"Nóng...nóng quá!"
Cố Gia Nhi múc xong một bát canh vốn định bưng đến trước mặt mẹ Văn Nghệ.
Nhưng cô bé làm việc này còn vụng về lắm, ngón tay chạm vào thành bát bị bát canh dê nóng hổi làm bỏng mà kêu lên.
"Con bé này."
Văn Nghệ vội vàng đứng dậy nhận lấy bát canh từ tay con gái út: "Mẹ nói con mười ngón tay không dính nước là còn khen đấy."
"Con cũng biết nấu cơm mà." Cố Gia Nhi không phục tranh cãi.
Cô bé thổi thổi mấy ngón tay hơi đỏ với vẻ mặt có chút đau đớn.
Cố Linh Y cũng sốt ruột đến gần em gái: "Sao rồi, không sao chứ? Có bị phồng rộp không?"
"Không có, chỉ đỏ lên thôi."
Cố Gia Nhi dùng tay bị bỏng xoa xoa vành tai.
Cố Ngạn cũng luôn nhìn con gái út, tay cầm đũa nhưng mãi mà không gắp thức ăn.
Thấy Gia Nhi không sao ông mới thả lỏng người.
"Sau này cẩn thận một chút, để mẹ con làm." Cố Ngạn không muốn con gái chịu khổ chút nào: "Còn đau không? Xoa tai làm gì? Nếu còn đau thì bôi thuốc đi?"
Lộ Mãn ngồi một bên không nói gì.
Một nhà bốn người, chỉ từ những chuyện nhỏ nhặt này thôi cũng thấy ba người đều cưng chiều Cố Gia Nhi. Tính tình cô nàng được cưng chiều như vậy thì tốt lên mới lạ...
Cũng chẳng lạ khi rõ ràng là song sinh cùng ăn cùng ngủ cùng một cách nuôi nấng, vậy mà hai chị em Cố Linh Y và Cố Gia Nhi lại dần dà nảy sinh những tính cách và đặc điểm khác biệt.
Một người cưng chiều em gái, một người được cả nhà cưng chiều, kết quả đương nhiên là khác nhau.
Tương tự, nếu trong một mối quan hệ thì người yêu và người được yêu có tâm lý và thái độ cũng khác nhau một trời một vực.
"Ba, con không sao."
Cố Gia Nhi xoa xoa vành tai rồi nhỏ giọng nói: "Vành tai nhiều thịt mà dây thần kinh cảm giác ít, bị bỏng xoa xoa sẽ đỡ hơn."
"Ồ." Cố Ngạn không để ý lắm, ông gắp một miếng trứng chiên hàu: "Đùi nhiều thịt hơn, sao không sờ vào đó?"
"Ba!"
Cố Gia Nhi liếc xéo Cố Ngạn.
Chỉ có những kẻ thô lỗ cục mịch mới dám chê con gái chân to thôi...
Không đúng, còn một người nữa...
Cố Gia Nhi liếc nhìn Lộ Mãn bên cạnh.
Cái tên giò heo này nếu cố tình giả vờ là trực nam thì còn hơn cả ba nữa ấy chứ!
Lộ Mãn đợi Cố Ngạn là chủ nhà động đũa trước mới bắt đầu cầm đũa.
Anh gắp một miếng sườn xào chua ngọt. Thấy Cố Gia Nhi đang liếc mình thì ánh mắt im lặng hỏi: Em làm gì đấy?
Cố Gia Nhi dời mắt xuống nhìn đùi Lộ Mãn.
Lộ Mãn không thèm để ý cô nàng mà hơi nghiêng người mà tránh xa cô ra một chút.
"Tiếc là không phải ở bên ngoài, còn có ba mẹ nhìn."
Cố Gia Nhi muốn trêu chọc cái tên này, nhưng khổ nỗi Cố Ngạn và Văn Nghệ giám sát chặt chẽ nên không dám làm càn.
Lộ Mãn không được nhưng vẫn còn đối tượng khác để trêu chọc bắt nạt.
Cố Gia Nhi một tay véo vành tai chị gái Cố Linh Y, một tay sờ lên đùi Cố Linh Y vừa mịn màng vừa đầy đặn.
"Gia Nhi, bỏ cái tay ra!"
Cố Linh Y bị trêu chọc thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô gạt bàn tay nhỏ bé đáng ghét của em gái ra: "Còn đáng ghét hơn cả tay của Hàm Hàm."
"Hì hì."
Hai chị em nô đùa là chuyện thường ngày ở nhà nên Văn Nghệ chỉ cười rồi lên tiếng ngăn lại: "Ăn cơm cho đàng hoàng. Bạn học của các con còn ngồi bên cạnh đấy, giữ chút mặt mũi cho mình đi."
Lộ Mãn giả vờ không thấy mà chậm rãi chiến đấu với đống thịt và rau trong đĩa.
Ba vợ Lão Ngoan Cố và cô em vợ tương lai có ý tưởng thật là sáng tạo.
Sau này khi sống chung với Cố Linh Y, đợi đến khi anh lại bị hơi nóng bốc lên làm bỏng có thể không cần sờ vành tai của Cố Linh Y nữa.
Trực tiếp sờ đùi cô nàng, đợi khi cô nàng phản kháng còn có thể nói là do ba và em gái cô xúi giục.
Quá hoàn hảo.
Chỉ còn chờ đến khi sống chung nữa thôi.
Sau khi hai chị em song sinh náo loạn xong thì cũng vùi đầu vào ăn cơm. Văn Nghệ tranh thủ lúc ăn mỉm cười nhìn hai cô con gái đối diện.
"Trước kia khi chị Thiến Thiến của các con chưa kết hôn ấy, dì của các con còn dạy con bé lần đầu tiên đến nhà chồng ra mắt đừng tỏ ra quá khéo tay."
"Chủ động bưng một đĩa thức ăn nhưng vô tình làm đổ nước sốt ra. Nếu cùng nhà trai rửa bát thì cố ý hỏi lớn nước rửa bát cho bao nhiêu, một phần ba chai có đủ không."
"Ha ha ha..."
Hai chị em song sinh che miệng cười trộm. Cố Gia Nhi cười xong tò mò hỏi: "Để cho ba mẹ chồng tương lai có ấn tượng là không biết làm việc nhà ạ?"
"Đúng vậy, sau này chính thức về nhà chồng thì mẹ chồng sẽ không dám sai bảo con."
Văn Nghệ cười nói: "Nhưng cũng chỉ là nghe cho vui thôi, tình cảm vợ chồng có tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi có những chỗ không hợp với thế hệ trước. Cách tốt nhất là ở riêng, có khoảng cách thì mới đẹp."
"Tôi nói này." Cố Ngạn nghe ở bên cạnh: "Mẹ của bà không dạy bà như thế chứ? Sao tôi thấy bà cũng vậy, cố tình nấu cơm không ngon để lừa tôi đấy hả?"
"Gì mà mẹ tôi mẹ bà khó nghe thế." Văn Nghệ huých tay vào Cố Ngạn rồi đồng thời liếc xéo ông một cái: "Gọi là mẹ vợ!"
Cố Ngạn quay đầu nhìn hai cô con gái song sinh.
"Tài nấu nướng của mẹ các con thì các con cũng biết rồi đấy, Linh Y, Gia Nhi..."
Cố Ngạn còn muốn nói tiếp nhưng nhìn Lộ Mãn ngồi cạnh con gái, từ khi ngồi vào bàn ăn đến giờ cả nhà mình còn chưa hỏi han khách sáo với khách được mấy câu.
Tuy rằng là muốn dụ dỗ chàng rể hờ...
Nhớ lại vừa rồi cũng trò chuyện rất nhiệt tình với thằng nhóc này, Cố Ngạn nghĩ đi nghĩ lại thấy chẳng phải là nói chuyện giao lưu với lớp trẻ thôi sao, thế là ông cũng nói với Lộ Mãn: "Khụ khụ, Lộ Mãn con có lẽ không hiểu rõ. Dì Văn Nghệ của con rõ ràng làm mấy món ăn vặt thì rất ngon, nhưng một khi đụng đến mấy món chính có dầu mỡ là dì ấy chịu thua, không biết là dì ấy diễn hay là thật sự không học được."
"Ông xem ông kìa."
Văn Nghệ gắp một con hàu sống gần như ném vào bát của Cố Ngạn: "Ăn đi, đừng nói nữa."
"Bà đẩy lọ nước tương và giấm lại gần tôi một chút..."
"Tự lấy đi, không có tay à?"
"Văn Nghệ à, tôi cũng không phải là nói bà đâu, nhưng mà bà làm tráng bánh quế lần nào cũng cháy đen thui; chiên thịt chiên giòn thì dầu chưa nóng đã cho vào làm cho dầu mỡ bắn tung tóe, nhà mình đốt pháo ngày Tết còn không náo nhiệt bằng; làm mì tương đen thì tương khô chiên đen sì một cục dính chặt vào đáy nồi, mì thì khô khốc..."
Lộ Mãn lại lặng lẽ gắp thêm hai miếng đậu phụ ăn kèm vịt om muối.
Hóa ra là vậy. Trước khi trùng sinh Cố Linh Y cố tình nấu ăn dở tệ để anh phải học nấu ăn. Sau này khi kinh tế khá giả, có tiền rồi mà bận rộn không có thời gian nấu thì lại nũng nịu đòi anh gọi đồ ăn ngoài hoặc ra ngoài ăn...
Thì ra là có bí kíp gia truyền...
Lộ Mãn nhìn mẹ vợ tương lai Văn Nghệ rồi lại liếc nhìn Cố Linh Y đang ăn ngon lành.
Chuyến này không uổng công, ít nhất cũng giải đáp được một bí ẩn...

