Toàn truyện

Chương 225: Tình yêu của ba mẹ

2025-10-20

1

Màn véo véo cấu cấu của Cố Gia Nhi không kéo dài được bao lâu, tiếng nôn mửa của Cố Ngạn bên cạnh ghế sofa khiến hai chị em Cố Linh Y và Cố Gia Nhi căng thẳng nhìn qua.

"Không sao đâu."

Văn Nghệ đỡ lấy Cố Ngạn đang yếu ớt và nhẹ nhàng an ủi hai cô con gái.

"Hình như ba các con chưa từng uống nhiều như vậy trước mặt các con nhỉ?"

Cố Linh Y và Cố Gia Nhi nhìn nhau, hai chị em song sinh đồng loạt lắc đầu.

"Số lần ba uống say trước đây đếm trên đầu ngón tay được ấy chứ?"

Cố Gia Nhi nghĩ ngợi rồi nói: "Hơn nữa lần nào cũng là tranh thủ lúc chúng con ở nhà bà ngoại, hôm sau về nhà mới biết tối hôm trước ba đi tụ tập nhậu nhẹt."

"Ông ấy cố ý tránh mặt các con vì không muốn các con thấy bộ dạng nồng nặc mùi rượu của mình đó."

Văn Nghệ bất lực nhìn chồng mình. Đọc vị biểu cảm của bà rõ ràng là đang viết: "Ngày xưa mình lại đi lấy cái thứ này làm gì không biết."

Cố Linh Y nhỏ giọng nói: "Lần trước thấy ba uống nhiều hơn một chút là lần ba đi tiếp đón Hiệp hội Thể dục Nhịp điệu thì phải."

"Ừ, là vì muốn mở đường cho các con đấy."

Văn Nghệ lại đỡ lấy Cố Ngạn sắp trượt khỏi ghế sofa.

Chồng bà vốn chỉ có người khác kính rượu ông, nhưng cũng chỉ có vài lần ít ỏi vì dò la mở đường tốt hơn cho con gái nên ông mới đi nịnh bợ những lãnh đạo chẳng liên quan gì.

Bây giờ lại thêm lần tối nay nữa.

Văn Nghệ ít nhiều cũng hiểu được nỗi u uất trong lòng Cố Ngạn. Con gái nuôi từ bé đến lớn bây giờ lại suốt ngày quấn quýt bên một cậu con trai.

Tương lai có lẽ cậu con trai này sẽ thay thế ông tiếp tục bảo vệ và cưng chiều cô con gái út.

Lần này Cố Ngạn uống say phần lớn là mượn rượu giải sầu.

Điều duy nhất không ngờ tới là cậu con trai kia vậy mà sau khi uống một chầu với Cố Ngạn lại bình an vô sự, mặt không đỏ hơi thở không gấp. Ngoại trừ lúc đầu có hơi giả vờ say khướt thì bây giờ rõ ràng là đầu óc tỉnh táo và hoàn toàn không hề hấn gì.

Không biết ngày mai chồng bà tỉnh dậy biết được mình bị uống gục mà còn bị Lộ Mãn tỉnh táo chứng kiến toàn bộ, tâm trạng của ông sẽ bi đát đến mức nào nữa...

Văn Nghệ còn đang suy nghĩ xem Cố Ngạn có bị mất trí nhớ vào ngày mai hay không thì Cố Ngạn đã bắt đầu lơ mơ tiếp tục mở miệng: "Lộ Mãn, con không sao chứ?"

"Ờ..."

Lộ Mãn đột nhiên bị gọi tên nên đáp lại: "Chú Cố, con vẫn ổn ạ."

"Tối nay là chú làm không đúng rồi."

Cố Ngạn khép hờ mắt: "Không để ý đến việc tửu lượng của con còn trẻ, lại cứ thi nhau uống với con từng ly từng ly, con còn lắc lư qua lại nữa chứ."

Ba mẹ con đồng loạt nhìn Cố Ngạn với ánh mắt khinh bỉ vô cùng nhất trí.

Người bây giờ ngồi còn không vững và đang lắc lư là ông đấy!

Trong mắt Cố Ngạn, Lộ Mãn đang ngồi thẳng lưng và tỉnh táo vô cùng lại thành ra đang lắc lư rồi.

"Văn Nghệ, bây giờ tôi mới hiểu." Cố Ngạn nắm lấy tay Văn Nghệ và từ từ dựa vào người vợ: "Ngày xưa ông bà ngoại của Linh Y và Gia Nhi tại sao lại không ưa tôi."

"Cố Ngạn!" Văn Nghệ rút tay ra khỏi cái vuốt ve của Cố Ngạn: "Để sau hẵng nói, các con đang ở bên cạnh đấy."

"Chúng nghe cũng tốt mà..."

"Ông say thật rồi."

"Tôi không say... Chỉ khi nào thực sự trải qua rồi người ta mới hiểu được lợi hại của nó. Haizz... Làm cha làm mẹ chỉ mong con gái được bình an vô sự, không phải chịu bất kỳ uất ức nào."

Cố Gia Nhi bĩu môi: "Ba ơi, ba đừng nói thế chứ. Mẹ với ba thành một gia đình, con chưa bao giờ thấy mẹ phải chịu uất ức gì cả."

Cố Linh Y cũng nhẹ nhàng phụ họa: "Dạ dạ, ba ơi, ba siêu giỏi luôn á, ba vì mẹ mà..."

"Linh Y, Gia Nhi, các con không hiểu chuyện năm xưa đâu."

Cố Ngạn xua tay: "Người giỏi không phải ba mà là mẹ các con."

"Cố Ngạn!" Văn Nghệ quở trách một tiếng.

"Lộ Mãn." Cố Ngạn cười với Lộ Mãn: "Trong ấn tượng của con, có phải chú Cố lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp phất lên như diều gặp gió rồi nghiễm nhiên yên bề gia thất với dì Văn không?"

"Ba ơi, ý ba là sao ạ?" Đôi mắt hạnh của Cố Gia Nhi chớp chớp liên tục lộ vẻ tò mò: "Khi ba tỏ tình với mẹ, cũng bị ông ngoại phản đối ạ?"

"Cũng?" Văn Nghệ nghe thấy con gái út vô thức thốt ra từ này, bà nhìn Lộ Mãn.

Lộ Mãn cũng hơi ngượng ngùng lảng tránh ánh mắt khiến Văn Nghệ không khỏi dở khóc dở cười.

Con gái út Gia Nhi đúng là thiên tài so sánh mà.

Giọng Cố Ngạn có chút xúc động: "Đúng là như vậy. Năm đó, ba chỉ là một thằng nhóc nghèo chẳng có tài cán gì, may mắn lắm mới quen được mẹ các con. Mẹ các con lại là khuê nữ nhà gia giáo nên không thèm để ý đến ba, biết làm sao được? Ba đành phải mặt dày mày dạn bám riết thôi."

"Cố Ngạn, ông còn nói bậy bạ nữa là tôi khâu miệng ông lại đấy."

"Bà khâu đi. Trong nhà mình trên dưới năm tầng lầu, bà mà tìm được kim chỉ thì tôi coi như bà khéo tay."

"..." Văn Nghệ nghĩ trong nhà chắc chắn không có kim chỉ thật, nhưng chày cán bột thì chắc chắn có.

"Bây giờ ba rất hiểu ông bà ngoại các con đã nghĩ gì. Năm xưa trước khi kết hôn với mẹ các con, công việc làm ăn của ba còn chưa được rõ ràng như bây giờ. Ông ngoại các con thấy ba đầu cơ kiếm lời không ổn định nên muốn mẹ các con đi xem mắt với một công chức..."

"Vậy bây giờ ông biết nỗi khổ tâm của ba tôi rồi chứ?"

Văn Nghệ liếc Cố Ngạn một cái: "Không trách ba tôi nữa à?"

"Vẫn có chút chút." Cố Ngạn uống một ngụm rượu, cười nói: "Ai bảo ông cụ nhà mình mắt kém, không nhìn ra được tiềm năng của thằng này..."

"Thôi đi."

Văn Nghệ véo Cố Ngạn một cái.

Ông chồng nhà mình chơi trò tiêu chuẩn kép đúng là đạt đến cảnh giới hoàn hảo.

Một mặt thì oán trách ba vợ không có mắt nhìn người khi năm xưa gây khó dễ cho mình; một mặt thì Cố Ngạn đối với Lộ Mãn bây giờ chẳng phải cũng chướng mắt đủ đường hay sao?

Cố Linh Y với Cố Gia Nhi và Lộ Mãn, ba người nhìn nhau.

Họ không dám lên tiếng nhưng lại hóng hớt xem kịch nghe rất say sưa.

"Tại sao nói dì Văn Nghệ trước mặt các con đây rất giỏi."

Cố Ngạn hồi tưởng lại, trên mặt lộ vẻ hạnh phúc: "Đó là năm 1987, ba đã thâu tóm hết thị trường trong huyện. Bước tiếp theo, hoặc là an phận làm một phú ông giữ lấy thị phần của một huyện mà sống sung sướng; hoặc là liều một phen dốc hết tiền kiếm được đầu tư vào kỹ thuật và kênh phân phối mới để tiến quân ra toàn quốc."

"Thời đó yêu đương thề non hẹn biển thì cũng có thật, nhưng chọn người để cùng nhau vun vén cuộc sống thì nhiều hơn. Mẹ các con đối với ba cũng kiểu vừa thăm dò vừa tặc lưỡi cho qua ấy, thật ra là không muốn lấy ba lắm đâu."

"Lúc đó ba nghĩ lỡ như ba thất bại rồi lại thành kẻ trắng tay thì càng không thể cho mẹ các con cuộc sống tốt đẹp được. Hơn nữa thất bại chẳng phải để mẹ các con chê cười sao? Thà dứt khoát một dao để mẹ con nhớ đến hình ảnh ba cố gắng vươn lên đến phút cuối, sau đó thì đoạn tuyệt liên lạc vả mỗi người một ngả!"

Hai chị em song sinh và Lộ Mãn khẽ liếc nhìn Văn Nghệ.

Văn Nghệ lặng lẽ nép vào người Cố Ngạn, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng.

Bà cũng không định ngăn Cố Ngạn nói nữa, ngược lại cũng muốn nghe Cố Ngạn nói thật lòng khi say rượu.

"Ba đến Đại học Sư phạm Tân Hải tìm mẹ các con. Ba nói với mẹ các con rằng bây giờ sự nghiệp và tình yêu ba chẳng giữ được cái nào."

"Nếu ba thất bại thì ba không dám để mẹ phải chịu khổ theo ba, chỉ trách ba không có bản lĩnh nên không thể trẻ tuổi mà đã thành đạt. Nếu đã có  duyên mà không có phận thì chỉ có thể chúc mẹ các con hạnh phúc."

"Nhưng các con biết không, năm đó bà Văn đây đã trả lời ba thế nào?"

"Bà ấy..."

"Năm đó mẹ nói."

Văn Nghệ cười tươi tiếp lời Cố Ngạn.

"Bây giờ là lúc anh cần sự giúp đỡ và ủng hộ nhất, anh coi thường ai vậy?"

"Nếu em là người ham giàu phụ nghèo thì đâu có yêu xa với anh lâu như vậy?"

Giọng Văn Nghệ nhẹ nhàng thoáng qua, tựa như vượt qua bao năm tháng mưa gió mà hòa quyện với giọng nói của mười chín năm trước.

"Cố Ngạn, vậy chúng ta kết hôn đi."