Toàn truyện

Chương 55: Làm thế nào để xé bỏ thẻ người tốt

2025-10-10

1

"Anh ơi, em nghĩ rằng không mấy ai có thể sau khi bị từ chối mà vẫn không hề giảm nhiệt tình và tiếp tục thích người đó."

Giọng Cố Linh Y vang lên trong hành lang tĩnh lặng.

"Vậy nên anh bị Gia Nhi từ chối rất nhiều lần nhưng vẫn đối xử tốt với em ấy, chắc chắn là anh thật sự rất rất thích Gia Nhi."

Lộ Mãn nghe xong lại lắc đầu.

"Thích không có tác dụng, yêu cũng vô dụng thôi, Linh Y."

Lộ Mãn tuy nhìn cô trước mặt nhưng hình ảnh hiện lên trong tầm mắt anh lại là Cố Gia Nhi nói chia tay sau bốn năm mặn nồng trước khi trùng sinh, là Cố Linh Y bất chấp sự phản đối của gia đình mà kiên quyết đến Yên Kinh.

"Yêu nhiều đến mấy cũng vô ích." Giọng Lộ Mãn thở dài rất khẽ, trong không gian yên tĩnh lại có vẻ nặng nề, "Chỉ có yêu nhau mới có ích."

Cố Linh Y im lặng không nói gì. Vài giây sau, Lộ Mãn bỗng cảm thấy bàn tay của cô mà anh đang nắm khẽ động đậy, nắm lấy tay anh.

Từ việc một bên nắm chặt không buông đến cả hai cùng đan tay vào nhau.

"Tình cảm là một thứ rất riêng tư."

Cố Linh Y có chút cảm động.

"Em là chị gái song sinh của em ấy, dù biết hết quá trình hai người quen nhau cũng không đoán được Gia Nhi nghĩ gì."

Lộ Mãn rất đồng tình. Bao nhiêu người vì chữ tình mà khốn đốn, chữ tình giải ra sao, viết thế nào cũng không đúng. [note81814]

"Đôi khi em cũng nghĩ rõ ràng bình thường em và Gia Nhi rất đồng điệu, mua quần áo hay bị trùng và nói chuyện thường đồng thanh, đến cả sở thích cũng thích giống nhau..."

"Nhưng em lại không hiểu Gia Nhi nghĩ gì trong tình yêu. Được anh theo đuổi và cưng chiều lâu như vậy, nếu là em thì em nhất định không nỡ thấy anh thất vọng và rối bời, càng không nỡ cố ý đẩy anh ra xa. Em nghĩ em sẽ đáp lại thật nhiều để sự cho đi giữa chúng ta tương xứng với nhau..."

Lộ Mãn ngẩn ngơ nhìn cô.

Cố Linh Y nói xong đột nhiên phản ứng lại, nói như vậy dường như đã vượt quá giới hạn.

Tay phải của cô vẫn nắm chặt tay Lộ Mãn, thế là vung tay trái liên tục xua tay: "Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là giả sử thôi chứ không phải thật sự muốn..."

"Ừ, anh biết." Lộ Mãn hơi tiếc nuối nói.

"Gia Nhi là em gái thân yêu nhất của em, em chắc chắn phải quan tâm đến hạnh phúc của em ấy."

"Anh cũng là người thân rất thân của em, em xem anh như anh trai ruột..." Cố Linh Y nhỏ nhẹ nói tiếp.

Từ khi đến Đại học Sư phạm Tân Hải, Cố Linh Y không chỉ cảm nhận được Lộ Mãn đối với em gái Gia Nhi quả thật không còn cái kiểu động một chút là hỏi han ân cần quan tâm thái quá nữa, nhưng...

Dường như thái độ đối với cô cũng trở nên kỳ kỳ quái quái...

Cô không dám nghĩ sâu xa kỹ càng, đành mượn cơ hội nói chuyện lần này mà cười xòa cho qua...

Lộ Mãn ngẩn người. Chuyện gì thế này, sao lại sắp phát thẻ người tốt cho mình rồi?

Anh là người tốt, nhưng hai chúng ta không hợp. Chúng ta thích hợp làm bạn bè hoặc người thân hơn, sau này em có thể xem anh như anh trai không?

Combo bốn câu nói kinh điển của thẻ người tốt đây mà.

Lộ Mãn lập tức phản ứng. Bị phát "thẻ bạn tốt" không thể nóng vội. Nếu vội vàng tranh luận với cô rằng "Anh không muốn làm anh trai em, anh muốn cùng em thế này thế kia..." sẽ khiến cô, người không có ý đó, cảm thấy khó xử. Nghiêm trọng hơn có thể dẫn đến việc kết thúc chủ đề ngay lập tức.

Phải ngắt lời cô phát thẻ, phá vỡ mạch suy nghĩ từ chối thẳng thừng của cô.

"Người thân thì sao? Người thân thì không thể yêu đương kết hôn à?" Lộ Mãn bừa bãi nói, "Ba anh còn cưới chị của cậu anh đấy, em xem nhà anh bây giờ tốt đẹp thế nào, không vấn đề gì lớn cả."

Còn việc giải thích và bày tỏ chân tình, đừng mong chỉ bằng vài lời nói suông mà có thể cảm động cô.

Chỉ cần cô chưa phát thẻ người tốt thì anh vẫn còn nhiều thời gian sau đó để dùng hành động chứng minh tấm lòng mà chạm đến trái tim cô.

Bị Lộ Mãn chơi không theo bài bản thông thường làm gián đoạn, Cố Linh Y nghẹn lời.

Cô nghi hoặc nghiêng đầu, phản ứng mất hai giây mới "phụt" một tiếng bật cười.

"Anh ơi, anh thật là..."

Cố Linh Y nghiêng đầu cười nói.

"Em có chút nhớ anh của hồi Trung học Phổ thông, khi anh chịu áp lực thi cử lớn, lúc đó anh rất dè dặt mà còn ít nói nữa."

Cố Linh Y thầm đảo mắt. Đâu có dẻo miệng như bôi mỡ giống bây giờ, nói không lại anh nữa rồi.

Lúc nào cũng bị anh tìm được cơ hội chủ động tấn công, bắt nạt đến chết đi sống lại.

"Anh ơi, em biết rồi." Cố Linh Y nghiêm mặt, "Xin lỗi anh, em luôn muốn đứng trên lập trường của em gái nhưng lại quên hỏi anh nghĩ gì, có nguyện ý tiếp tục mối quan hệ này không."

Lộ Mãn cũng là người cô không nỡ làm tổn thương. Nếu Gia Nhi chỉ mang đến cho anh áp lực và cay đắng, dù có là em gái mà cô thiên vị cũng không thể cứ khăng khăng khuyên hòa.

"Xin lỗi anh."

Lộ Mãn ngây ngốc nhìn cô. Cô luôn luôn thấu hiểu lòng người như vậy.

Một lúc sau anh tiếp tục nói: "Gia Nhi tâm địa thiện lương, những điều khó chịu trong tình yêu của em ấy chỉ là biểu hiện của sự chưa trưởng thành."

"Nhưng em ấy tốt không có nghĩa là bọn anh có duyên phận ở bên nhau."

"Anh ơi, anh vất vả lắm mới theo đuổi được Gia Nhi, thật sự quyết định buông tay là buông tay luôn sao?" Cố Linh Y hỏi lại để xác nhận.

Lộ Mãn kiên định nói: "Không ai nên có bất kỳ hy vọng xa vời nào kiểu nhất định có thể giữ ai đó bên cạnh mình cả đời. Có những người đến chỉ là để cùng em đi một đoạn đường thôi."

Cố Linh Y khẽ gật đầu: "Em hiểu rồi, đợi một thời gian nữa em sẽ từ từ tiết lộ những suy nghĩ này của anh cho Gia Nhi. Hy vọng...em ấy có thể chấp nhận..."

"Vậy...chúng ta vào trong nhé?"

Cô chỉ vào phòng trực ban đang để rượu.

"Ừ, đi thôi."

Hai người đẩy cửa bước vào. Mọi người trong phòng trực ban ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lộ Mãn dẫn Cố Linh Y vào, một cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy khiến họ có chút ngẩn ngơ.

Lộ Mãn tìm trong cặp sách chai Johnnie Walker, loại rượu whisky Scotland nổi tiếng rồi rót đầy vào ly của mình.

"Linh Y, của em đây."

"Em chỉ uống một ngụm nhỏ thôi."

Cố Linh Y hai tay nâng ly, thật sự chỉ ngoan ngoãn nhấp một ngụm nhỏ.

"Lát nữa còn phải đi tìm dì Phùng, bị dì ấy ngửi thấy thì không hay đâu——của anh đây."

Cô xoay vành ly đã uống hướng về phía mình rồi đưa lại cho Lộ Mãn.

Lộ Mãn nhận lấy rồi không chút do dự xoay ly một trăm tám mươi độ, há miệng ừng ực ừng ực uống cạn.

Gián tiếp hôn môi.

"Ê!! Anh ơi!"

Cố Linh Y hờn dỗi véo véo tay mình, trong lòng tự an ủi: thanh mai trúc mã thôi mà, thanh mai trúc mã thôi mà, thôi bỏ đi bỏ đi.

Lộ Mãn uống cạn một ly. Cố Linh Y còn chưa kịp khuyên anh uống ít thôi, anh đã uống hết sạch rồi.

"Ngon đến vậy sao?"

Lộ Mãn cười: "So với bình thường có thêm chút vị dâu tây, đúng là ngon hơn thật."

"Đâu có?" Cố Linh Y nghiêng nghiêng cái đầu.

Cô uống thử chỉ cảm thấy vị ngũ cốc dịu nhẹ, mang theo chút vị caramel ngọt ngào như khói hun.

Làm gì có vị dâu tây trái cây nào chứ.

Bỗng nhiên cô liếm liếm đôi môi ẩm ướt của mình rồi ngẩng đầu có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Lộ Mãn.

Hôm nay cô dùng son dưỡng môi vị dâu tây.

Ghi chú

[Lên trên]
[Một câu hát trong bài Lan Đình Tự của Châu Kiệt Luân]
[Một câu hát trong bài Lan Đình Tự của Châu Kiệt Luân]