Toàn truyện

Chương 25: Hoa Baby của Gia Nhi (Phần cuối)

2025-10-10

2

"Anh đi cùng em."

"Không cần đâu anh ơi. Em đi vệ sinh thôi mà, anh cũng đi theo à?"

"Ờ..."

"Ừm...em còn muốn ghé mua chút đồ nữa, em sẽ quay lại nhanh thôi."

Đúng như Cố Gia Nhi nói, chưa đầy năm phút sau cô đã trở lại với vẻ mặt tươi tỉnh hơn hẳn, không biết đã mua được gì mà tâm trạng đã tốt lên nhiều như vậy.

Bữa tiệc chào đón thành viên mới tiếp tục. Nửa tiếng sau, không chịu nổi sự nài nỉ của Nghê Hiểu Vũ cầm bình rượu đi khắp nơi tìm người so tài, Lộ Mãn đành cụng vài ly với vị học tỷ thích rượu này, coi như thỏa mãn mong muốn chuốc rượu người mới của cô.

Một chai bia vào bụng với tửu lượng của Lộ Mãn thì chẳng thấm vào đâu. Lúc ba mươi mấy tuổi anh còn uống được cả hai cân nắp bia, huống chi là một chàng trai mười tám tuổi sức khỏe hơn người. Nên nhớ là hai cân nắp bia chứ không phải hai cân bia.

Nhưng để Nghê Hiểu Vũ không uống quá nhiều, Lộ Mãn giả vờ đã say khướt nửa người ngả ra sau ghế, xem các thành viên còn lại của đội bóng đá nội chiến——cái gọi là nội chiến ấy chính là bọn họ lần lượt thách đấu Nghê Hiểu Vũ.

Cố Gia Nhi sợ Lộ Mãn ngã ra ngoài nên đỡ lấy anh, muốn anh tựa đầu vào vai cô. Lộ Mãn khẽ nhắm mắt và nhích người lên một chút, kết quả lại thành vai kề vai với cô.

"Lộ Mãn, uống chút trà hoa đi cho bớt mùi rượu."

Vương Học Ái mang đến cho Lộ Mãn một tách trà.

Cô nhìn chàng tân sinh viên này, hồi tưởng lại những ấn tượng sau khi tiếp xúc.

Đầu óc rất nhanh nhạy, lại có thể dùng vỏ chuối giải quyết vấn đề khó khăn trong việc quay phim quảng cáo, tư duy sáng tạo này thật sự rất đáng quý.

Đối nhân xử thế cũng rất đàng hoàng rộng rãi. Không giống như mấy cậu học đệ mới vào đội bóng chuyện gì cũng phải tranh đúng sai hơn thua, Lộ Mãn là người trong cuộc lại trực tiếp nhận lỗi mà không hề biện minh.

Nếu không có gì bất ngờ, cậu ấy sẽ hòa hợp được với hầu hết mọi người. Nguyên nhân không phải là do tính cách cậu ấy quá phù hợp với số đông, mà là cậu ấy có thể đứng ở một vị trí cao hơn mà bao dung được tính khí của người khác.

Nhưng cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ vì một phút bốc đồng mà rộng lượng quá mức để rồi lỗ mất hai trăm tệ.

Vù vù vù——

Điện thoại rung, Lộ Mãn lấy điện thoại ra xem, là một tin nhắn.

【Quý khách đã nạp thành công 200.00 tệ...】

"Ồ?" Vương Học Ái đứng gần anh cũng nhìn thấy tin nhắn trên màn hình.

Thật sự nhận được tiền trả của bạn học Triệu Hồng rồi!

Vương Học Ái ngẩng đầu nhìn Lộ Mãn. Học đệ này nhìn người không sai, chỉ gặp một lần đã đoán được phẩm hạnh của đối phương.

Cố Gia Nhi thấy vậy thì khóe miệng cong lên một nụ cười.

Cô không để ý đến hình tượng, lập tức nhích lại gần Lộ Mãn và ôm chặt lấy cánh tay anh: "Anh ơi, mau cho mọi người xem tin nhắn đi!"

Mềm mại ấm áp, cảm giác như rơi vào chốn ôn nhu, dù là cách lớp vải quần áo vẫn khiến cánh tay Lộ Mãn tê dại.

"Các sư huynh, tin nhắn này..." Cố Gia Nhi hưng phấn muốn gọi mọi người lại.

Lộ Mãn vội bịt miệng Cố Gia Nhi lại.

"Vừa nãy chúng ta còn thất vọng, bây giờ lại muốn làm họ mất hứng sao?"

Cố Gia Nhi cố gắng gỡ tay Lộ Mãn ra: "Vừa nãy mọi người đều nghi ngờ anh mà!"

"Được rồi, chúng ta tự biết là được. Còn có chị Tiểu Ái chứng kiến nữa mà? Vài hôm nữa nếu họ nhớ ra chuyện này, chị Tiểu Ái chắc chắn sẽ giải thích cho họ."

Vương Học Ái bất ngờ liếc nhìn Lộ Mãn.

Bao nhiêu người đến tuổi trung niên vẫn không bỏ được thói hơn thua tranh giành, thường xuyên cãi vã đến đỏ mặt tía tai.

Học đệ này không để ý đến sĩ diện nhất thời, bị nghi ngờ hiểu lầm cũng không vội vàng thanh minh.

"Anh ơi!" Cố Gia Nhi vẫn còn rất ấm ức, "Lúc ở quán lẩu, khí thế anh đáp trả cái tên kia đâu rồi?"

"Chuyện này không thể đánh đồng được. Cái tên đó là đồ ngốc, chẳng quen biết gì đã chửi người ta là đồ ngớ ngẩn, chúng ta đáp trả lại vài câu cũng chẳng có gì quá đáng."

Lộ Mãn muốn rút tay ra khỏi vòng tay cô nhưng thử mấy lần mà không được, cảm giác lại càng rõ ràng hơn...

"Các học trưởng trong đội bóng chỉ là nghi ngờ hợp lý thôi, mỗi người một ý kiến cũng là chuyện bình thường. Chỉ là chuyện phiếm sau bữa ăn, nói cho qua chuyện là xong."

Không cần phải chứng minh gì với người ngoài, cố gắng khoe khoang mình đúng thế nào chỉ khiến đối phương khó xử.

Giao du với bạn bè thân thiết quan trọng nhất là chân thành và giao tiếp nhiều hơn; giao du với bạn bè thoáng qua, quan trọng nhất là giữ thể diện cho đối phương.

Vương Học Ái không ngừng gật đầu, biểu hiện của Lộ Mãn khiến cô rất bất ngờ.

"Nếu cậu ấy thi vào Đại học Sư phạm Tân Hải, dù là trong đội bóng hay trong toàn trường đều có thể trở thành trụ cột vững chắc."

...

Bữa tiệc kết thúc, đã gần chín giờ tối.

Lý Triều Huy và Vương Hải Long dẫn đám con trai trong đội bóng về ký túc xá, có mấy người không tin vận xui mà đi uống rượu với Nghê Hiểu Vũ nên lúc này đã say khướt.

Vương Học Ái đỡ Nghê Hiểu Vũ về khu ký túc xá nữ Văn Trạch. Không phải sợ Nghê Hiểu Vũ ngã mà là cô gái này uống say hăng hái quá nên múa may quay cuồng, Vương Học Ái sợ chỉ cần lơ là một chút thì Nghê Hiểu Vũ sẽ vùng ra chạy lung tung làm trò cười.

Lộ Mãn đưa Cố Gia Nhi đến khu nhà ở của Đại học Sư phạm Tân Hải. Lão Ngoan Cố vẫn còn ở nhà tại huyện Tào ngóng trông mỏi mòn, nếu không gọi video cho Cố Gia Nhi thì ông sẽ không yên tâm.

Cố Gia Nhi vừa đi vừa đá những viên đá nhỏ trên đường, chiếc túi xách trên tay nặng trịch như chì mấy lần suýt tuột khỏi tay. Lộ Mãn nghĩ bụng đã bỏ mặc cô cả ngày rồi, có chút không đành lòng nên liền nhận lấy và giúp cô xách.

Thấy cô vẫn còn ỉu xìu, Lộ Mãn định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên lúc này điện thoại lại rung lên.

【Quý khách vừa nạp 220.00 tệ vào tài khoản...】

"Cái quái gì vậy?" Lộ Mãn xem tin nhắn, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Sao lại có thêm hơn hai trăm tệ tiền điện thoại, là ai vô tình nạp nhầm vào số của mình vậy?

Ngay sau đó, trên điện thoại hiện lên biểu tượng phong bì trắng, một tin nhắn mới được gửi đến.

【Chào bạn, tôi là Triệu Hồng, người hôm nay được bạn giúp đỡ.

Một lần nữa cảm ơn bạn, tôi đã về đến nhà rồi. Từ ga tàu Nghi Thành về đến thôn của chúng tôi còn một đoạn đường rất dài nên đã chậm trễ việc trả tiền cho bạn, thật sự xin lỗi!

Chúc bạn vạn sự như ý, cuộc sống thuận buồm xuôi gió!】

"Đây mới là tiền Triệu Hồng trả sao?"

Cố Gia Nhi ngó nghiêng muốn nhìn trộm màn hình điện thoại của Lộ Mãn.

Lộ Mãn nghiêng điện thoại cho cô xem.

Ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt ửng hồng của Cố Gia Nhi, đọc xong tin nhắn thì cô nàng ngượng ngùng quay mặt đi.

"Trả lại 220 tệ..." Lộ Mãn nhớ lại cảnh ban ngày. Ngoài hai tờ trăm tệ đưa cho cô còn có năm tệ tiền lẻ, bữa trưa ba người hết bốn mươi lăm tệ, tính ra mỗi người mười lăm tệ...

"Vậy 220 tệ này chắc là Triệu Hồng trả, cô ấy tính luôn cả tiền ăn rồi."

Vậy thì vấn đề là hai trăm tệ tiền điện thoại Lộ Mãn nhận được lúc ăn tối từ đâu ra?

"Gia Nhi?"

Lộ Mãn đột ngột quay sang nhìn cô.

Cố Gia Nhi bĩu môi ngước nhìn đèn đường, nhất quyết không nhìn thẳng vào mắt anh: "Gì chứ?"

"Lúc ăn tối, em ra ngoài một lát." Lộ Mãn nhìn chằm chằm cô.

Ánh đèn đường lấp lánh chiếu xuống phác họa đường nét thanh tú và dịu dàng trên khuôn mặt nghiêng của Cố Gia Nhi.

"Em đã nói là em đi vệ sinh rồi mà..."

Giọng Cố Gia Nhi càng nói càng nhỏ, rõ ràng là không đủ tự tin.

Bỗng dưng trở nên nhẫn nhịn như thế, cứ như chị gái cô vậy.

Lộ Mãn quay người đi ngược lại.

"Ê? Anh ơi, anh đi đâu vậy?"

"Anh đi tìm xem quanh nhà hàng có chỗ nào nạp tiền điện thoại không."

Cố Gia Nhi dậm chân: "Trời ơi, thôi được rồi, em nói cho anh biết."

Cô nàng vốn hướng ngoại nhưng giọng nói mang theo chút rụt rè: "...Từ nhà hàng rẽ trái về hướng Bắc, cửa hàng thứ hai là điểm giao dịch của nhà mạng..."

"Gia Nhi, em..." Lộ Mãn ngẩn người nhìn cô.

Cố Gia Nhi như một đứa trẻ bị vạch trần bí mật xấu hổ cúi đầu, hàng mi dài cong vút khẽ run.

Là cô sợ Lộ Mãn bị người khác nghi ngờ mất mặt nên tự mình đi nạp hai trăm tệ tiền điện thoại, giả vờ là Triệu Hồng trả tiền.

Tất cả đều là vì anh.

Trong lòng Lộ Mãn bỗng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt. Khoảnh khắc này, anh có chút muốn tiến lên ôm cô vào lòng.

"Hơ..."

Lộ Mãn hít sâu một hơi, đưa tay lên đầu cô xoa loạn một hồi.

"A a a! Anh đúng là đồ xấu xa, tóc em!"

Cố Gia Nhi giãy giụa mấy cái. Thôi vậy, dù sao cũng phải tắm rửa đi ngủ, buổi tối cũng chẳng ai thấy nên mặc kệ anh xoa loạn vậy.

Sau khi bị anh làm mái tóc mềm mại dài mượt rối tung, Lộ Mãn và Cố Gia Nhi ấm ức nhìn nhau rồi cùng bật cười.

"Lát nữa gặp dì Phùng, dì ấy thấy tóc em rối thế này em sẽ bảo là anh sàm sỡ em."

"Em đúng là lấy mạng anh ra đùa đấy."

"Ha ha ha~"

"À phải rồi, đến nhà bạn thân của mẹ, em đã chuẩn bị quà cho dì chưa?"

"Chưa ạ." Cố Gia Nhi nghiêng đầu, "Mẹ với dì ấy thân nhau lắm, không cần mấy thứ hình thức này đâu."

"Dì Văn và mẹ em thân nhau nhưng em là hậu bối đến ở nhờ, cũng nên bày tỏ chút cảm ơn."

"Vậy...anh đến nhà cô họ của anh, anh định chuẩn bị gì?"

"Con trai đến nhà người lớn, ít nhất ở tỉnh Lỗ chúng ta thường là một thùng sữa một thùng rượu." Lộ Mãn nhìn quanh đường phố, "Em là con gái, một mình xách mấy thứ đó không tiện, để anh xem có tiệm hoa nào không."

"Em đợi anh ở đây nhé." Lộ Mãn thấy một tiệm thì lập tức chạy vào.

Cố Gia Nhi nhìn theo bóng anh vào tiệm, trước tủ kính bày đủ loại hoa Hồng Phấn, Cát Cánh, Bách Hợp, Cẩm Chướng, Hướng Dương, mỗi loài một vẻ rực rỡ.

Chẳng mấy chốc, Lộ Mãn ôm một bó hoa hồng chạy về.

"Hoa hồng là anh mua cho dì Phùng."

"Ừ, em biết mà." Cố Gia Nhi nhận lấy bó hoa rồi lại nhìn xa xăm về phía tủ kính của cửa hàng hoa, ánh mắt khao khát thoáng qua.

"Này, anh cũng xách mệt rồi." Lộ Mãn trả lại túi xách cho cô.

Cố Gia Nhi liếc anh một cái, đã không còn mong chờ Lộ Mãn thương hoa tiếc ngọc gì nữa rồi.

Nhận lấy túi xách, cô cảm thấy nó có vẻ phồng lên, hình như còn có tiếng sột soạt cọ xát.

Cố Gia Nhi tò mò mở túi ra, đập vào mắt cô là một màu trắng đáng yêu và tinh khiết.

"Oa!"

Mắt Cố Gia Nhi cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

Cô nhét bó hoa hồng vào tay Lộ Mãn rồi cẩn thận lấy bó hoa này ra.

"Anh ơi, ngốc lắm! Anh nhét nó vào túi làm gãy mất mấy bông hoa nhỏ ở viền rồi!"

Cố Gia Nhi nâng niu bó hoa này, đây là hoa của cô do Lộ Mãn tặng.

Không hiểu vì sao, cô có chút muốn khóc.

"Sao lại là hoa baby chứ."

Cô hít hít cái mũi. Rõ ràng là lời trách móc nhưng trong giọng nói không hề có chút khó chịu nào.