"Chú Cố, con chịu hết nổi rồi."
Lộ Mãn tựa hẳn người vào lưng ghế rồi giả vờ nói năng lắp bắp, lưỡi cứng đờ: "Uống nữa là khó chịu lắm đó."
"Ba ơi, ba đừng có gạ anh ấy uống nữa!"
Cố Gia Nhi thấy Lộ Mãn có vẻ ỉu xìu đang cố gắng chống đỡ thân thể ngồi cho vững thì cuống lên.
"Đã bảo anh đừng uống nhiều rồi mà còn không biết tự giác!"
Cố Gia Nhi đứng dậy giật lấy chỗ rượu tequila còn lại giấu ra sau lưng.
"Ba ơi, không được nói chuyện uống rượu nữa."
Nhìn thấy mình chuốc khách thành ra như vậy khiến Cố Ngạn có chút áy náy, cũng không dám mạnh miệng nữa mà dịu giọng nói: "Được được, Gia Nhi, đều nghe con gái ba hết."
Trong khi Lộ Mãn cúi đầu ra vẻ khó chịu vì say rượu thì Cố Ngạn cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thằng nhóc này cũng lì đòn thật.
Rượu Tây so với rượu trắng trong nước thì bớt cái cảm giác xộc thẳng lên mũi nên có loại cứ uống một ly là chẳng thấy gì.
Nhưng đợi một lúc sau, dù sao nồng độ cồn cũng cao, hậu vị mới bắt đầu ngấm.
Cố Ngạn cảm thấy mình đang gồng lên cố gắng giữ vẻ điềm nhiên và lý trí chậm rãi.
Đến khi Lộ Mãn xin thua thì ông lập tức cảm thấy sợi dây căng thẳng của mình cũng chùng xuống, một cơn choáng váng trời đất quay cuồng.
"Lộ Mãn, con không khỏe thì đừng cố quá."
Cố Ngạn vẫn phải quan tâm đến hậu bối: "Ra ghế sofa nằm nghỉ một lát mà hóng gió đi."
"Gió máy lạnh đâu phải gió tự nhiên, không ăn thua đâu!"
Cố Gia Nhi nhớ lại cách mẹ Văn Nghệ chăm sóc ba sau mỗi lần đi nhậu về khuya.
Thế là cô nàng muốn làm theo ngay: "Mẹ ơi, nhà mình còn dưa hấu với mía không ạ?"
"Còn." Văn Nghệ nhìn cô con gái út đang sốt sắng mà chậm rãi gật đầu.
"Con đi ép nước, chắc là giải rượu được ạ."
"Gia Nhi, con đợi đã." Văn Nghệ gọi Cố Gia Nhi lại.
Cô con gái út nhà mình quan tâm chu đáo như vậy khiến Văn Nghệ với tư cách là một người mẹ cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Không thấy ba con cũng uống say đến gục đầu rồi à? Sao không nói ép cho ba một ly?
Trong lòng thấy buồn cười vì sự đối xử khác biệt của Cố Gia Nhi, Văn Nghệ dịu dàng nói: "Mẹ vừa nhắn tin cho người giúp việc bảo cô ấy nấu sẵn một nồi canh tương đậu rồi, để hai người uống một chút cho giải rượu là ngày mai sẽ dễ chịu hơn."
"Dạ vâng ạ."
Cố Gia Nhi ngồi xuống nhưng chưa được mấy giây lại đứng dậy.
"Vậy con đi gọt ít bưởi với quýt. Mẹ trước đây hay chăm sóc ba như vậy mà, có thể giảm buồn nôn mà còn giúp tỉnh táo nữa nhỉ?"
Cố Ngạn đứng bên cạnh nghe mà thấy chua xót trong lòng. Con gái út biết rõ đó là đặc quyền chăm sóc của mẹ dành cho ba, sao không học mẹ con mà quan tâm đến ông già này trước đi...
Cố Gia Nhi thoăn thoắt chạy vào bếp.
Còn Lộ Mãn khép hờ mắt nhưng thực chất đầu óc vẫn tỉnh như sáo.
Không giả vờ lộ vẻ yếu kém xin thua e rằng ba vợ là đồng chí Lão Ngoan Cố nổi lòng hiếu thắng, nếu tiếp tục chuốc gục ông thì khó mà thu dọn được.
Cố Linh Y đỡ lấy vai Lộ Mãn, nhìn vẻ mặt giả vờ khó chịu của anh cũng lo lắng gọi một tiếng: "Anh ơi?"
Lộ Mãn há miệng nhưng giọng phát ra rất nhỏ.
Cố Linh Y chột dạ liếc nhìn ba mẹ mình. Cố Ngạn lúc này khoanh tay gục xuống bàn khiến Văn Nghệ phải đứng dậy sờ trán xem ông có bị sốt không.
Thấy ba mẹ không chú ý đến mình thì Cố Linh Y khẽ nép lại gần Lộ Mãn.
"Anh ơi, anh có thể nói lớn hơn một chút được không?"
Lộ Mãn nhịn cười: "Anh muốn hỏi là nhà các em sao chuẩn bị hàng đầy đủ thế? Mía, bưởi, cái gì cũng có."
"Anh!"
Cố Linh Y trợn tròn mắt hạnh. Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt trái xoan thanh tú rồi lập tức thay bằng vẻ hờn dỗi.
"Anh giả vờ sao? Anh ơi?" Cố Linh Y khẽ nói.
"Ừ."
Cố Linh Y bất lực tránh xa anh một chút.
Cái tên này, làm người ta lo lắng chết đi được.
"Đều là bạn bè và khách hàng của ba em thường xuyên biếu đặc sản." Cố Linh Y không quên giải thích nguyên nhân nhà có nhiều trái cây: "Anh tranh thủ giúp em tiêu diệt bớt đi!"
Còn bên phía Cố Ngạn tình hình có vẻ hơi khó khăn rồi.
Người đàn ông trung niên nghiêm chỉnh và phóng khoáng này giờ mặt đã đỏ lên mấy độ, ánh mắt dường như cũng mất tiêu cự và cả người có vẻ mơ màng.
"Không uống nữa, chúng ta chỉ nói chuyện thôi, chỉ nói chuyện thôi."
"Ông vào phòng nghỉ ngơi nhé?" Văn Nghệ đỡ lấy cánh tay Cố Ngạn và bực mình nói: "Xem ông bây giờ còn có khả năng nói chuyện bình thường không? Có gì thì ngày mai nói."
"Không tin tưởng tôi à?" Cố Ngạn cười, hơi men xông lên đầu mà hỏi Văn Nghệ: "Ông chồng bà chút tửu lượng này còn không có à?"
Văn Nghệ đảo mắt. Uống với đám hậu bối ở nhà mà cũng say, đúng là càng già càng không biết chừng mực.
"Lộ Mãn."
Cố Ngạn gọi Lộ Mãn một tiếng nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào khoảng không bên cạnh Lộ Mãn.
"Chú và ba con, Quản lý Lộ, là bạn bè chí cốt."
"Con và Linh Y, Gia Nhi, thì giống như, anh em...ruột thịt!"
Cố Gia Nhi bưng một mâm lớn bưởi và quýt trở về, vừa hay nghe được câu nói say của ba mình là Cố Ngạn.
Cô nàng lập tức nhẹ nhàng đảo mắt.
Cố Gia Nhi cúi đầu nhìn bưởi quýt đã bóc sẵn, trong lòng nghĩ có nên không cho người ba nói năng lung tung này ăn không nhỉ?
"Lộ Mãn, hai đứa em gái lớn lên cùng con từ nhỏ, từ nhỏ chú đã, coi chúng như mạng của chú. Không đúng, không phải...phải nói là, coi trọng hơn cả mạng của chú!"
"Ôi trời, ông nói với Lộ Mãn những cái này làm gì?"
Văn Nghệ cố gắng đỡ Cố Ngạn dậy nhưng ông là đàn ông lại không muốn đứng lên, với sức của Văn Nghệ thì không đỡ nổi.
"Trước đây sao không thấy ông sau khi uống rượu lại không kiểm soát được miệng thế?"
"Tôi không say, Văn Nghệ." Cố Ngạn lắc lắc đầu: "Cho dù không chạm một giọt rượu, những lời này tôi cũng phải nói rõ với Lộ Mãn."
Cố Ngạn lại tiếp tục nói: "Lộ Mãn, hai đứa em gái ruột của con, kết quả thi Đại học vừa có khiến chú thở phào nhẹ nhõm."
Lộ Mãn gật đầu với Cố Ngạn tỏ ý mình đang nghe.
Nhưng trong lòng anh thầm nghĩ: đồng chí Lão Ngoan Cố, xin ông yên tâm, hơi thở ông vừa trút xuống sắp sửa bị siết lại ngay thôi.
Tuy rằng Cố Ngạn luôn miệng muốn xác nhận mối quan hệ trong sáng như anh em bạn bè hàng xóm giữa Lộ Mãn và hai cô con gái song sinh của mình.
Nhưng Lộ Mãn chỉ cười thầm trong lòng. Cố Ngạn lúc này chắc chắn chưa biết một câu nói đùa.
Em gái ruột và em gái ruột là khác nhau đấy. [note82400]
"Linh Y và Gia Nhi thành tích học tập chỉ ở mức trung bình. May mà cũng qua được điểm sàn Đại học chứ không đến mức chú phải đi tìm trường dân lập tư thục cho chúng..."
"Chú cũng lo lắng lắm chứ. Lộ Mãn con đến tuổi như chú, có gia đình rồi sẽ hiểu cảm giác của chú hơn thôi."
"Nhỡ đâu chúng nó thi trượt Đại học thật, chú có cho chúng nó đi du học hay học ở các trường đắt tiền thì cũng có những trường phong khí tệ hại, có phải là đi học hành gì đâu? Tỷ lệ mang thai còn cao hơn cả tỷ lệ đỗ Đại học ấy chứ!"
"Ba."
Cố Gia Nhi định mở miệng phản bác rằng khi cô ở Đại học Sư phạm Tân Hải, các trường xung quanh khu Đại học đều là trường chuyên ngành. Cô quen biết một vài học tỷ học trường chuyên ngành như Chu Quảng Cẩm cũng là sinh viên Cao đẳng đàng hoàng chứ không tệ như lời Cố Ngạn nói.
"Ba có thành kiến quá nặng rồi, đừng mang định kiến mà đánh đồng tất cả mọi người như thế..."
"Linh Y, con đừng ngắt lời."
"Ba!" Cố Gia Nhi bất lực hừ một tiếng rồi cô tức giận dậm chân: "Con là Gia Nhi!"

