Toàn truyện

Chương 47: Vãn yến tàng tửu ký (Phần đầu)

2025-10-10

2

"Chỉnh sửa kỹ càng ảnh thẻ một inch sao?"

Vương Học Ái lẩm bẩm hai lần rồi nhìn sang Lộ Mãn.

"Ý tưởng này nghe có vẻ rất có tiềm năng."

Cô ấy nhẩm tính tính khả thi trong đầu.

"Con gái vốn dĩ thích làm đẹp. Nếu có thể khiến ảnh học bạ và ảnh trên giấy tờ tùy thân của mình trông đẹp hơn vài phần thì họ sẽ rất vui lòng trả tiền."

Như một câu nói đùa: trên đời này dễ làm ăn nhất là bán kẹo cho trẻ con, bán ước mơ cho thiếu niên, bán tình dục và nỗi lo cuộc đời cho thanh niên, bán sắc đẹp cho phụ nữ, bán bí quyết kiếm tiền và sĩ diện cho trung niên, bán trường thọ dưỡng sinh cho người già.

"Hơn nữa, ở Đại học Sư phạm Tân Hải có rất nhiều học tỷ." Giọng Cố Gia Nhi đầy ai oán. Tỷ lệ nam nữ là ba trên bảy, nhìn quanh trường toàn là con gái.

Nhưng để thực sự triển khai thì có lẽ sẽ phải đối mặt với không ít vấn đề. Vương Học Ái nhắc nhở: "Chỉnh sửa kỹ từng tấm một thì chi phí thời gian và nhân lực quá lớn."

Lộ Mãn cũng đã nghĩ đến điều này nên anh đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó: "Việc chỉnh sửa ảnh thẻ một inch yêu cầu về độ thẩm mỹ không cần phải sánh ngang với ảnh cưới chuyên nghiệp. Có thể biên dịch một lệnh macro cho máy tính tự động xử lý hàng loạt ảnh, nếu có vấn đề thì chỉnh sửa thủ công, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

Mô hình này đã có những ví dụ được kiểm chứng trong tương lai. Bắt đầu từ khoảng năm 2016, các studio chỉnh sửa ảnh nhỏ đến siêu nhỏ ở các thành phố hạng hai hạng ba đã tăng lên hàng năm. Lớn hơn thì là các nền tảng thương hiệu nổi tiếng như Hải Mã Thể hay Thiên Chân Lam có rất nhiều người hâm mộ trên mạng xã hội của giới trẻ.

"Còn nữa. Nhắc đến ảnh thẻ, đây là tranh giành mối làm ăn với thầy Chủng của Khoa Tư tưởng Chính trị."

Vì Lộ Mãn đã giúp cô giải quyết khúc mắc về vết sẹo trên đầu nên cô lại mang ơn người ta, Vương Học Ái lúc này chỉ muốn tích cực suy nghĩ để giúp anh cân nhắc.

"Chỉ cần tư tưởng không trượt dốc, luôn có cách giải quyết hơn là khó khăn." Lộ Mãn vươn vai, "Em còn chưa phải là sinh viên của Đại học Sư phạm Tân Hải, tay ông ta dù dài đến đâu cũng không thể vượt giới hạn được."

"Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có đối đầu trực diện với ông ta cũng là dựa vào bản lĩnh của mỗi người."

Kiếm tiền thì đừng sợ chuyện, sợ chuyện thì đừng kiếm tiền.

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Lộ Mãn reo lên. Anh ra hiệu xin lỗi với Vương Học Ái rồi đi ra ngoài nghe máy.

"Chào thầy Triệu."

Điện thoại là do thầy Triệu Gia Toàn của phòng thí nghiệm gọi đến, giọng thầy chậm rãi như đang trò chuyện bình thường.

"Lộ Mãn, tối mai em có thời gian không?"

"Vị Tổng Giám đốc Hạ của khu du lịch kia hôm nay rất hài lòng với đoạn phim của chúng ta. Vừa nãy còn gọi điện thoại, ông ấy muốn cảm ơn em một cách tử tế."

"Tối mai trong trường có khách sạn Nho Phong Hải Vận thường dùng để chiêu đãi khách, em biết chứ?"

Lộ Mãn "vâng" một tiếng.

"Tổng Giám đốc Hạ tổ chức một buổi tiệc ở sảnh tiệc của khách sạn."

Triệu Gia Toàn mời: "Còn có các thầy cô lãnh đạo của các trường khác, đều là những người có giao tình với Tổng giám đốc Hạ nữa. Họ sẽ dẫn theo sinh viên của mình đến tham dự buổi tiệc cho đông vui. Em cũng đi cùng thầy tham dự cho thêm phần long trọng nhé."

"À, đúng rồi." Triệu Gia Toàn ra vẻ vô tình nhắc tới, "Mấy nghiên cứu sinh của thầy dạo này bận quá, em dẫn thêm vài bạn cùng lớp đi chung nhé. Em cao ráo đẹp trai lại chu toàn mọi việc, đúng là một chàng trai tốt số một số hai, chắc chắn được mọi người yêu mến. Thầy tin ở em."

Dặn dò xong, Triệu Gia Toàn cúp máy.

"Dẫn thêm vài bạn cùng lớp à?" Lộ Mãn thầm nghĩ đúng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh.

Anh còn đang định bụng hôm nào mời mấy học trưởng trong đội bóng đi ăn một bữa thật ngon.

Làm ăn ở gần trường, nhất là khi sinh viên là nguồn khách hàng chính thì quảng cáo nào có thể so được với việc truyền bá trực tiếp, nhắm đúng đối tượng mục tiêu thông qua các hội nhóm chứ.

Mà các học trưởng trong đội bóng lại bao gồm sinh viên của hơn hai mươi khoa trong toàn trường, Lộ Mãn không cần phải tốn công đi tìm người hợp tác ở từng khoa nữa.

Thầy Triệu này chẳng phải là đã giúp anh tiết kiệm được một khoản chi phí mời khách rồi sao?

Đến lúc đó, trong buổi tiệc tối các thầy cô cứ nói chuyện của các thầy cô, anh tranh thủ cơ hội nói chuyện sâu hơn với vài học trưởng đến từ các khoa khác nhau.

"Chị Tiểu Ái?" Lộ Mãn gọi vọng vào trong phòng, "Ngày mai đá bóng xong mọi người tập trung ở phòng chiến thuật nhé?"

...

Sáng hôm sau, Lộ Mãn và Vương Học Ái bước vào phòng nghỉ của đội bóng.

Một cầu thủ nam nhìn thấy Vương Học Ái thì cảm thấy hôm nay cô ấy có gì đó rất khác, không khỏi lên tiếng: "Chị Tiểu Ái, hôm nay trông chị vui vẻ quá."

"Ồ, vậy à?"

"Khóe miệng chị cứ cong lên suốt, không thấy hạ xuống tí nào."

Cậu cầu thủ nói với vẻ chân thành.

"Giống như biểu tượng emoji trong khung chat ấy."

"..." Vương Học Ái bất lực nói, "Không biết nói thì im đi."

"Chị Tiểu Ái, hôm nay chị bảo chúng em giải tán rồi lại tập trung ở đây là có chuyện gì vậy ạ?"

Nghê Hiểu Vũ dẫn đội bóng đá nữ và Lý Triều Huy dẫn đội bóng đá nam, chia thành hai hàng ngồi bên bàn.

"Học đệ Lộ Mãn của các em phải đi dự tiệc tối với giảng viên của trường."

Lời tiếp theo của Vương Học Ái vô cùng dứt khoát: "Thiếu người, gọi người."

Mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Nghê Hiểu Vũ lộ vẻ mặt khổ sở: "Không phải là buổi tiệc tối tổ chức ở khách sạn Nho Phong đấy chứ?"

"Đúng... Có vấn đề gì sao? Nghê sư tỷ, nhìn chị thế này em còn nghi trong món ăn ở đó có độc đấy."

Lộ Mãn khó hiểu, sao Nghê Hiểu Vũ nghe xong lại có vẻ kháng cự như vậy?

"Không đi không đi..."

"Cái đó...học đệ...chị còn có việc."

"Học đệ, tối nay anh sẽ bị ốm..."

Các thành viên khác trong đội bóng cũng lần lượt thoái thác.

Vương Học Ái không chịu nổi nữa nên gõ gõ lên bàn: "Được ăn uống miễn phí là chuyện tốt mà, các em làm sao vậy?"

"Chị Tiểu Ái, em từng đi một lần với giảng viên bên Khoa Tư tưởng Chính trị rồi." Lý Triều Huy vẫn còn vẻ mặt sợ hãi, "Đó là bữa tối cùng với các thầy cô đấy."

"Đúng đó." Một cầu thủ nam phụ họa, "Bữa tối kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ đó."

"Lộ Mãn học đệ, hồi Trung học Phổ thông chú có bị bắt làm 'lính' bao giờ chưa?"

"Ý là mấy cái đại hội biểu dương hay mấy cái buổi nói chuyện về an toàn ấy, thầy cô bắt các em ngồi một hai tiếng đồng hồ làm khán giả đó."

"Đúng đúng đúng. Đừng coi đó là tiệc tối, bản chất của nó không khác gì bị bắt làm lính và bị ép làm khán giả đâu!"

"Em xin thua thầy Triệu này." Lộ Mãn bật cười, "Thì ra miệng thì ngọt xớt, hóa ra là coi em như công cụ."

Thảo nào đến cả nghiên cứu sinh của thầy cũng chẳng ai thèm đi cái tiệc tối này, còn bày trò lôi kéo mình đến và kiếm thêm sinh viên.

"Vậy thôi, thật ngại quá, là em không chu đáo." Lộ Mãn nói, "Hay là chúng ta tự đi ăn đi. Lần trước các học trưởng đã chiêu đãi, em còn chưa mời lại mọi người bữa nào."

Nghê Hiểu Vũ một tay vẽ vòng vòng trên bàn: "Ôi trời, chị thì chẳng sợ ăn cơm cùng thầy đâu. Chị còn đi ăn với lãnh đạo bên Khoa Luật rồi ấy chứ. Sảnh tiệc to lắm, mình ngồi xa thầy ra là phần lớn thời gian thầy cũng chẳng để ý đến sinh viên đâu."

"Nhưng mà chỉ có nước ép với nước ngọt thôi đó!" Nghê Hiểu Vũ kêu lên, đây mới là trọng điểm cô quan tâm.

"Chị nói quá đúng! Ba tiếng đồng hồ chỉ gắp rau, không được uống rượu!"

Vương Học Ái thấy vậy thì bĩu môi: "Một lũ sâu rượu."