Toàn truyện

Chương 214: Ba vợ chó...

2025-10-19

1

"Vậy vừa nãy em muốn nói gì? Linh Y?"

Vừa rồi Lộ Mãn và Cố Linh Y sau khi Cố Gia Nhi dắt Hàm Hàm rời đi lập tức nhích lại gần nhau và mở miệng muốn nói chuyện.

Cố Linh Y cảnh giác đi đến cửa thò đầu ra quan sát. Không thấy bóng dáng em gái Gia Nhi đâu thì cô mới yên tâm.

"Phù..."

Trở lại bên cạnh Lộ Mãn, Cố Linh Y hạ giọng thật khẽ: "Cũng không có gì đâu. Chỉ là Gia Nhi muốn đi lấy album ảnh hồi nhỏ nên em mới nghĩ hình như lâu lắm rồi không nhớ rõ anh hồi bé trông như thế nào."

"Lâu không xem, lẽ ra vẫn phải nhớ trong lòng chứ." Lộ Mãn mặt dày vô đối và không biết xấu hổ nói ra câu này.

Cố Linh Y liếc xéo anh một cái với vẻ mặt không vui.

"Chính là vì bây giờ anh thành ra như vậy, da mặt siêu dày đó."

Cô nàng bĩu môi trách móc. Nhắc đến những hành vi vô sỉ của Lộ Mãn khiến đôi mắt hạnh của Cố Linh Y long lanh như nước, vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa hờn dỗi.

"Chẳng đáng yêu chút nào, hoàn toàn không thể liên tưởng đến hồi bé được!"

Lộ Mãn ồ một tiếng: "Chuyện này dễ thôi. Em xem, em gái em thường xuyên xem ảnh hồi nhỏ của anh chủ yếu là vì em ấy hay chạy sang nhà anh. Cho nên em cũng học Gia Nhi đi."

"Em học cái đầu anh ấy."

Cố Linh Y lại nắm chặt nắm đấm mà đánh yêu lên vai Lộ Mãn.

Lộ Mãn cười nói: "Chẳng phải em bảo là em không nhớ anh hồi nhỏ trông như thế nào sao? Anh đây chẳng phải đang bày mưu tính kế cho em à."

"Mưu kế gì mà dở tệ vậy." Cố Linh Y chê bai: "Anh ơi, trình bày mưu tính kế của anh chỉ xứng làm quân sư quạt mo thôi."

"Em đến nhà anh chơi, người nhà anh sẽ rất vui đấy."

Lộ Mãn nói: "Đặc biệt là Tiểu Sương, con bé mong chị Linh Y đến lắm."

"Nằm mơ đi." Cố Linh Y không hề lay chuyển: "Cùng lắm anh dẫn Tiểu Sương đến nhà em thì em sẽ tiếp đãi đặc biệt."

Nhưng muốn cô tự chui đầu vào rọ mà đến nhà anh? Không được, không được.

Cố Linh Y lại nhớ đến chuyện trước mặt ba mẹ Lộ Mãn, đầu óc cô nhất thời hồ đồ lỡ miệng gọi thành "ba mẹ".

Mỗi lần nhớ lại là Cố Linh Y lại xấu hổ muốn lăn lộn trên giường.

Xấu hổ chết mất, mất hết mặt mũi rồi, làm sao còn dám đối diện với ba mẹ anh ấy nữa chứ...

"Haizz, em tạm thời không muốn đến nhà anh, anh cũng không ép."

Lộ Mãn giả vờ thở dài: "Dù sao em cũng trốn không thoát đâu, sớm muộn gì cũng phải đến thôi."

"Sớm muộn gì em cũng không đến!"

Cố Linh Y đỏ mặt thề son sắt rồi lại bổ sung thêm một câu: "Buổi trưa cũng miễn bàn, tóm lại là không đi!"

"Vậy thì dùng cách khác vậy."

Lộ Mãn nhích lại gần cô hơn một chút. Cô nàng này tuy đang tức giận nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bùng nổ, chỉ là đang cố gắng giữ thể diện hừ hừ vài tiếng nên càng thêm vẻ đáng yêu và ngốc nghếch.

Anh nhìn về phía cửa thấy không có ai vào liền nhỏ giọng trêu chọc Cố Linh Y: "Sau này quên mất hồi bé trông như thế nào cũng không sao, cùng nhau sinh một hai đứa chẳng phải sẽ biết ngay sao? Đến bước xem ảnh cũ cũng không cần."

"Sinh...sinh một hai đứa?"

Cố Linh Y ngây người tại chỗ. Cô nàng đơ người mất vài giây, lúc phản ứng lại thì sự xấu hổ đã lên đến một trăm phần trăm.

"Anh...anh im miệng đi!"

"Có gì không đúng sao?"

Lộ Mãn nhìn Cố Linh Y đang giận đến bốc khói, vẻ mặt đầy chính nghĩa nói:

"Sinh một hai đứa con để tái hiện lại dáng vẻ của chúng ta."

"Em xem ảnh cũ cũng chỉ thấy được hình ảnh thời Tiểu học và Mẫu giáo đã hết hạn của anh thôi. Nhưng nếu sinh một hai đứa từ đầu tức là từ 0 tuổi thì sẽ hoàn toàn không bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào..."

Cố Linh Y không nói lại được anh. Bị chủ đề sinh con làm cho trở tay không kịp, cô nàng luống cuống quay mặt đi chỉ để lộ nửa bên mặt cho anh.

Lộ Mãn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Em còn chê bây giờ anh không ngoan bằng hồi nhỏ, vậy thì tự mình sinh một đứa ngoan đi."

"Em muốn gọi Hàm Hàm đến cắn anh quá..."

Cố Linh Y bĩu môi, dáng vẻ yếu đuối đáng thương vô cùng.

Cô cảm thấy Lộ Mãn dạo này thật sự quá kiêu ngạo rồi. Chỉ là thanh mai trúc mã thôi, mới lộ ra một chút hảo cảm mà đã kiêu ngạo đến mức này.

Vậy sau này thật sự chấp nhận tiến thêm một bước với anh thì chẳng phải sẽ bị bắt nạt đến không còn sức chống cự sao?

Khó quá... Cố Linh Y ôm đầu gối quay lưng về phía Lộ Mãn.

"Ho~baby, hãy nói lời yêu nhiều thêm chút nữa, thấy nhớ em thì nhìn em nhiều hơn một chút~ thể hiện nhiều hơn một chút~" [Đây là bài Yêu Anh của Vương Tâm Lăng]

"Gâu, gâu~"

Đúng lúc này, giọng hát của Cố Gia Nhi từ xa vọng lại càng lúc càng gần kèm theo vài tiếng sủa phụ họa của Hàm Hàm.

Cố Linh Y yếu ớt liếc nhìn Lộ Mãn. Tên này vừa rồi ra sức trêu chọc cô một trận, bây giờ cô còn phải giả vờ như không có gì xảy ra để em gái không cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô nàng không tình nguyện xoay người nhích lại gần Lộ Mãn rồi lại lườm cái tên đáng ghét này một cái.

Lộ Mãn cười gian xảo mà không nói gì.

"Linh Y ơi, anh ơi, em tìm thấy album ảnh hồi Tiểu học của chúng ta rồi."

Cố Gia Nhi tâm trạng rất tốt bước vào với dáng vẻ nhẹ nhàng.

Khóe miệng cô nàng nở một nụ cười tinh nghịch: "Anh ơi, có muốn em kiểm tra lại anh không? Thử xem anh có nhận ra em và Linh Y trong ảnh không nhé?"

"Thôi đi..." Lộ Mãn theo bản năng lùi lại phía sau, cô nàng này sao cứ thích cho anh làm mấy câu hỏi chết người thế.

"Thử đi!" Cố Linh Y đột nhiên lớn tiếng.

Lộ Mãn bất lực nhìn cô nàng. Cố Linh Y lúc này rất hùng hồn, không hề lùi bước mà nhìn thẳng vào mắt Lộ Mãn.

"Coi như kiểm tra xem anh có đủ tiêu chuẩn là thanh mai trúc mã không."

Cố Linh Y nhận lấy album ảnh từ tay em gái rồi bắt đầu xem những bức ảnh trên đó.

Phải làm khó anh ấy để sau này anh ấy bớt kiêu ngạo đi, đừng có kiêu ngạo như vậy. Nếu không thì giống như bây giờ, báo ứng đến nhanh lắm.

"Trả lời sai một câu, buổi tối anh sẽ bị bớt một phần thức ăn." Cố Linh Y hừ một tiếng.

Lộ Mãn dò hỏi: "Trả lời sai hết thì có phải là buổi tối em sẽ không cho anh ăn gì luôn không? Bây giờ có thể cho anh về nhà không?"

"Không được!" "Không được!"

Cố Linh Y và Cố Gia Nhi đồng thời quay đầu lại nhìn anh mà lớn tiếng từ chối.

Hai chị em song sinh lại thu hồi ánh mắt và nhìn nhau.

Đạt được sự đồng thuận, hai chị em trên một chiến tuyến thống nhất.

Cố Gia Nhi tìm được một tấm ảnh trước: "Nè, anh xem đi. Trong này ai là em, ai là Linh Y?"

Lộ Mãn liếc mắt nhìn qua liền lập tức cảm thấy đau đầu.

Đây là bức ảnh cả gia đình bốn người cùng chó mèo. Hai bé song sinh trông chỉ khoảng một hai tuổi, Văn Nghệ và Cố Ngạn ngồi trên ghế đối diện ống kính mỉm cười hạnh phúc, mỗi người ôm một bé.

"Áo cũng mặc giống nhau."

Lộ Mãn nghiến răng. Anh chẳng có ấn tượng gì về hai bé song sinh nhà họ Cố khi còn bé tí nên bèn đoán bừa: "Dì Văn ôm Linh Y..."

"Sai rồi!"

Cố Linh Y trả đũa, nhẹ nhàng véo một cái vào cánh tay Lộ Mãn.

Vẫn chưa hả giận, Cố Linh Y gọi con chó bên cạnh.

"Hàm Hàm, cắn anh ấy đi!"

Hàm Hàm cụp đuôi nghiêng đầu nhìn Cố Linh Y mà không hề nhúc nhích.

Cố Linh Y đưa tay gãi cằm Hàm Hàm, Hàm Hàm thoải mái nheo mắt rồi rúc cả người lại gần.

Cố Linh Y dứt khoát ôm Hàm Hàm mà vuốt ve bộ lông của nó.

"Nuôi chó ngàn ngày, dùng chó một giờ." Cố Gia Nhi cười nói: "Hàm Hàm, nghe lời chị, cắn anh ấy đi." [note82384]

Hàm Hàm vểnh tai há miệng sủa về phía Lộ Mãn: "Gâu gâu, ẳng ẳng!"

Cố Linh Y giật mình vì tiếng chó sủa đột ngột nên vội vàng buông nó ra: "Oái, chó ngốc, làm chị giật cả mình..."

Hàm Hàm bị Cố Linh Y buông khỏi vòng tay nên cảm thấy mất chỗ dựa mà quay đầu nhìn Cố Linh Y vẻ khó hiểu.

Nó lại nhìn Lộ Mãn, Lộ Mãn cười nhìn nó mà chẳng hề bị tiếng sủa của nó làm cho khiếp sợ.

"Ư..."

Hàm Hàm mất hết khí thế, tay cụp xuống và cúi đầu phát ra tiếng kêu ư ử tủi thân.

"Hàm Hàm!" Cố Linh Y và Cố Gia Nhi cạn lời.

"Đồ chó ngốc miệng hùm gan sứa..."

Lộ Mãn cũng thấy buồn cười. Đây chẳng phải là ví dụ điển hình của câu chó cậy thế người sao, khi còn trong vòng tay của cô chủ thì tác oai tác quái, nhưng vừa bị Cố Linh Y buông ra là Hàm Hàm đã biết điều mà sợ sệt ngay.

Thế là Lộ Mãn cũng định mở miệng chế nhạo một chút.

"Ba vợ chó..." [note82383]

"Khụ! Khụ!"

Một tiếng ho nặng nề của người đàn ông trung niên cắt ngang lời Lộ Mãn.

Trong lòng anh lập tức dâng lên một cảm giác chẳng lành nên liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Ba của hai chị em song sinh là đồng chí Lão Ngoan Cố Cố Ngạn đang đứng ở cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn các con gái và mình...

Mặt Lộ Mãn xám như tro tàn.

Vừa rồi...anh đã nói gì vậy chứ?

Ghi chú

[Lên trên]
[Câu thành ngữ gốc là cẩu trượng nhân thế (狗仗人势) nghĩa là chó cậy thế người, nhưng từ trượng nhân (仗人) còn có nghĩa khác là ba vợ. Lộ Mãn chưa kịp nói chữ Thế (势) nên Cố Ngạn nghe nhầm thành ba vợ chó]
[Câu thành ngữ gốc là cẩu trượng nhân thế (狗仗人势) nghĩa là chó cậy thế người, nhưng từ trượng nhân (仗人) còn có nghĩa khác là ba vợ. Lộ Mãn chưa kịp nói chữ Thế (势) nên Cố Ngạn nghe nhầm thành ba vợ chó]
[Lên trên]
[Biến thể từ câu gốc "nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ]
[Biến thể từ câu gốc "nuôi quân ba năm, dụng quân một giờ]