Được ngồi sát Lộ Mãn như ý nguyện, Cố Gia Nhi vừa nãy còn dồn hết tâm trí vào nội dung phim nhưng giờ phút này đã hoàn toàn chuyển sự chú ý sang chỗ ngồi bên trái mình.
"Anh ơi."
Cố Gia Nhi bám lấy cánh tay Lộ Mãn đang đặt trên tay vịn, đầu dụi vào vai anh.
Đôi môi màu anh đào phớt bóng nhờ chút son bóng ở trong bóng tối càng thêm căng mọng và lấp lánh.
"Em nhận được tin nhắn QQ của chị Tiểu Ái, hôm qua mọi người tụ tập ăn uống còn quen được mấy học trưởng làm thêm ở quán ăn nên cũng kéo họ vào đội làm thêm của dự án chúng ta rooid."
"Ừm." Lộ Mãn đáp lời.
"Lý Triều Huy học trưởng còn muốn liên lạc với mấy sư huynh đã tốt nghiệp, không ít người trong số họ đã thành giáo viên dạy môn chính trị ở Trung học, nếu mà thành công còn có thể mở rộng thêm ở các trường Trung học của Hải Khúc nữa…"
"Anh ở trong nhóm lớn của đội dự án mình nên anh cũng thấy tin nhắn rồi."
Lộ Mãn nghiêng người sang một chút. Cô nàng này cố tình chọn lúc này để nói chuyện nghiêm túc với mình, chắc chắn là có mưu đồ khác.
"Anh ơi, anh nhích lại gần một chút đi mà."
Cố Gia Nhi lại ghé sát tai anh hơn.
"Chúng ta nói nhỏ thôi, nhích lại gần một chút sẽ không ảnh hưởng đến những khán giả khác đâu."
Lộ Mãn xua tay bảo cô ngồi thẳng lại. Quả nhiên, ý đồ không nằm ở chuyện chính sự mà là muốn được gần gũi với mình hơn.
"Gia Nhi." Cố Linh Y ngồi cạnh em gái nhìn Cố Gia Nhi cứ liên tục nhích lại gần Lộ Mãn.
Cô thoáng thấy chua xót nhưng trong lòng lại tự nhủ: "Mình chỉ là không muốn em gái chìm đắm trong việc níu kéo vô vọng thôi, đây cũng là vì tốt cho em ấy mà…"
"Ăn đi." Cố Linh Y dùng đầu ngón tay khẽ chọc vào mu bàn tay em gái Gia Nhi.
Em gái ngốc nghếch, nhìn sang đây đi. Nhìn màn hình cũng được, nhìn bỏng ngô cũng được.
Đừng có nhìn anh ấy nữa!
Cố Gia Nhi quay lại liếc nhìn chị.
Sao chị lại không biết ý tứ gì thế? Thật sự giống như mẹ nói là biến thành bóng đèn sáng trưng à?
Cô lại lén la lén lút ghé sát vào Cố Linh Y, đôi môi anh đào gần như dán vào tai chị mà nhỏ giọng nói: "Linh Y, chị đừng làm phiền em."
"Em nói chuyện riêng với anh ấy, chị đừng có quấy rầy."
Quấy rầy?
Cố Linh Y trừng mắt hạnh.
Cô lại nhét thêm mấy miếng bỏng ngô vào miệng và dùng sức nhai mấy cái.
Bây giờ đã học được cách ghét bỏ chị gái vướng víu rồi hả?!
Cố Linh Y không khách sáo nữa, một tay bưng hộp bỏng ngô vươn tay đặt lên đùi Cố Gia Nhi.
Qua người em gái Gia Nhi, Cố Linh Y đối diện với Lộ Mãn rồi đầu ngón tay còn lại chỉ vào thùng bỏng ngô.
"Anh ơi, ăn đi."
Lộ Mãn ra hiệu OK rồi một tay thò vào thùng đồ ăn vặt.
Cố Gia Nhi nhìn trái nhìn phải, Lộ Mãn và chị gái Linh Y mỗi người ở một bên.
Sau đó hai người không để ý đến cô nữa mà chuyển sang vừa ăn vừa trò chuyện vu vơ.
Hơn nữa đồ ăn vặt còn là Linh Y cầm đặt trên đùi mình, mình trở thành phông nền luôn rồi…
Sao cảm giác người thừa lại là mình nhỉ?
"Linh Y…"
Cố Gia Nhi không nhịn được nữa, tay Lộ Mãn và chị gái cứ đưa qua đưa lại ngay trước mắt cô mà cùng nhau ăn một hộp bỏng ngô.
Tuy rằng chị gái và Lộ Mãn quan hệ cũng rất tốt, vì là thanh mai trúc mã từ nhỏ nên cô cũng không để ý.
Nhưng như vậy lại khiến cô có vẻ ngốc nghếch…không chen vào được sự ăn ý của họ…
“Chị để bỏng ngô ở chỗ em đi.”
Cố Gia Nhi nhích người rồi nói với chị gái Linh Y: “Bên Lăng Chi còn một hộp nữa, chị ăn hộp kia với chị ấy đi.”
“Không.”
Cố Linh Y ngậm bỏng ngô trong miệng lúng búng nói: “Phần này là vị chocolate nên chị thích ăn vị này. Với lại em xem, anh ấy cũng thích.”
“…” Cố Gia Nhi bất lực. Họ cứ động tới động lui trước mặt cô như vậy, cô cũng không có cách nào ghé sát vào Lộ Mãn để nói chuyện riêng.
Cố Gia Nhi cúi đầu nhìn hộp bỏng ngô: “Biết thế thì mua thêm một hộp rồi.”
Cô lại quay sang Lộ Mãn và nũng nịu nói: “Nói đi nói lại, anh ơi, chúng ta vẫn nên mua một bó hoa. Vừa nãy anh xem đấy, mua hoa vẫn có tác dụng mà. Nếu em ôm một bó hoa vào có thể dựng lên che khuất tầm nhìn bên kia, hơn nữa có lẽ vì có hoa nên người kia vừa nãy sẽ không nhìn chằm chằm vào đây nữa…”
Lộ Mãn liếc xéo cô nàng này một cái.
“Không mua. Hoa bình thường, ý nghĩa cũng không hay.”
“Sao lại không hay? Vừa nãy cậu bé bán hoa bên ngoài rạp chiếu phim, hoa nào cũng đẹp mà.” Cố Gia Nhi dùng ngón tay vẽ vời trên tay áo Lộ Mãn: “Hoa hồng đỏ là tình yêu và lãng mạn, hoa hồng trắng là thuần khiết và mối tình đầu, hoa lưu ly đại diện cho vĩnh hằng…”
“Cho nên mới không hay. Tuổi còn trẻ, nói chuyện tình yêu gì chứ.”
“Anh!”
Lộ Mãn vươn tay định lấy bỏng ngô thì đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay chạm vào một thứ gì đó mềm mại, ngẩng đầu nhìn thì hoá ra Cố Linh Y lúc này cũng đưa tay vào thùng.
Tay hai người vô tình chạm nhau.
Lộ Mãn quyết đoán, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này? Lập tức nắm lấy tay cô mà kín đáo sờ soạng.
Cố Linh Y liếc anh một cái. Nếu là trước đây thì cô sợ là đã giật mình phản ứng mạnh mẽ mà khẽ kêu lên rồi.
Còn bây giờ chỉ là có chút né tránh, lập tức rút tay cầm bỏng ngô ra rồi mu bàn tay đặt lên đầu gối em gái.
Tên này lần này hình như không cố ý…sau đó biến không cố ý thành cố ý…
Nhưng vẫn có một cảm giác tê dại ngứa ngáy khác thường…
Lộ Mãn cười cười: “Anh nhớ ra rồi, cũng không hẳn là không mua hoa cho em mà. Chẳng phải là đây sao.”
Cố Gia Nhi cúi thấp đầu: "a" một tiếng: “Bỏng ngô à…”
“Ừ.”
Lộ Mãn nói: “Hơn nữa anh thích ý nghĩa của bỏng ngô.”
“Gì chứ? Nó còn có ý nghĩa hả?”
“Ừ, ý nghĩa của bỏng ngô là…”
Lộ Mãn nhắm chuẩn thời cơ túm lấy bàn tay của Cố Linh Y vẫn còn đang ngẩn người rồi nhét bỏng ngô trên tay cô vào miệng Cố Gia Nhi.
“Xem phim đừng nói chuyện.”
“Ưm ưm ưm…”
“Xem phim cho đàng hoàng, đừng nghĩ lung tung.”
…
Cố Gia Nhi hết cách. Nửa bộ phim còn lại, cô xem hết với cái miệng chu ra như sắp treo được cả bình dầu.
Ra khỏi rạp chiếu phim, Lộ Mãn duỗi lưng một cái.
Hôm nay tuy không phải hẹn hò riêng với Cố Linh Y nhưng dù sao cũng cùng ăn chung một hộp đồ ăn vặt, tiện thể còn vô tình chạm vào tay cô nàng, tính ra cũng lời chán.
Anh vẫn còn nhớ con mèo nhỏ háu ăn ở nhà nên ngó nghiêng xung quanh mấy lượt.
"Bình thường cũng không đến đây, để anh nghĩ xem quanh đây có món gì đặc biệt ngon không."
"Bánh kẹp thịt bò và bánh kẹp thịt lừa nướng cũng được nhỉ, có thể mua về cho Tiểu Sương."
Cố Gia Nhi đi theo sau lưng anh, lúc này lộ ra vẻ mặt hả hê như vừa trả thù được ai.
"Anh ơi, anh để hôm khác mua đồ ngon về nhà đi."
Cố Gia Nhi đắc thắng tiến đến trước mặt anh rồi ngước khuôn mặt lên: "Mẹ em đã chuẩn bị sẵn bữa tối ở nhà rồi, đặc biệt làm một bàn cho anh đó."
"Hả?"
"Mẹ muốn gặp anh nên nhân tiện hôm nay luôn đi, chúng ta rẽ thẳng về nhà em nhé?"
Lộ Mãn ngẩn người rồi sau đó lắc đầu điên cuồng: "Đừng thế, đừng thế, cả nhà bốn người ăn là được rồi. Anh còn phải về nhà, mẹ anh cũng gọi anh về ăn cơm..."
Gặp phụ huynh không phải là không được...
Nếu như đợi đến khi Cố Linh Y chấp nhận anh và hai người chính thức thành một đôi, anh sẽ có đủ tự tin đường đường chính chính đi đối đầu với đồng chí Lão Ngoan Cố.
Nhưng bây giờ đi thì tình cảnh có chút khó xử.
"Dì Tĩnh sẽ không làm vậy đâu." Cố Gia Nhi lúc này cười như một con cáo nhỏ gian xảo: "Không tin anh gọi điện thoại thử xem, xem dì Tĩnh có cho anh về không?"

