Toàn truyện

Chương 4: Khi muốn đưa em về, Đông Tây Nam Bắc đều tiện đường

2025-10-09

1

Hai anh em Lộ Mãn xuất hiện trước mặt Cố Linh Y khiến cô giật mình.

"Anh trai~."

Cố Linh Y yếu ớt gọi Lộ Mãn một tiếng rồi nhìn sang Lộ Tiểu Sương: "Là Tiểu Sương đấy à, lớn tướng thế này rồi, xinh quá đi."

"Chào chị Linh Y ạ!" Lộ Tiểu Sương trước mặt người ngoài vẫn giữ được vẻ ngoan ngoãn: "Lâu lắm rồi không gặp chị."

Lộ Mãn nghe Cố Linh Y gọi mình là anh trai thì không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Vì quen biết từ nhỏ, lại lớn hơn hai chị em song sinh nửa tuổi, cho nên đến tận khi tốt nghiệp Đại học hai cô nàng vẫn luôn gọi anh là "anh trai".

Em gái ruột thì không gọi, ngược lại vợ tương lai lại cứ "anh trai" ngọt xớt.

"Tối qua em ngủ ở nhà bà ngoại à?"

Khu nhà Lộ Mãn ở gần Trường Tiểu học Thực Nghiệm và Trường Trung học Số Một, ba của hai cô bé là Cố Ngạn đã mua mấy căn nhà ở đây. Ông bà ngoại của hai chị em Cố Linh Y sống ở tòa nhà bên cạnh nhà Lộ Mãn. Để tiện đi học, hai chị em thường xuyên ở nhà bà ngoại.

"Dạ không, em từ nhà đến." Ánh mắt Cố Linh Y hướng về phía hiệu thuốc: "Em muốn mua chút thuốc."

"Thuốc ở đây rẻ hơn ạ?" Lộ Tiểu Sương hỏi.

"Em không khỏe ở đâu à?" Lộ Mãn hỏi.

Cố Linh Y nghe hai anh em đồng thời hỏi thì khẽ nở nụ cười.

Hình như Lộ Tiểu Sương mới là một cậu con trai vô tư, còn Lộ Mãn thì lại chu đáo và ân cần hơn một chút.

"Em mua cho mẹ." Cô kiên nhẫn giải thích: "Mẹ em hay bị đau họng, uống quất hồng bì thấy đỡ lắm. Em đến đây không phải vì giá cả đâu..."

Cố Linh Y có chút ngượng ngùng, giọng nhỏ dần, gần như là tiếng muỗi vo ve: "Hiệu thuốc gần nhà cứ hay mời chào các loại thuốc khác, em...em ngại từ chối lắm..."

Lộ Mãn nhìn dáng vẻ này của cô liền hiểu ra vì sao cô cứ đứng mãi ngoài cửa hiệu thuốc. Hóa ra là nhút nhát và ngại giao tiếp với người lạ.

Anh vẫy tay với Cố Linh Y: "Trùng hợp là bọn anh cũng muốn mua chút đồ, cùng vào đi."

"Vâng ạ!"

Thấy anh muốn vào cửa hàng, Cố Linh Y như gặp được cứu tinh mà cảm kích nhìn anh một cái, rồi lập tức bám sát theo sau anh như một cái đuôi nhỏ.

Vừa bước vào hiệu thuốc, Lộ Mãn nói với nhân viên là muốn mua một ít quất hồng bì, nhân viên không lập tức đi lấy thuốc mà lại hỏi Lộ Mãn về triệu chứng. Chưa đợi Lộ Mãn trả lời đã quay sang lấy mấy loại cao ích phế xuyên tâm liên, thậm chí cả Vitamin C đóng hộp sang trọng để chào hàng.

Lộ Mãn cố ý không nói gì và nhìn về phía Cố Linh Y ở phía sau.

Cô nàng cắn môi, vẻ mặt rụt rè, ánh mắt lộ vẻ cầu cứu.

Lộ Mãn thầm kinh ngạc. Đây vẫn là Cố Linh Y của tương lai có 70 kiểu yêu anh sao?

Đây vẫn là cô vợ nhỏ bé vừa có thể nhóm lò thổi bếp (dù nấu ăn không ngon) vừa có thể quyến rũ vô cùng (dù đòi hỏi vô độ) của anh sao?

"Không cần đâu, cho tôi quất hồng bì thôi. Làm ơn, tôi đang vội."

...

Ra khỏi hiệu thuốc, Cố Linh Y ôm một gói thuốc thậm chí còn thở phào một hơi trước cửa.

"Phù...cảm ơn anh, cảm ơn Tiểu Sương."

"Mua thuốc xong rồi em về luôn à?"

"Vâng ạ."

"Vậy anh đưa em về. Tiểu Sương còn bài tập nên em ấy về nhà trước."

"Em không có bài tập! Em làm xong rồi!" Lộ Tiểu Sương trợn tròn mắt.

“Không, em có.” Lộ Mãn liếc xéo cô em gái thừa thãi này một cái, “Cho dù không có, đi nhà Linh Y còn phải đi qua hiệu sách Tân Hoa, em sẽ có nhiều hơn đấy.”

“Lộ Tiểu Mãn, anh là đồ chó!” Lộ Tiểu Sương nhe răng với anh, “Về nhớ mua cho em hai chai Sprite, anh trả tiền!”

“Được thôi.”

“Em muốn vị bạc hà lạnh!”

“Lắm lời quá em ơi.”

Tống khứ Lộ Tiểu Sương đi, Lộ Mãn nhìn sang Cố Linh Y.

Cô khẽ giọng định từ chối: “Anh ơi, thật ra không cần đưa em về đâu, anh đi đi về về còn phải vòng đường xa.”

“Đi thôi.” Lộ Mãn không để ý, nhẹ nhàng đẩy cô, “Khi muốn đưa em về thì Đông Tây Nam Bắc đều là tiện đường.”

“Dạ…”

“Thuốc đưa anh, anh cầm cho.”

“Không cần đâu, nhẹ lắm.”

“Nhẹ hay không không quan trọng.” Lộ Mãn bịa lý do rất nhanh, “Chủ yếu là anh tay không mà em lại xách đồ, bị mấy bà lão ven đường thấy được thì em tin không? Đến khi tốt nghiệp Đại học về rồi họ vẫn còn xì xào sau lưng anh, nói anh không biết chăm sóc con gái.”

“Đâu có khoa trương đến vậy đâu chứ.” Cố Linh Y vốn dĩ không giỏi từ chối người khác, nghe anh nói vậy lại càng không thể cãi lại.

Nhưng may mà không phải ai khác. Khóe miệng cô khẽ cong lên, đành để anh nhận lấy thuốc trong tay.

Huyện Tào là một huyện nhỏ nằm ở Tây Nam tỉnh Lỗ kém phát triển về kinh tế, mười mấy năm sau vô tình nổi tiếng nhờ câu nói “huyện Tào ngầu lòi 666” của một streamer và bị trêu chọc là “Bắc Thượng Quảng Tào”. [note81732] [note81733]

Nhưng bỏ qua vẻ hào nhoáng từ việc câu view trên mạng, sự yên bình mới là dáng vẻ vốn có của nơi này.

Ngành nghề nổi tiếng ở địa phương, một là trang phục chụp ảnh cưới và Hán phục. Ba mẹ Lộ Mãn cũng làm những công việc liên quan, phải đợi đến khi thương mại điện tử phát triển mới có thể cưỡi gió Đông mà bay cao.

Hai là quan tài và đồ dùng cho người chết, hiện tại vẫn chủ yếu tập trung ở các trấn. Họ dựa vào nguồn gỗ Hông ở địa phương mà làm ra những chiếc quan tài nhẹ, dẻo dai, chống ẩm, chống mục được người Nhật Bản ở phía Đông ưa chuộng, xuất khẩu ra nước ngoài thầu 70-90% việc tang lễ của đảo quốc. Nói trắng ra, hầu như người Nhật nào cũng do huyện Tào tiễn đưa cũng chẳng có gì sai. [note81734]

Đi trên đường phố huyện Tào, ngoài việc có nhiều cửa hàng quần áo tư nhân hơn một chút và quán dê hầm mang biển hiệu của huyện Đan bên cạnh nhiều hơn một chút, nơi này cũng không khác gì hàng trăm huyện nhỏ ở miền Bắc.

Bình phàm, vô danh, dung tục là hai chữ "quê hương" mà sau khi rời nhà đi làm khiến người ta ít nhiều sẽ nhớ nhung.

Hai người men theo đường Thanh Hà, vai kề vai chậm rãi bước đi. Đi qua một dãy hàng quán ven đường thì nghe thấy tiếng rao hàng ồn ào.

“Chân gà Đông Bắc mua một cân tặng một cân, chiên nóng bán ngay đây!”

“Trà sữa trân châu thủ công, một tệ rưỡi một cốc——Bé ơi, có muốn một cốc không?” 

“Đậu phụ thối của chúng tôi được vận chuyển bằng đường hàng không từ Trường Sa đến, không ngon không lấy tiền…” Câu này được phát lặp đi lặp lại bằng loa, mười mấy năm sau vẫn là cái điệp khúc này. [note81735]

Những nơi khác chiêu dụ khách hàng thường là kiểu tấn công diện rộng như “Đi ngang qua ngó nghiêng xem thử”.

Nhưng chủ quán ở đây quá nhiệt tình, biến thành sát thương khóa mục tiêu có định vị, trực tiếp chỉ đích danh bạn mà hỏi.

“Cô bé mua một xiên xúc xích nướng không? Cô bớt cho cháu một chút.”

“Cô bé ăn cơm chưa, mang hai cái bánh kẹp về nhé?”

Lộ Mãn cảm thấy cánh tay mình bị ôm nhẹ.

Quay đầu nhìn Cố Linh Y thấy cô nàng này dỗi dỗi chu môi, rõ ràng toàn thân đang căng thẳng đến cứng đờ.

Lộ Mãn bật cười: "Trước đây sao anh không phát hiện ra em nhát người đến thế nhỉ?"

"Em...em...em như này là còn đỡ lắm rồi đấy."

Cố Linh Y nghe giọng như sắp khóc đến nơi: "Bình thường đến đây đều là đi cùng người nhà."

Nếu không có Lộ Mãn đi cùng, chắc hôm nay cô nàng tự về nhà còn phải cố tình đi đường vòng tránh chỗ này.

Miệng thì nói những lời nhát gan nhưng đôi mắt to tròn của Cố Linh Y lại chớp chớp liên tục, ánh mắt không ngừng đảo qua các quầy hàng ăn vặt đủ màu sắc.

Lộ Mãn nhìn mà phì cười. Chậc, nhát gan thế mà vẫn còn tơ tưởng đến chuyện ăn uống.

Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, rất nhanh đã dừng lại ở một quầy gà rán giòn tan không xương mà không rời đi được, cái mũi còn vô tình động đậy.

Cô nàng này mỗi khi muốn ăn vặt lại giống như một chú sóc nhỏ ngóng cổ lên vậy. Lộ Mãn dồn phần lớn sự chú ý vào cô, ngay lập tức nhận ra suy nghĩ của cô.

Anh dừng bước: "Đợi anh một lát, đi mua chút đồ ăn ngon."

"Anh ơi...anh đợi em một chút đã~"

Cố Linh Y thấy Lộ Mãn định xông thẳng đến quầy gà rán kia thì vội lên tiếng ngăn lại.

"Đổi quán khác đi anh, quán kia trước đây là một ông cụ bán." Cố Linh Y nói, "Gần đây ông cụ bị ngã nên bây giờ là con trai ông ấy bán."

Lộ Mãn thấy buồn cười. Cái tính hay để ý của cô nàng toàn dùng vào việc ăn uống: "Vậy là hương vị làm ra không giống nhau nữa à?"

Cố Linh Y lắc đầu: "Con trai ông ấy tắt màn hình hiển thị số cân hướng về phía khách hàng rồi."

Như sợ người khác nghe lén, Cố Linh Y kiễng chân ghé sát môi vào tai Lộ Mãn: "Mấy lần em đều cảm thấy rõ ràng anh ta cân thiếu lượng. Hừ, lén lút gian lận."

Lộ Mãn hứng thú nhìn cô, mặt đầy ý cười.

Cố Linh Y hơi mất tự nhiên, có lẽ mình thể hiện ra quá háu ăn rồi. Nghĩ một lúc rồi cô bổ sung: "Những...những điều này là Gia Nhi nói cho em biết, ừm, chính là em ấy."

"Ha ha ha ha." Lộ Mãn trực tiếp bỏ qua màn đổ tội vụng về của cô: "Em chỉ cần đánh giá một câu thôi, ngon hay không ngon?"

"Ngon, ngon nhất cả Hà Thị, nhưng mà..." Cố Linh Y nói nhỏ.

Lộ Mãn hiểu được suy nghĩ đơn giản của cô. Nếu đi mua ở quầy đó, con trai ông chủ sẽ càng không sửa cái trò ăn bớt cân kia.

"Vậy chúng ta công bằng một chút, thương lượng rồi quyết định. Ý kiến giống nhau thì nghe em, ý kiến khác nhau thì nghe anh, được không?"

Lộ Mãn đề nghị.

Cái đầu của Cố Linh Y chưa kịp xoay chuyển, nghe qua thì thấy có vẻ rất hợp lý nên theo bản năng gật đầu.

"Anh muốn thử thách quán này, em muốn đi quán khác."

"Ừm..."

"Được rồi, ý kiến khác nhau, nghe anh."

Ghi chú

[Lên trên]
[666 là nghĩa là Tuyệt vời, là viết tắt đồng âm của 溜溜溜 với 溜 - Lưu nghĩa là trơn tuột]
[666 là nghĩa là Tuyệt vời, là viết tắt đồng âm của 溜溜溜 với 溜 - Lưu nghĩa là trơn tuột]
[Lên trên]
[Bắc Thượng Quảng Thâm là bốn vùng kinh tế lớn của Trung Quốc, mang huyện Tào vào so sánh để cà khịa]
[Bắc Thượng Quảng Thâm là bốn vùng kinh tế lớn của Trung Quốc, mang huyện Tào vào so sánh để cà khịa]
[Lên trên]
[Gỗ hông hay còn gọi là gỗ bào đồng có tên tiếng Anh là Paulownia, là một chi gỗ có 7 loại có nguồn gốc từ bán đảo Triều Tiên và Trung Quốc Đại Lục]
[Gỗ hông hay còn gọi là gỗ bào đồng có tên tiếng Anh là Paulownia, là một chi gỗ có 7 loại có nguồn gốc từ bán đảo Triều Tiên và Trung Quốc Đại Lục]
[Lên trên]
[Thành phố Trường Sa (长沙) là thủ phủ của tỉnh Hồ Nam]
[Thành phố Trường Sa (长沙) là thủ phủ của tỉnh Hồ Nam]