào phần giữa ly của thầy.
Triệu Gia Toàn uống cạn đồ uống, nhìn chất lỏng trong suốt trong tay Lộ Mãn rồi hỏi: "Em uống Sprite à?"
Sắc mặt Lộ Mãn không đổi: "Vâng ạ."
Triệu Gia Toàn nhìn ly của anh chỉ còn chút bọt khí, nhắc nhở: "Ít bọt quá. Uống nhanh đi, hết khí carbonic rồi."
"Vâng..."
"Thầy còn nhờ em một việc...là có thầy Hoa...ảnh trên bảng tin của thầy ấy..."
Triệu Gia Toàn nói ngắn gọn, Lộ Mãn gật đầu đáp: "Em hiểu rồi ạ. Đến lúc thầy Hoa tiện đường về Đại học Sư phạm, bọn em sẽ qua chụp cho thầy một tấm."
Nói xong chuyện chính, Triệu Gia Toàn lại hàn huyên vài câu với mấy sinh viên.
Lúc này, có người chú ý đến ly "Sprite hết ga" trong tay Lộ Mãn: "Lộ Mãn học đệ, vừa nãy cậu ra ngoài gặp 'người' gì vậy?"
"Mao học trưởng." Lộ Mãn đáp.
Có vài học trưởng bợm rượu lập tức mắt sáng lên, xác nhận lại: "Mao học trưởng quê ở Nhân Hoài, Quý Châu ấy hả?" [note81835]
"Vâng."
"Mấy người khác thì thôi đi." Người này cười hề hề, "Mao học trưởng thì phải gặp một phen, nhân tài tương hương hiếm có khó tìm!"
Triệu Gia Toàn nghe lỏm được mà không hiểu gì: "Gần trường mình còn có sinh viên làm thêm bán bánh tương hương à?" [note81836]
"Vâng, vâng...cũng gần như vậy ạ."
"Thầy cứ từ từ nói chuyện, em đi gặp Mao học trưởng đây ạ." "Xin phép thầy——Ê, cho tao đi với." "Đợi tao với, tao cũng đi!"
Một đám người hớn hở ra khỏi cửa sảnh, lướt qua Nghê Hiểu Vũ vừa uống no say trở về.
"Lộ Mãn học đệ, cảm ơn em. Ê hê hê, học tỷ đây hôm nay đặc biệt vui luôn!" Nghê Hiểu Vũ trở lại bàn và bá vai Lộ Mãn một cách sỗ sàng.
Lý Triều Huy bên cạnh giật giật khóe miệng: "Nghê Hiểu Vũ, cậu uống...cậu gặp 'người' đủ rồi đấy, đừng có chạy lung tung nữa."
"Ợ...được được." Nghê Hiểu Vũ nhón chân, tay đổi bên khoác lên vai Lộ Mãn, "Nhưng mà học đệ, chị thấy có một 'lão nhân gia' tìm cậu ở ngoài kia, cậu phải ra gặp người ta đi."
Lộ Mãn buồn cười, đến lúc này rồi mà Nghê Hiểu Vũ vẫn không quên khuyên anh uống rượu: "Ai vậy?"
"Thì là...vị lão nhân gia này, tuổi hơi bị lớn."
Lộ Mãn thầm nghĩ, chắc là bà Tiểu Phần ở thôn Hạnh Hoa, Sơn Tây hoặc là Lão Giáo Sư ở Lô Châu. [note81837]
Ai ngờ Nghê Hiểu Vũ ngốc nghếch cười: "Lan Lăng Vương!" [note81838]
...
Tiệc tối kéo dài hơn ba tiếng. Trong khoảng thời gian đó Cố Linh Y và Cố Gia Nhi đổi chỗ cho nhau hai lần, không xảy ra sự cố gì thêm. Bữa tiệc kết thúc một cách suôn sẻ, khách và chủ đều vui vẻ.
Tan tiệc, Lộ Mãn đợi mọi người tản đi hết, cuối cùng người đổi lại bên cạnh anh vẫn là Cố Linh Y. Gia Nhi được Phùng Văn Thu đưa về khu nhà ở của cán bộ, thế là Lộ Mãn hộ tống Cố Linh Y về nhà Phùng Văn Thu.
Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, gió thổi qua lá cây tiêu huyền phương Đông kêu xào xạc. Trên đường đi, Lộ Mãn và Cố Linh Y sánh vai đi cùng nhau, anh luôn cảm thấy cô gái bên cạnh mình có vẻ không tập trung.
"Linh Y, từ lúc ra khỏi sảnh tiệc em có vẻ không vui lắm nhỉ?"
Cố Linh Y cúi gằm mặt không dám nhìn anh, khẽ lắc đầu.
Trong đầu cô luôn văng vẳng câu nói của Vương Học Ái như thể có một chiếc loa nhỏ được lắp thẳng vào não cô mà không tài nào xua đi được.
"Vừa nãy chị còn chưa dám chắc, nhưng khi phát hiện ra ánh mắt em nhìn Lộ Mãn, ánh mắt này không thể nào lừa người khác được nên chị mới khẳng định em là Gia Nhi!"
Khuôn mặt của Cố Linh Y lại hơi nóng lên.
Cô sờ sờ má mình.
"Ừm, đều tại rượu mà ra cả." Cố Linh Y có chút bực bội nói, "Tác dụng của rượu mạnh thật đấy!"

