Toàn truyện

Chương 52: Đầu tiên là bạn, sau là em gái

2025-10-10

2

"Lộ Mãn học đệ, anh đã dò hỏi rồi. Thầy Chủng đúng là đã duyệt hai dự án chụp ảnh và cho phép họ vào trường hoạt động."

Trịnh Hào của Trung tâm Khởi nghiệp không lâu sau đã trả lời Lộ Mãn.

"Nhưng mà tình hình của hai người này đều rất đặc biệt, là do thầy Chủng xác định họ không kiếm được tiền mới chịu duyệt cho đấy."

"Một người là nhà có tiền thích nghịch ngợm chụp ảnh, làm cho vui nên mở một studio chụp ảnh rồi thuê phòng và mua máy móc."

"Vừa nhìn là biết loại không thể đỡ nổi, đúng là không có uy hiếp gì với bốn tiệm ảnh kia."

Trịnh Hào miêu tả về cậu sinh viên giàu có thích đốt tiền này, giọng điệu vừa ngưỡng mộ vừa có chút chua xót. Quả nhiên người này không có đầu óc kinh doanh, tự cho rằng kỹ thuật của mình tốt hơn các tiệm ảnh khác nên định giá ảnh cao hơn cả bốn tiệm kia.

Thế này thì ma mới có khách. Cái studio kia cuối cùng biến thành kho chứa đồ và tủ trưng bày thiết bị cùng ống kính cá nhân của cậu ta.

"Người còn lại là bên Khoa Tư tưởng Chính trị, sinh viên thiếu tín chỉ cần báo cáo một dự án khởi nghiệp cấp tỉnh, làm bừa một cái có giải thưởng thì có thể cộng một tín chỉ."

"Thầy Chủng vừa nhìn đã thấy kế hoạch kinh doanh cậu ta viết rất viển vông và căn bản không thể thực hiện được, chỉ là đi kiếm cái giải thưởng trên giấy. Để cho sinh viên tốt nghiệp thuận lợi nên cũng duyệt cho."

Vương Học Ái gật đầu: "Chặn tín chỉ không cho người ta tốt nghiệp, thế thì còn nghiêm trọng hơn cả chặn đường làm ăn của người ta. Ép quá có khi người ta vác dao đâm cho đấy."

"Không duyệt thì lời ra tiếng vào cũng nhiều." Trịnh Hào cũng có chút không quen với tác phong mưu lợi cá nhân của thầy Chủng, nói như vậy.

Vương Học Ái hỏi: "Thầy Chủng ở khoa các cậu tiếng tăm không tốt lắm à?"

"Nói sao nhỉ, thầy ấy cũng không chủ động gây chuyện." Trịnh Hào đánh giá, "Nhưng giảng viên trường khác lái Alto mà thầy ấy lái Audi, muốn không bị người ta nói xấu sau lưng cũng khó."

"Hiểu rồi, cảm ơn học trưởng đã giải đáp." Lộ Mãn cảm ơn.

"Chú là học đệ bên chỗ Triều Huy nên anh mới nói với chú hơi nhiều, đừng có tiết lộ ra ngoài nhé. Sau lưng bàn tán về thầy giáo treo chức ở bộ phận anh, bị người ta biết được cũng khó xử lắm..."

"Học trưởng yên tâm, chắc chắn rồi."

Nhìn theo Trịnh Hào đi chỗ khác nói chuyện với các sinh viên khác, vị cán bộ sinh viên Trung tâm Khởi nghiệp dưới trướng thầy Chủng này cung cấp thông tin rất có giá trị.

Lộ Mãn phân tích những thông tin anh ta mang đến.

Muốn triển khai hoạt động trong trường, phải tuân theo quy tắc của trường. Bây giờ nếu muốn kinh doanh ảnh thẻ một inch trong trường thì phải giải quyết hai vấn đề nan giải. Một là thông qua con dấu phê duyệt của thầy Chủng ở trung tâm khởi nghiệp, hai là dự án sau khi được thầy ấy phê duyệt vẫn có thể kiếm được tiền.

Tại sao phải khởi nghiệp trong trường?

Đầu tiên là tiết kiệm tiền và tài nguyên, máy ảnh phản xạ ống kính đơn do thầy Triệu Gia Toàn quản lý thường xuyên bị nghiên cứu sinh mang đi chụp việc riêng, bản thân thầy giáo này cũng nhận không ít đơn hàng bên ngoài.

Trong tòa nhà thí nghiệm cũng có không ít phòng học bỏ không, bình thường đương nhiên không thể cho sinh viên hoặc thương hộ bên ngoài thuê. Nhưng nếu lý do đầy đủ và xin phép người quản lý liên quan để mượn tạm một thời gian ngắn thì không thành vấn đề, thế là tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà lớn.

Nếu không thì, Lộ Mãn đã xem qua giá cả hiện tại, một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn Nikon 100D đã khởi điểm từ một vạn tệ; còn giá thuê mặt tiền cửa hàng bên cạnh trường học, dù chỉ là một tiệm ăn sáng nhỏ vài mét vuông anh cũng không kham nổi.

Giúp Triệu Gia Toàn tận tâm tận lực giải quyết khó khăn về quảng cáo trôi nổi, anh đã có được cảm tình của ông ta. Về phương diện này sẽ thuận buồm xuôi gió, đạo lý người quen gặp nhau dễ nói chuyện đặt trong tháp ngà cũng có thể áp dụng.

Đặc biệt là việc tìm thầy cô giáo có liên quan đến trường giúp đỡ. Vốn tưởng rằng cần nhờ học trưởng Khoa Báo chí trong đội bóng giúp đỡ làm quen, không ngờ vừa đến đã gặp ngay Khoa Quảng cáo do Triệu Gia Toàn dạy, qua lại vài lần liền đẩy nhanh quá trình làm quen với giảng viên trong trường.

Thứ hai là không cần lo lắng về thị trường. Nếu như studio cũng giống như bốn studio ảnh khác đặt địa điểm bên ngoài trường thì sinh viên chỉ có thể bị động đến tiêu dùng. Nhưng nếu như ở ngay trong trường gần nơi đi học về có một studio ảnh thẻ một inch nhanh chóng tiện lợi, lại đúng vào thời điểm trang web Học Tín Võng yêu cầu cung cấp ảnh, rất nhiều sinh viên sẽ sẵn lòng giải quyết ngay tại chỗ.

Cuối cùng là ưu thế truyền thông cộng đồng. Chắc chắn sẽ có người lo lắng về chất lượng ảnh thẻ một inch như thế nào, có đạt tiêu chuẩn hay không. Lúc này phải nhờ đến các thành viên trong đội bóng tuyên truyền một chút trong hơn hai mươi khoa mà họ thuộc về. Khi cần thiết thì thông qua họ phát một vài thẻ ưu đãi hoặc tin nhắn nhóm cho các khoa và ký túc xá, truyền miệng trong các nhóm nhỏ giữa các lớp và các khoa. Những thứ có tiếng tăm tốt thì họ sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.

Sắp xếp lại suy nghĩ, hình dáng ban đầu của công việc kinh doanh trong đầu Lộ Mãn càng thêm chi tiết. Tối về làm một bản kế hoạch, ngày mai có thể qua bước tiếp theo mà thực hiện đến nơi đến chốn.

Anh thu hồi suy nghĩ: "Gia Nhi, chúng ta đi… Ơ?"

Chìm đắm suy nghĩ nửa ngày, cô nàng này đã biến mất khỏi bên cạnh anh.

"Chị vừa thấy em ấy ra khỏi cửa rẽ phải, đi về hướng nhà vệ sinh." Vương Học Ái vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài cửa sảnh, "Chắc là sắp về rồi…ôi, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Gia Nhi về rồi."

Hai người nhìn thấy cô nàng song sinh chậm rì rì chạy vào cửa, vẫn là áo polo màu xanh nhạt và quần jean ống đứng.

Đi được nửa đường đột nhiên một gã trai xông ra, tay cầm một chiếc điện thoại Nokia, có chút vội vàng nói gì đó với cô nàng song sinh.

"Hả? Đây là đến bắt chuyện à?"

Lộ Mãn thấy khuôn mặt của cô nàng căng thẳng, mỗi khi gã trai kia nói một câu thì cô lại vô thức lùi lại một bước nhỏ, lại lùi thêm một bước nhỏ, dần dần kéo ra một khoảng cách rất lớn với gã trai này.

Mới không để ý có mấy phút đã có người muốn đến xin thông tin liên lạc rồi à?

Lộ Mãn nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô nàng này, thật khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Anh trầm ngâm: "Cô nàng này…"

"Bảo bối!"

Lộ Mãn hét lên một tiếng rồi sải bước lên phía trước giải vây cho cô.

Vương Học Ái nghe mà ngây người. Lộ Mãn chưa bao giờ gọi Gia Nhi là "bảo bối", tiếng này nghe mà nổi da gà. Cô cũng thuận thế đi theo vì muốn xem tình hình.

Một tiếng "bảo bối" cũng khiến cô nàng song sinh ngơ ngác.

Cô quay đầu lại, thấy Lộ Mãn thì ánh mắt thoáng hiện vẻ mừng rỡ rồi lại lướt qua một tia cảm xúc khó tả.

"Anh ơi, em...em ở đây!"

Thấy Lộ Mãn đến làm người hộ tống, khuôn mặt căng thẳng của cô lại rạng rỡ hẳn lên.

Nụ cười trở lại trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo của cô càng thêm một chút khí chất thanh nhã như trời xuân sau cơn mưa.

Gã trai đang bắt chuyện bên cạnh ngây người ra, hai tay nâng điện thoại giữa không trung ngơ ngác không biết nên tiếp tục thế nào.

"Chào cậu, cậu đột nhiên tìm người nhà tôi có chuyện gì sao?"

Lộ Mãn nhân cơ hội giải vây, không chút khách khí khoác tay lên vai cô.

Cảm nhận rõ ràng thân thể cô khựng lại trong giây lát.

"Người...người nhà cậu?"

Vẻ mặt gã trai kia như sắp vặn vẹo thành một cục, hắn vẫn không cam tâm hỏi: "Cô ấy gọi cậu là anh, cậu là..."

"Cái này mà cậu cũng không hiểu à?"

Lộ Mãn càng thêm thuận thế ôm lấy vai cô. Một cảm giác mềm mại ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay. Bờ vai nhỏ nhắn của cô mềm mại vô cùng, ôm rất thoải mái.

"Ban đầu là bạn, sau là em gái, cuối cùng biến thành tiểu bảo bối, vậy đó."