"Lộ Mãn, buổi tối tốt lành. Đến đây anh giới thiệu với chú nè."
Vừa thoát khỏi Cố Gia Nhi đang tức đến nổ phổi đòi đuổi giết mình, Lộ Mãn chạm mặt ngay với Lý Triều Huy học trưởng của đội bóng.
Lý Triều Huy đi cùng một nhóm tám người bảy nam một nữ, vừa nói vừa cười đi về phía Lộ Mãn và Cố Gia Nhi.
"Bọn họ là thành viên của Liên minh Bóng đá Sinh viên Hải Khúc, thực ra cũng chỉ là đội trưởng đội bóng của mấy trường Đại học trong khu Đại học này thôi."
"Nói chính xác hơn là mấy đội trưởng đội bóng đá nam, cộng thêm một đội trưởng đội bóng đá nữ." Cô gái duy nhất mỉm cười nói, "Bởi vì toàn bộ Học viện Nghệ thuật Thiết kế bọn chị cũng không gom đủ một đội bóng đá nam."
"Thật là..." Lộ Mãn thầm xúc động trước sự âm thịnh dương suy của trường này.
"Các tiền bối này có người vốn dĩ đi theo thầy của mình đến dự tiệc tối, có người lại thay mặt các học đệ học muội của họ đến."
"Học đệ học muội không muốn đến những dịp hành xác thế này." Một đội trưởng đội bóng đá nam cười nói, "Sao nỡ để bọn họ chịu tội chứ, vẫn là để mấy đứa già đầu mặt dày như bọn chị đến chịu tội đi!"
Lý Triều Huy thầm nhủ: đúng là mặt dày thật, nghe nói có thể lén lút uống rượu tìm cảm giác mạnh trong Đại học Sư phạm Tân Hải là ai nấy đều hứng thú mà tranh nhau xin đến chịu tội.
Lộ Mãn nhìn mấy học trưởng bợm rượu này mỗi người đều cười hì hì, đám cáo già này nghe thấy có rượu uống là không nhấc chân đi nổi. Lộ Mãn cùng bọn họ đồng lõa cảm giác như bầy sói hợp tác làm chuyện xấu vậy.
Lý Triều Huy tửu lượng bình thường nên không ham hố chén rượu, nhưng bị mấy tên bợm rượu vây quanh, đặc biệt là bọn họ đều cười gian xảo lại khiến anh ta toàn thân khó chịu, cảm giác như sói bị đánh hội đồng.
Mọi người hàn huyên vài câu, nhưng không ít người ánh mắt cứ liếc về phía Cố Gia Nhi phía sau Lộ Mãn.
Mặc dù tối nay cô mặc một bộ đồ học sinh ở nhà với áo ngắn tay quần dài chỉnh tề, nhưng nhan sắc kinh người vượt xa mức bình thường của cô đặt ở đó thì muốn người ta lơ đi cũng khó.
Học tỷ đội trưởng đội bóng đá nữ của Học viện Nghệ thuật Thiết kế cũng đang nhìn Cố Gia Nhi, cô ấy chủ động hỏi Lý Triều Huy: "Sư muội này là?"
"Cô ấy là Cố..."
Lý Triều Huy nghẹn lời, có trời mới biết đây là chị hay em trong cặp song sinh.
"Cố Gia Nhi, bạn học của em." Lộ Mãn vội nói.
Eo lại đau một cái. Không cần quay đầu lại cũng biết là cô nàng Cố Gia Nhi này lại túm móng tay vào eo sau của anh, cách lớp áo véo một cái.
"Chào, chị là Chu Quảng Cẩm." Học tỷ đội trưởng đội bóng đá nữ của Học viện Nghệ thuật Thiết kế chủ động tiến lên, "Bạn học Gia Nhi, có thể ôm một cái không?"
"Ừm..."
Cố Gia Nhi vừa phát ra một tiếng ừm đồng ý đã bị vị học tỷ này ôm lấy.
Chu Quảng Cẩm vừa ôm Cố Gia Nhi vừa nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài sau lưng cô, miệng phát ra tiếng thỏa mãn: "Ô ô, đây đâu phải là học sinh Trung học Phổ thông, đây quả thực là nửa đời sau của mình mà~"
Vương Học Ái cũng xáp vào giữa đám người đang tụ tập. Đều là người đá bóng, trong giải đấu cô và Chu Quảng Cẩm đã giao đấu không ít lần, hàn huyên vài câu khiến không khí dần trở nên náo nhiệt.
"Các tiền bối cứ nói chuyện trước, em ra ngoài xem tiết mục quan trọng hôm nay ạ."
Chào hỏi xong, Lộ Mãn đến phòng trực ban.
Mấy sinh viên trực ban đang cắm cúi đọc sách ngẩng đầu lên.
"Chào mọi người, tôi là Lộ Mãn. Chị Tiểu Ái hoặc Nghê Hiểu Vũ sư tỷ chắc đã nhắc với mọi người rồi..."
"Anh là Lộ Mãn học trưởng ạ? Học trưởng buổi tối tốt lành."
Lộ Mãn cười. Cái thân phận học trưởng giả này mà đội thêm vài lần nữa, giả cũng thành thật mất.
"Chị Tiểu Ái dặn chúng em tối nay Lộ Mãn học trưởng đến để...đối tiếp...đối tiếp 'công việc'."
Bạn sinh viên trực ban này tự nói cũng thấy ngại, mặt mày kỳ quái nhìn về phía chiếc cặp sách đặt trên ghế.
Hai chiếc cặp to tướng căng phồng, bên trong chứa đầy đồ. Lộ Mãn kéo khóa cặp lộ ra những hộp rượu trắng bên trong.
Cái gọi là đối tiếp "công việc" chính là chỉ việc giao mấy chai rượu này, cứ như là trạm giao liên bí mật gặp nhau vậy.
"Rượu không tệ." Lộ Mãn mở hộp lấy chai rượu ra, "Hành Thủy Lão Bạch Can, uống ra chất đàn ông. Được đấy được đấy."
"Siêu thị gần trường bọn em chỉ có mấy loại rượu trắng, bọn em mang tạm mấy chai này đến trước. Có người đi mua ở mấy tiệm tạp hóa xa hơn rồi, lát nữa sẽ về ngay."
"Được, cảm ơn mọi người, mọi người tiếp tục trực ban đi."
Lộ Mãn cười gian bày mưu: "Trực ban chán muốn chết mà lại vất vả, không có việc gì mọi người cũng có thể làm vài ngụm."
"Không cần, không cần đâu ạ..."
Mấy bạn sinh viên trực ban này lập tức giả đà điểu, cúi gằm mặt xuống bàn đọc sách.
Lộ Mãn trong lòng buồn cười: "Mấy tên sinh viên trực ban này chắc đang lẩm bẩm chửi thầm đám sinh viên lớn gan chúng ta vi phạm kỷ luật, ghét bỏ chúng ta chuột liếm mông mèo——rỗi hơi tìm kích thích."
Lộ Mãn liếc nhìn lên bàn của họ, sách bày trên bàn đủ loại cả.
《Dale Carnegie, Chicken Soup For The Soul, Cuộn Da Dê》, 《Tâm Đắc "Luận Ngữ" của Vu Đan》 , 《Totem Sói》... [note81801] [note81802] [note81803]
"Tôi nói thật, mấy cuốn sách này bổ béo gì." Lộ Mãn lắc đầu, "Còn không bằng mọi người làm hai ly, rượu ít ra còn được làm từ ngũ cốc."
"Tôi đi gọi người ra rót rượu, làm phiền mọi người cẩn thận canh chừng thầy cô tuần tra, giấu rượu cẩn thận một chút."
Trở lại sảnh tiệc, Nghê Hiểu Vũ đang trò chuyện với một thầy giáo khoa Luật ở cửa sảnh.
"Khụ khụ, sư tỷ, bây giờ tỷ có tiện không, ra ngoài một lát đi."
"Từ từ đã, từ từ đã, sư đệ, chị đang nói chuyện đá bóng với Viện trưởng Mã của khoa mình đây này!"
Nghê Hiểu Vũ hăng hái thao thao bất tuyệt với phó viện trưởng của mình: "Viện trưởng Mã, ngài nói ngài thường xuyên quan tâm đến việc xây dựng đội bóng của khoa mình, vậy mà đến việt vị cũng không hiểu ạ? Thế này không ổn đâu nhé? Để em phổ cập kiến thức cho ngài...đồng đội chuyền bóng cho ngài mà ngài đã vượt qua người áp chót của đối phương rồi thì không được..."
Phó viện trưởng Mã cười khổ sở. Ông chỉ là khách sáo nói với sinh viên vài câu, nói mấy lời xã giao "khoa rất quan tâm đến các em, tôi rất ngưỡng mộ các em".
Sao lại gặp phải một sinh viên cứng đầu như vậy, cứ túm lấy ông mà dạy ông luật bóng đá thế này?
Cứ để Nghê Hiểu Vũ bám lấy vị phó viện trưởng đáng thương mãi cũng không phải là cách. Mà trước mặt lãnh đạo lại không thể nói thẳng "Sư tỷ, rượu của chúng ta đến rồi, ra uống thôi".
Lộ Mãn bắt đầu tung chiêu lớn: "Nghê sư tỷ! Có một cán sự của câu lạc bộ Khoa Luật đang đợi chị ở ngoài kia, hình như có việc gấp muốn hỏi ý kiến chị đó." [note81804]
"Câu lạc bộ á? Chị có quen ai đâu, ai tìm chị chứ?"
Nghê Hiểu Vũ đang nói chuyện hăng say thì bị Lộ Mãn cắt ngang, vẫn còn chưa thoả mãn.
Lộ Mãn tiếp tục nói: "Sư tỷ, chị quên rồi à? Chính là cái Lão Bạch làm cán sự chưa được một năm ấy."
"Người ta cũng thật thà, quê ở tỉnh Ký, từ trường Trung học Hành Thủy lên đây. Sư tỷ có nhớ ra không?" [note81805]
Lộ Mãn ra sức nháy mắt với cô.
"Có người này à?"
Lộ Mãn chịu thua cô luôn. Chẳng lẽ cô quên vụ giấu rượu ở bữa tiệc rồi: "Chính là cái Lão Bạch cán sự đó, cái người mũi đỏ vì rượu ấy!"
Lộ Mãn nhấn mạnh vào chữ "rượu".
Chữ "rượu" lập tức đánh thức Nghê Hiểu Vũ còn đang ngơ ngác, đồng thời cũng đốt cháy ngọn lửa đấu rượu hừng hực trong cô.
"Ô ô ô ô ô!!"
Nghê Hiểu Vũ suýt chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ.
Cô đã hiểu ra.
Cô khoa trương hô lớn: "Là người trường Trung học Hành Thủy, lão Bạch cán sự à! Nhất định phải gặp một phen mới được!!"

