"Em cúp máy đây." Cố Gia Nhi hướng ánh mắt cầu cứu về phía ba Cố Ngạn đang tựa vào đảo bếp kiểu Âu.
"Ba~"
Giọng điệu nũng nịu của Cố Gia Nhi nghe như kẹo bông mềm mại lại ngọt ngào.
"Tình huống này phải làm sao đây ạ?"
Cố Ngạn cũng từng nghe Cố Linh Y và Cố Gia Nhi nhắc đến dự án khởi nghiệp của Lộ Mãn ở Đại học Sư phạm Tân Hải, nhưng với tư cách là một doanh nhân giàu có thì ông không quá ngạc nhiên hay quan tâm đến chuyện này.
"Ba ra chủ ý thì còn ra thể thống gì nữa?"
"Con bảo bạn học của con gọi điện lại đi." Cố Ngạn thờ ơ nói: "Những va vấp lớn nhỏ trong kinh doanh cũng là con đường tất yếu để thành tài."
"Ba ơi, coi như giúp con đi mà." Cố Gia Nhi tiến lại gần Cố Ngạn và lay lay cánh tay ông.
Cố Ngạn nghe con gái xin giúp người ngoài thì trong lòng càng thêm bực bội: "Gia Nhi, mấy trò trẻ con của các con dù thất bại cũng là bài học kinh nghiệm quý báu mà..."
"Ba ơi, ba thật là ngoan cố!"
Cố Gia Nhi bĩu môi.
"Hả?" Cố Ngạn cảm thấy một cảm xúc khó tả. Con gái chê mình ngoan cố sao?
"Những gì anh ấy làm không phải là trò trẻ con đâu." Cố Gia Nhi vẻ mặt nghiêm túc mang theo chút hờn dỗi: "Trước khi chúng con về, mỗi ngày đã thu về hơn một vạn tệ rồi. Bây giờ đội ngũ đã quen việc thì còn có thể cao hơn nữa, dù chỉ chiếm được ba mươi phần trăm thị trường của Đại học Sư phạm Tân Hải và các trường khác cũng đã có mấy chục vạn rồi!"
"Ồ?" Cố Ngạn chỉ ngạc nhiên vài giây rồi thản nhiên nói: "Không tệ, cậu bạn học này của con là một tài năng sáng giá đấy."
"Bước tiếp theo cậu ta định làm gì? Chụp ảnh đúng không, mở studio ảnh ở Hải Khúc à?"
Cố Ngạn cười, cũng không tệ: "Hải Khúc là một nơi tốt. Bảo bạn học của con cố gắng làm ăn, mỗi năm kiếm một hai chục vạn cũng đủ sống thoải mái rồi. Đón ba mẹ cậu ta đến Hải Khúc, nhà mình có thời gian đến đó chơi còn có bạn bè làm chủ nhà tiếp đãi..."
"Ba!"
Cố Gia Nhi nghe ra ý tứ trong lời nói của Cố Ngạn chính là cảm thấy giới hạn của anh ấy cũng chỉ là làm ăn nhỏ, hơn nữa tốt nhất là nên rời khỏi huyện Tào càng xa cô càng tốt.
"Không thèm nói chuyện với ba nữa!"
Cố Gia Nhi tức giận bỏ đi.
"Ấy, Gia Nhi?"
Cố Ngạn há miệng quay sang nhìn Văn Nghệ: "Tôi nói sai ở đâu sao?"
Văn Nghệ liếc ông một cái mà không nói gì.
Ai bảo chồng mình có con mắt quá cao chứ. Đối với người bình thường mà nói, khởi nghiệp như thế đã là thành công nho nhỏ. Thế nhưng trong mắt ông chỉ là một gợn sóng bé tí.
"Tôi khuyên ông tốt nhất nên suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để đối xử với bạn trai của con gái. Với giọng điệu và thái độ vừa rồi của ông chắc chắn là không được đâu."
Văn Nghệ lại khích ông: "Đúng rồi, dù sao ông cũng không có kinh nghiệm. Có cần tôi giúp ông nhớ lại lần đầu tiên ông gặp ông ngoại của Linh Y và Gia Nhi, ông ấy đã hỏi ông những gì không?"
"Thôi bỏ đi." Cố Ngạn càng không muốn nghe những lời này nên vỗ nhẹ vào eo Văn Nghệ.
"Lúc đó tôi là con rể mới ra mắt ba vợ, sao có thể giống bây giờ được!"
"Già đầu không biết xấu hổ, bỏ tay ra!"
Văn Nghệ khẽ lắc hông: "Vừa rồi là Gia Nhi xông vào, lát nữa Linh Y mà vào thì sao? Các con gái đều ở nhà cả, ông liệu hồn đấy!"
...
Cố Ngạn và Văn Nghệ cùng nhau từ phòng bếp đi ra, hai vợ chồng vừa đến phòng khách liền thấy Cố Gia Nhi đang chen chúc bên cạnh Lộ Mãn.
"Anh ơi, điện thoại của anh vừa để đâu vậy? Chị Tiểu Ái bên kia gặp chút vấn đề mà không liên lạc được với anh đó."
"Lúc anh vừa vào nhà em, anh đã để điện thoại ở chế độ rung rồi. Dù sao cũng là khách nên chuông reo ầm ĩ thì không lịch sự lắm."
Cố Gia Nhi im lặng. Nếu điện thoại của anh vừa rồi ở chế độ rung, có lẽ đúng lúc anh nói "ba vợ chó" thì chị Vương Học Ái gọi đến.
Anh ấy còn tâm trí đâu mà để ý điện thoại rung nữa chứ...
Lộ Mãn xem tin nhắn QQ, vẻ mặt thản nhiên: "Anh xem qua thảo luận của Triều Huy học trưởng và chị Tiểu Ái trong nhóm rồi, đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra."
Lúc này Cố Gia Nhi thấy ba Cố Ngạn cũng đi tới, cô liền nháy mắt ra hiệu bảo ba cô là đại gia có kiến thức rộng rãi ra mặt bày mưu tính kế một chút.
Cố Ngạn khẽ hắng giọng ra vẻ lão luyện rồi nắm tay Văn Nghệ ngồi xuống ghế sofa, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không đưa ra ý kiến gì.
"Hừ." Cố Gia Nhi nhăn mũi.
"Đừng lo lắng, Gia Nhi." Lộ Mãn an ủi một tiếng: "Chuyện nhỏ ấy mà, có thể giải quyết nhanh thôi."
"Anh ơi, thật sự không có vấn đề gì chứ?"
Cố Gia Nhi lại nhìn tin nhắn trong nhóm trên điện thoại của mình. Lý Triều Huy học trưởng và chị Tiểu Ái gửi rất nhiều đoạn tin nhắn, bọn họ ở tuyến đầu Hải Khúc Thị đối mặt với những vấn đề này còn thấy khó khăn.
"Có nên tăng lương cho nhân viên bán thời gian của Học viện Thể dục không ạ?"
Cố Gia Nhi cảm thấy khó xử. Nếu tăng thì lời ra tiếng vào truyền đến tai những người làm thêm khác, họ sẽ cảm thấy không công bằng. Gây ồn ào thì khó mà thu xếp.
Nếu không tăng lương thì thị trường của Học viện Thể dục có thể mất trắng và tổn thất một khoản thu lớn.
"Đám người trong hội sinh viên Học viện Thể dục này khẩu vị tốt thật."
Lộ Mãn lắc đầu cười: "Bọn họ thương lượng với chị Tiểu Ái tăng ba trăm tệ cho nhân viên bán thời gian của Học Viện Thể Dục nhưng bọn họ là mấy người tổ chức lại lấy một trăm tệ, còn lại chỉ có hai trăm tệ đến tay nhân viên."
"A, đây chẳng phải là giở trò lưu manh sao!" Cố Gia Nhi chỉ thấy ghê tởm loại phong khí này: "Vốn dĩ bọn họ đã hét giá trên trời để thu thêm tiền của chúng ta, bây giờ còn muốn vơ vét cả trong lẫn ngoài, quá xấu xa."
Nhưng nghĩ đến việc nếu không thỏa hiệp thì người chịu thiệt là Lộ Mãn nên giọng của Cố Gia Nhi lại nhỏ đi: "Anh ơi..."
"Chuyện này thật ra rất dễ giải quyết, để anh gọi lại cho chị Tiểu Ái."
Lộ Mãn đứng dậy chuẩn bị đi vào góc nghe điện thoại nhưng lại bị Cố Gia Nhi túm lấy.
"Anh ơi, nếu không phiền thì có thể cho em và Linh Y cùng nghe được không ạ."
Cố Gia Nhi chỉ vào chị gái Linh Y đang ngồi một bên ghế sofa.
Cô nàng này trước mặt ba mẹ không thể thân thiết với Lộ Mãn như em gái Gia Nhi.
Nhưng sự chú ý của cô luôn đặt lên người Lộ Mãn, giờ phút này đang nhìn Lộ Mãn với ánh mắt long lanh và lo lắng cho những vấn đề anh gặp phải.
"Ừ."
Lộ Mãn lại nhìn Cố Ngạn và Văn Nghệ, Văn Nghệ mỉm cười gật đầu. Bà ấy giờ rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm, Lộ Mãn gọi điện thoại cũng không ảnh hưởng hay làm phiền đến họ.
Gọi lại cho Vương Học Ái.
"Xin lỗi Chị Tiểu Ái, vừa nãy điện thoại em để im lặng nên không nghe thấy."
"Bên các chị đừng vội, em hỏi chút tình hình đã——địa điểm chúng ta thuê ở mấy trường khác máy lạnh vẫn hoạt động bình thường chứ?"
Vương Học Ái ở đầu dây bên kia ngớ người trước câu hỏi chẳng liên quan của Lộ Mãn: "Đúng, vẫn bình thường. Mấy ngày nay chị luân phiên điều hành ở mấy địa điểm, các địa điểm đều không có vấn đề gì."
"Vậy thì tốt."
Lộ Mãn cười: "Chúng ta đồng ý điều kiện của bên Học viện Thể dục, tuyển lao động bán thời gian từ hội sinh viên của họ và trả thêm ba trăm tệ tiền công."
"Lộ Mãn, em chắc chắn chứ?" Vương Học Ái nhắc nhở: "Nhưng mà...Triều Huy về nguyên tắc không đồng ý lắm đâu. Hơn nữa trên đời làm gì có tường nào kín gió, những người làm bán thời gian khác mà biết thì..."
"Ba trăm tệ này không thể cho không được." Lộ Mãn nói: "Làm cùng công việc, hưởng cùng mức lương, dựa vào đâu mà hội sinh viên Học viện Thể dục được đặc biệt? Vậy thì chúng ta tạo ra cái đặc biệt đó để ba trăm tệ này được trả một cách danh chính ngôn thuận."
Cố Ngạn tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt không nhìn về phía Lộ Mãn nhưng tai thì vẫn luôn chú ý đến bên đó.
Nghe thấy Lộ Mãn dặn dò đầu dây bên kia, Cố Ngạn mở đôi mắt đang lim dim ra.
"Tắt máy lạnh ở địa điểm Học viện Thể dục đi."
Lộ Mãn nói.
"Ba trăm tệ tiền công thêm vào trên danh nghĩa gọi là trợ cấp chống nóng. Nếu ai nóng quá không chịu được có thể xin điều đến các trường khác làm luân phiên, nhưng sẽ không có trợ cấp nữa. Tương tự, những người làm bán thời gian ở các trường khác nếu thấy kiếm thêm ba trăm tệ rất thơm thì cũng có thể làm đơn xin điều đến địa điểm thuê ở Học viện Thể dục làm việc."

