Toàn truyện

Chương 188: Anh trai con trưởng thành rồi

2025-10-16

1

Trong sân, Lộ Mãn kể chuyện một cách vững vàng với giọng nói đầy nội lực.

Lộ Vệ Hoa nghiêm túc lắng nghe con trai kể về những trải nghiệm ở Đại học Sư phạm Tân Hải, tay vô thức gắp thức ăn. Một con nhộng tằm chiên được gắp lên rồi lại đặt xuống, rõ ràng là sự chú ý hoàn toàn không đặt vào việc ăn no bụng nên mấy phút trôi qua mà vẫn chưa ăn được miếng nào.

Món ăn chưa kịp nếm đủ vị mà rượu đã uống hết ba tuần. Lộ Vệ Hoa nghe mà trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, thỉnh thoảng lại nâng cốc rượu lên miệng.

Chỉ cảm thấy rượu này so với bình thường có nhiều hương vị hơn, vị càng thêm nồng và cay xè khi vào miệng mà lại có thêm một chút mát lạnh tỉnh táo.

Đợi đến khi Lộ Mãn kể xong chi tiết và đưa album ảnh trong điện thoại cho Lộ Vệ Hoa, ông liên tục lật xem ảnh.

Không khí sôi nổi trong lớp học Đại học với những nhân viên mỹ thuật và nhiếp ảnh gia bận rộn trước máy tính; những bức ảnh tài liệu khiến ông hoa mắt chóng mặt, mỗi bản đều có phê duyệt của trường đóng dấu ngôi sao đỏ; bảng triển lãm tuyên truyền trong khuôn viên trường, từng đoàn người xếp hàng chờ đợi khách hàng, cảnh con gái nhà Cố Ngạn giúp con trai đối chiếu chứng từ trước ngân hàng…

Từng việc từng việc khiến Lộ Vệ Hoa không thể không thừa nhận rằng con trai mình thật sự đã làm được một chuyện rất phi thường.

Một lúc lâu sau, cả nhà trong sân im lặng, chỉ có tiếng ve kêu râm ran trên cây.

"Phù..."

Lộ Vệ Hoa thở phào một hơi rồi nhìn vợ là Liễu Tĩnh, ánh mắt sau đó chuyển sang con trai Lộ Mãn và lắc lắc cốc rượu trong tay: "Rót thêm chút nhé?"

Lộ Tiểu Sương giật mình vội vàng cẩn thận quan sát biểu cảm của mẹ Liễu Tĩnh. Ba không sợ bị mẹ mắng sao? Còn dám xúi giục anh trai uống rượu cùng?

Không ngờ Liễu Tĩnh chỉ đứng dậy đi lấy một cái cốc mới: "Ở nhà mình phá lệ một chút. Sau này hai ba con không có tôi ở đây cũng không được lén uống đấy."

Đây là chồng mình hoàn toàn tán thành con trai rồi. Bà cũng không tiện làm mất hứng của chồng. Giống như vừa nói trong nhà, bà tin tưởng con trai nên đem hy vọng thuyết phục Lộ Vệ Hoa  giao lại cho Lộ Mãn.

Nhận lấy cốc mà Liễu Tĩnh đưa cho, Lộ Vệ Hoa hỏi con trai Lộ Mãn: "Đã thử sức uống của mình chưa?"

"Chưa đến nửa cân." Lộ Mãn nói dối mặt không đổi sắc.

Lộ Vệ Hoa trầm ngâm một chút rồi rót cho con trai nửa cốc: "Tửu lượng này không được, ra ngoài thì cứ nói mình không biết uống."

"Vâng." Lộ Mãn gật đầu.

"Ra ngoài xã hội lòng người khó đoán, gặp mặt nói chuyện giữ ba phần. Uống rượu cũng không được lộ tửu lượng, càng không được đòi uống."

"Thật sự đến lúc bị ép buộc vì đơn hàng làm ăn và thăng chức gì đó, cái kiểu 'không uống là không nể mặt tôi' vớ vẩn cũng đừng tin. Bị ép uống thì nhiều nhất uống một ly rồi cuối cùng thì giả vờ khó chịu mà nằm xuống."

"Vâng." Lộ Mãn vẫn đồng tình gật đầu.

"Nhớ kỹ, có ai ép con uống thì cũng không cần giao du gần với người đó. Đều là những mối quan hệ bạn bè ăn nhậu và bạn bè điếm thúi cả, không coi con ra gì."

Lộ Vệ Hoa dặn dò vốn là một tràng lời dặn của bậc cha mẹ truyền thụ cho con cái khi mới bước vào xã hội, nhưng ông nói xong lại tự giễu cười.

Con trai có cần mình dạy hay không và mình có dạy được nó hay không còn phải xem xét lại.

"Thời thế thay đổi thật rồi."

Lộ Vệ Hoa gắp một miếng cải bắp xào khô rồi lại nhìn Liễu Tĩnh vẫn nắm chặt ba vạn tệ trong tay, người đàn ông trung niên không khỏi xúc động.

"Thời bằng tuổi con, ba mới kiếm được công việc lái xe cho ông chủ xưởng cát.Mỗi tháng được mấy chục đồng tiền lương, hay cùng chú Cố góp tiền đi chợ phiên mua đồ, trưa thì ăn bánh nướng nhân đậu phụ ở chợ. Chỉ đến hôm nhận lương mới dám gọi hai cái bánh nhân thịt lợn nếm chút cho biết."

"Sóng sau xô sóng trước, con trai ba giỏi hơn ba nhiều."

Lộ Mãn thấy ba đã mở lời liền thuận thế nói sang chuyện chính: "Ba trông coi cửa hàng quần áo của nhà mình cũng làm ăn phát đạt lắm mà? Sao năm nay bỗng dưng buôn bán tốt và kiếm được nhiều tiền hàng vậy?"

"Thị trường tốt lên thôi." Lộ Vệ Hoa bị hơi rượu làm cho mắt lờ mờ nên nheo mắt lại: "Đời sống nâng cao nên người dân cũng có nhu cầu tinh thần, huyện mình lại là khu trình diễn đặc sắc về trang phục biểu diễn nên loại quần áo này bán được nhiều."

"Nhà nhà người người đều lấy hàng số lượng lớn. Nào là áo đỏ múa lụa, nào là võ phục tập Thái Cực Kiếm, nào là quân phục xanh sao đỏ diễn kịch mẫu."

Lộ Mãn từng bước dẫn dắt: "Là vì đơn hàng đều nhiều cả sao? Huyện mình mấy nhà làm quần áo lớn năm nay làm gì mình cũng làm theo cái đó ạ?"

"Ừ, chắc ăn nhưng không phát tài lớn được." Lộ Vệ Hoa gật đầu.

"Vậy nửa năm về cuối năm thì sao? Nhà mình làm gì?"

Bình thường Lộ Vệ Hoa vốn không có tâm trạng mà bàn chuyện làm ăn với con trai mình.

Những thứ kiếm ra tiền đều phức tạp khó lường, việc thu tiền từ tay người khác chưa bao giờ dễ dàng. Ngành nghề nào cũng có bí quyết riêng.

Ông luôn nghĩ như vậy. Một đứa trẻ còn đi học không có kinh nghiệm xã hội và càng thiếu trải nghiệm kinh doanh, nhìn vấn đề thiển cận thì cũng chẳng nói được lời nào hữu ích.

Nhưng hôm nay ông không thể không coi trọng.

Hình như mình...đã đánh giá quá thấp tiềm năng của bọn trẻ bây giờ rồi.

"Nửa cuối năm cũng giống như nửa đầu năm, cứ tiếp tục nhập mấy thứ này thôi." Lộ Vệ Hoa nâng cốc đưa lên miệng.

Lộ Mãn lắc đầu: "Nửa năm cuối năm bán sẽ không chạy đâu. Con dám chắc năm sau doanh số còn giảm mạnh hơn năm nay, thậm chí có thể giảm một nửa."

Tay Lộ Vệ Hoa khựng lại giữa không trung.

"Không thể nào."

Ông nghĩ ngợi một lát rồi chậm rãi lắc đầu.

"Quần áo là hàng theo mùa, một năm bốn mùa luân chuyển, con hiểu chứ? Xu hướng và lưu thông ấy ít nhất cũng phải một năm trở lên."

"Cứ lấy cửa hàng nhà mình làm ví dụ đi. Hôm qua mẹ vừa nhập một đống tất múa trẻ em màu trắng tinh chắc chắn bán chạy, trẻ con không tập múa thì các mẹ cũng thích mua về cho con gái mặc váy cho tiện nên là năm nào cũng nhập nhiều."

"Nhưng các màu khác năm ngoái thịnh hành in hình hoạt hình, năm nay lại thịnh hành màu trơn đỏ, vàng, tím. Hàng in hình cũ bán ít đi nhưng năm nay cũng không sao, hàng tồn kho cũng bán hết được nên lại kiếm thêm được một khoản."

Nói đến chuyện kiếm tiền nuôi gia đình, Lộ Vệ Hoa tỏ ra vô cùng tự tin mà thao thao bất tuyệt.

Lộ Mãn lại nói: "Ba, nửa cuối năm nay nhập ít đồ biểu diễn như quần áo múa và đồ võ thuật thôi. Còn quân phục, loại đồ biểu diễn màu đỏ ấy, cứ nhập nhiều vào, chắc chắn lời to."

"Hả?" Lộ Vệ Hoa nheo mắt với vẻ mặt khó hiểu: "Con nghe ai nói thế?"

"Không phải ai nói."

Lộ Mãn lắc đầu rồi phân tích cho Lộ Vệ Hoa: "Vì năm nay là kỷ niệm 85 năm thành lập Đảng nên các đơn vị và tổ chức trên cả nước đều đang rục rịch chuẩn bị hoạt động kỷ niệm. Mấy loại đồ biểu diễn như quần áo múa và đồ võ thuật hợp với các buổi biểu diễn quy mô vừa và lớn đương nhiên sẽ bán chạy hơn."

Lộ Vệ Hoa khẽ mở to mắt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Ông không vội nói gì mà lặng lẽ nghe xem con trai còn phân tích gì nữa.

"Năm nay đúng là vận may hiếm có, nửa cuối năm còn có mấy ngày quan trọng tương tự như kỷ niệm 75 năm sự kiện 18 tháng 9, kỷ niệm 70 năm chiến thắng Vạn Lý Trường Chinh... Mấy ngày tròn chục tròn trăm năm này cũng quan trọng nhưng tính chất thì hoàn toàn khác."  [note82226] [note82227]

Nghe xong những lời này của Lộ Mãn thì Lộ Vệ Hoa vỗ tay lên đùi, giọng có chút bừng tỉnh: "Mấy ngày này hội diễn vui vẻ thì ít đi nhưng mấy hoạt động ủng hộ quân đội và ôn lại quá khứ gian khổ thì chắc chắn có đất diễn!"

Lộ Vệ Hoa im lặng một hồi. Có những chuyện chỉ cần một lời là thông suốt.

Những thay đổi trong nửa cuối năm này, nếu đợi thêm một hai tháng nữa khi chuẩn bị hàng mà trò chuyện với mấy ông chủ lớn buôn quần áo khác thì ông cũng sẽ nhận ra.

Nhưng con trai ông đã sớm nhìn ra rồi.

"Con trai." Lộ Vệ Hoa chậm rãi lên tiếng: "Những lời này sao trước đây con không nói với ba?"

"Trước đây?" Lộ Mãn khẽ cười khổ: "Nếu là trước đây thì ba chỉ muốn con tập trung vào việc học, chúng ta đâu có cơ hội ngồi lại nói chuyện nghiêm túc như thế này."

Khóe miệng Lộ Vệ Hoa có chút đắng chát, ông bất lực thở dài.

Đúng là như vậy, đây là căn bệnh chung của một bộ phận phụ huynh. Tư duy quán tính của không ít ba mẹ là trẻ con chỉ cần nghe lời là đủ, không xứng được tôn trọng và giao tiếp bình đẳng với ba mẹ.

"Ba ơi, ba trăm sáu mươi nghề mỗi nghề mỗi khác. Nhà mình làm cửa hàng quần áo bao năm nay ngay cả những thứ mình bán còn có bao nhiêu ngóc ngách và cách nói, huống chi là những thứ mình không quen thuộc không hiểu biết."

Lộ Mãn nhìn thẳng ba mình. Một chút tóc bạc trên thái dương tương phản với làn da đen sạm càng làm nổi bật vẻ mệt mỏi của người đàn ông trung niên.

"Bán đồ biểu diễn chúng ta cũng phải chú trọng cung cầu hàng thật giá thật. Nửa đầu năm nhà mình bán được nhiều, cũng cơ bản không bị trả hàng đúng không ạ? Ngoài việc thị trường tốt ra, cửa hàng mình dùng nguyên liệu cũng tốt nữa. Đồ võ thuật bán ra mấy ông bà già sau khi tham gia biểu diễn còn có thể giữ lại mặc tập thể dục buổi sáng."

"Vậy nếu đổi thành hàng giá ảo thì sao? Đồ dùng hàng ngày người ta mua được với giá năm đồng mà mình bán bốn năm chục thì còn ai mua nữa?"

Lộ Vệ Hoa cầm ly rượu im lặng không nói gì.

Con trai đang phê bình ông về chuyện làm Thôi Lai Cực Hạn.

"Con trai...nhà mình...ba con tích lũy quan hệ bao nhiêu năm nay, quen biết bao nhiêu khách hàng lớn. Cái Thôi Lai Cực Hạn mà cậu con muốn hợp tác với nhà mình ấy, đầu ra không cần các con lo, ba có đầy cách..."

Lộ Vệ Hoa mấp máy môi. Thế nhưng đối diện với đứa con trai đã trở nên mạnh mẽ, hơn nữa cách so sánh của Lộ Mãn có lý có chứng khiến sự tự tin trong lòng ông đã bị lung lay dữ dội.

Lộ Mãn cười khẩy một tiếng.

"Dù có lôi kéo người thân bạn bè khiến họ miễn cưỡng mua, nhưng đồ mua về vừa không dùng được lại vừa đắt đỏ là lỗ vốn."

"Ba ơi, ba nghĩ xem. Khách hàng thân thiết đến đâu, người thân quen đến mấy, tiêu hao sự tin tưởng của họ chỉ vì chút lợi nhỏ mọn mà bán cho họ hàng giả giá cao, chẳng phải sẽ bị họ ngấm ngầm chửi sau lưng cả nhà mình sao!"

Một khi thực sự xem xét kỹ và bóc trần vẻ ngoài hào nhoáng của giấc mơ làm giàu thì những chiêu trò dơ bẩn bên trong căn bản không chịu nổi sự phân tích.

"Vệ Hoa."

Bà nội nãy giờ im lặng theo dõi cuộc trò chuyện của con cháu mới chậm rãi lên tiếng.

"Vệ Hoa con đi lên từ hai bàn tay trắng, từ cái sân này mà ra. Đã lăn lộn hai mươi năm rồi, nhìn sự việc phải biết mở to mắt ra chứ?"

"Mẹ." Lộ Vệ Hoa lúc này mới nhận ra đã bỏ mặc bà nội Lộ Mãn ở một bên quá lâu rồi. Ông cầm lấy ly rượu định rót thêm cho bà nhưng phát hiện ly của bà còn đầy, căn bản chưa uống.

"Tiểu Mãn." Ánh mắt hiền từ của bà nội hướng về Lộ Mãn: "Ba mẹ con có lẽ chưa kể kỹ với con. Ba con mười bảy tuổi đã bỏ học lên thành phố tìm việc làm. Bà với ông nội con đến một chiếc xe đạp cũng không có tiền mua cho ba con, nó đi bộ nửa ngày mới đến được chỗ học việc. Có được cơ ngơi như bây giờ không dễ dàng gì đâu."

Bà nội lại quay sang Lộ Vệ Hoa, trong ánh mắt có thêm vài phần trách móc: "Mẹ nghe Tiểu Mãn nói cả buổi tối mẹ mới hiểu ra, sao đầu óc con lại thiếu dây vậy? Muốn bán hàng giả hả?"

Lộ Vệ Hoa đối mặt với sự trách mắng của mẹ ruột, dù đã ngoài bốn mươi cũng thực sự không chống đỡ nổi: "Mẹ ơi, mẹ đừng giận, chuyện này đều là bàn bạc thôi mà..."

Lộ Tiểu Sương bĩu môi nhìn sang mẹ Liễu Tĩnh bên cạnh, vừa hay cũng thấy mẹ mình lộ vẻ khinh bỉ không giấu được giống như mình.

Một tuần trước, ba đã bị cậu dụ dỗ lén lút ký một hợp đồng hơn ba nghìn tệ một năm. Còn mạnh miệng nói tháng bảy sẽ tiếp tục ném vào ba vạn tệ tiền hàng.

Khiến mẹ lo lắng đến mức không ngại cãi nhau ầm ĩ với ba. Tranh cãi không có kết quả, mẹ lại tủi thân trốn trong bếp lén lút khóc.

Lúc này ba không dám nói chuyện mình không nghe lời khuyên nữa rồi.

Ngón tay bà nội gõ mạnh xuống mặt bàn, người phụ nữ già yếu lại phát ra âm thanh trầm đục vang vọng: "Vệ Hoa, tuổi tác càng cao thì đừng càng sống càng thụt lùi! Làm nghề nào thì yêu nghề đó."

"Những khách hàng bạn bè và người thân mà con có được, giao tình là ngàn vàng không đổi được. Nhưng nếu con lừa họ một lần thì lòng người tổn thương, muốn tìm lại cũng khó. Đừng có hồ đồ!"

Lộ Vệ Hoa ngượng ngùng ngồi đờ trên ghế. Lộ Mãn thấy vậy liền giơ cốc rượu lên đưa về phía trước. Lộ Vệ Hoa như được giải thoát, thuận thế chạm ly với con trai rồi uống một ngụm rượu che giấu sự lúng túng của mình.

Mà khi Lộ Vệ Hoa tiện tay rót thêm một ly cho Lộ Mãn, Lộ Tiểu Sương bên cạnh vội vàng: "Mẹ ơi, mẹ quản Tiểu Mãn đi!"

Liễu Tĩnh ném cho con gái Tiểu Sương một ánh mắt yên tâm: "Anh con chưa nói thật đâu."

Bà nhích lại gần chỗ Lộ Tiểu Sương rồi hai mẹ con khẽ nói chuyện.

"Ba con tửu lượng vốn đã kém, cùng lắm thêm cốc này nữa là gục ngay."

"Ồ~ Thế còn anh con?"

"Nhìn mặt anh con kìa, thằng bé biết chừng mực đấy."

"Nhìn hai ba con họ, khó nói lắm. Lớn bé ganh tỵ nhau, ba con còn chẳng lại được con đâu."

Uống thêm hai cốc nữa thì Lộ Vệ Hoa cảm thấy hơi men bốc lên, cậu con trai trước mắt dường như bắt đầu lắc lư.

Nhưng ông vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt không rời ba vạn tệ trong tay Liễu Tĩnh.

"Con trai, theo ý con thì nhà mình nên làm thế nào?"

"Đơn giản thôi." Lộ Mãn giọng quả quyết: "Cái thứ đó ba đừng động vào!"

"Lỡ như ba thật sự kiếm được tiền thì sao..." Lộ Vệ Hoa nhớ lại buổi hội thảo đã nghe, những lời lẽ tẩy não của giảng viên trên bục hứa hẹn về viễn cảnh một vốn mười lời...

Lộ Mãn lắc đầu cười: "Ba, ba định kiếm bao nhiêu mới đủ?"

"Đầu tư vào ba vạn, một năm bán đi có thể kiếm được hơn mười vạn..."

Lộ Mãn vội ngắt lời: "Ba, vậy thì tin con đi. Bây giờ có thể kiếm được ba vạn trong vài ngày thì tương lai còn có thể tiến xa hơn nữa. Nhà mình không cần tà môn ngoại đạo dựa vào bán rẻ lương tâm, làm giả làm dối có thể phát tài nhất thời nhưng không giữ được phúc cả đời."

Lộ Vệ Hoa nghẹn lời. Một lát sau, ông lại uống cạn một ngụm rượu, dường như chỉ nhờ có men say ông mới dám giãi bày tâm sự với con trai.

"Con trai, ba biết con lo lắng điều gì."

Ông nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lại như mất tiêu cự mà phiêu dạt.

"Bà nội con nói không sai, nhà mình từ không đến có một đường đi lên không dễ dàng gì. Ba cũng muốn sau này con và Tiểu Sương đều kết hôn cả, ba mẹ có thể cho các con điều kiện vật chất và môi trường sống tốt hơn."

"Ba." Lộ Mãn khẽ gọi một tiếng.

Lộ Vệ Hoa cười với con trai.

"Haizz, bình thường cũng không có cơ hội. Nhân hôm nay vậy, ba kể cho con nghe ba đã gây dựng sự nghiệp như thế nào."

"Hơn hai mươi năm trước ba và chú Cố cùng làm tài xế. Sau đó phát hiện người ta chở cát chở đá kiếm được tiền, chú Cố liền rủ ba cùng làm riêng. Sau này, ba lại thấy xưởng cắt đá có máy cắt lớn cần bôi trơn nên dầu công nghiệp dùng nhiều, liền cùng chú Cố hợp tác cung cấp dầu hóa chất cho các xưởng lớn nhỏ."

Lộ Mãn im lặng lắng nghe. Đoạn lịch sử phấn đấu của thế hệ trước này tuy rằng anh đã biết qua từ những phương diện khác, nhưng nghe chính ba mình kể lại một cách nghiêm túc thì đây là lần đầu tiên kể từ khi trùng sinh.

Có lẽ là do trước đây bản thân anh và ba đều bận rộn với việc học hành cùng công việc và cuộc sống, vậy nên việc giao tiếp với ba mẹ trở thành một lựa chọn không bắt buộc. Càng là người thân càng dễ dàng bỏ qua cảm xúc của nhau cho nên chưa bao giờ thực sự tâm sự với ba.

"Chú Cố của con dần dần làm ăn có quy mô. Chú ấy nghĩ rằng thay vì mua thấp bán cao, chi bằng tự mình xây nhà máy sản xuất dầu công nghiệp. Lúc đó ba sợ lắm, những năm tám mươi cả huyện đếm được có bao nhiêu cái ô tô đâu, ai dám đảm bảo sự phát triển công nghiệp sau này có đủ sức tiêu thụ dầu… Vậy nên ba liền rút lui. Huyện mình làm quần áo nhiều, ba thấy chắc ăn nên chuyển sang buôn bán quần áo."

Lộ Vệ Hoa đã hơi say nhưng càng nói càng hăng.

"Con trai, con không thể tưởng tượng được đâu, hồi đó có cả trăm người chạy xe tải nhưng chỉ có ba và chú ấy dám tự làm riêng. Chú Cố của con hồi đầu buôn dầu công nghiệp còn phải đi vay tiền nữa. Cả thành phố có một hai trăm hộ nhỏ lẻ bán dầu, người bên tỉnh Dự còn sang chào hàng tranh giành thị trường. Cạnh tranh liên tục, cuối cùng hai người chúng ta sống sót được thật là gian nan."

"Cho nên ba rất khâm phục chú Cố Ngạn của con." Lộ Vệ Hoa cố mở mắt ra: "Chú ấy cho ba biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, chú ấy tự mở nhà máy và mở rộng thị trường ra cả nước, lại còn cạnh tranh với hơn một nghìn xưởng tạp nham khắp nơi. Một nghìn cái sống sót được một cái là chú ấy, con nói xem đó phải là thực lực và may mắn đến mức nào mới có được thành tựu như ngày hôm nay."

Lộ Vệ Hoa thở dài một hơi.

"Ba quá hiểu cái khó của người buôn bán rồi, vốn dĩ chỉ muốn làm ăn chắc chắn qua ngày thôi. Lần này là nghe cậu con nói hay quá nên mới động lòng."

"Ba."

Lộ Mãn vừa gọi một tiếng, Lộ Vệ Hoa liền lục lọi trong túi áo lấy ra một cái ví đưa cho Lộ Mãn.

"Trong đó có cái thẻ Ngân hàng Nông nghiệp là tài khoản nhận tiền hàng đấy."

Lộ Vệ Hoa nhìn con trai với ánh mắt tỉnh táo: "Hôm nào con với mẹ con đi đổi mật khẩu đi. Từ nay về sau ba chỉ quản lý cái cửa hàng ở nhà thôi. Kiếm được nhiều hay ít cũng không nghĩ đến chuyện khác nữa."

"Ba!"

Lộ Tiểu Sương ngồi đối diện kinh ngạc nói rồi nhảy cẫng lên.

Cô bé vui mừng dậm chân liên tục rồi nhào vào lòng Liễu Tĩnh: "Mẹ ơi! Ba đồng ý rồi, chúng ta không làm mấy cái đó nữa!"

Liễu Tĩnh xoa đầu con gái, trong ánh mắt dịu dàng ẩn hiện những giọt nước mắt.

Lộ Mãn cất kỹ thẻ ngân hàng rồi cười tươi rói hứa hẹn: "Ba, mỗi thế hệ có một cách phấn đấu riêng. Tiếp theo đây đến lượt con đóng góp cho gia đình rồi."

Trên mặt Lộ Vệ Hoa nở một nụ cười hiền hậu. Ông xua tay không để ý: "Nếu con với Tiểu Sương đều thấy gia đình mình hòa thuận là quan trọng nhất và tiền đủ tiêu là được, vậy ba cũng không lo lắng nhiều nữa…"

"Ba còn có thể làm thêm hai mươi năm nữa. Đợi con tốt nghiệp Đại học ba cố gắng dành dụm cho con một căn nhà mới để còn có mặt mũi khi bàn chuyện cưới xin. Phần của Tiểu Sương ba cũng tiếp tục từ từ dành dụm…"

Lộ Mãn nghe mà lòng cũng thấy phức tạp.

Người ba của mình cần cù tận tụy, nhưng lần này vì sự cám dỗ của tiền bạc dễ kiếm mà suýt chút nữa đã hành xử như một kẻ hám lợi.

Nhưng ông rất yêu thương các con, yêu cái gia đình mà ông đã gánh vác nửa đời người.

"Ba, từ đầu đến cuối ba đều nghĩ rằng dành dụm cho con cái một căn nhà thì gia đình mình sẽ đỡ vất vả hơn, đúng không ạ?"

"Chứ còn gì nữa, liệu cơm gắp mắm thôi. Gia đình mình ăn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, nhưng ai bảo bây giờ cưới xin đều phải có nhà có xe có sính lễ chứ…"

"Tiểu Sương."

Lộ Mãn đột nhiên nói một câu: "Chạy vào nhà một chuyến đi."

"Dạ, Tiểu Mãn!" Lộ Tiểu Sương và anh trai tâm ý tương thông, cô lập tức như một cơn gió vù một cái chạy vào nhà.

Lát sau trở ra, Lộ Tiểu Sương tay xách một cái túi dệt và banh miệng túi ra: "Ba ơi, ba xem kỹ lại đi, đây là bao nhiêu tiền?"

Bảy vạn tệ còn lại cứ như vậy bày ra trước mắt. Lộ Vệ Hoa trong nháy mắt như thể rượu đã tỉnh hết mà há hốc mồm, cằm như thể không khép lại được mà rớt xuống.

"Cái này? Cái này!"

Tỉnh rượu chỉ là ảo giác, Lộ Vệ Hoa lại cảm thấy một trận choáng váng, mí mắt sụp xuống hai cái rồi gục xuống bàn ngủ say như chết.

"Vãi..."

Lộ Tiểu Sương lè lưỡi nhìn mẹ Liễu Tĩnh.

Đúng như mẹ nói, ba thật sự không uống lại được ông anh trai Lộ Mãn.

"Đỡ ba con vào phòng phía Tây rồi đắp chăn vào, đừng để ba bị cảm lạnh."

Liễu Tĩnh khẽ cười phân phó con trai vác Lộ Vệ Hoa đi ngủ.

"Dạ, mẹ." Lộ Mãn đương nhiên không chối từ.

Hai ba con một người tỉnh táo một người say ngủ đi vào gian nhà phía Tây.

Liễu Tĩnh nhìn hai ba con, còn Lộ Tiểu Sương tiến đến bên cạnh ôm lấy cánh tay bà.

"Tiểu Sương, con có thấy anh trai con thay đổi nhiều quá không?"

"Dạ?"

Lộ Tiểu Sương lắc lắc đầu, mái tóc ngắn đột nhiên xoã xuống.

"Đâu có ạ?"

Tuy rằng anh trai mình siêu lợi hại rồi, nhưng trong lòng Lộ Tiểu Sương thì Lộ Mãn vốn dĩ đã rất lợi hại. Cho nên bây giờ chỉ là anh trai lấy lại vai trò người anh hùng trong lòng cô từ thời thơ ấu mà thôi.

Tiểu Mãn không hề thay đổi. Anh vẫn là anh trai tốt nhất, thân thiết nhất và đôi khi cũng đáng ghét nhất của cô.

Liễu Tĩnh lại có vẻ trầm tư.

"Anh con từ nhỏ đến lớn đều đàng hoàng giống như con, trước giờ đều gọi mẹ là 'mẹ ơi' hai tiếng.

"Nhưng đột nhiên, hình như là từ sau ngày thi Đại học, chỉ gọi là 'mẹ' thôi."

Lộ Tiểu Sương ngẩn ra.

Liễu Tĩnh xúc động nói: "Ít đi một chữ, hình như đã gọi mẹ già đi rồi, khác biệt lớn quá."

"Mẹ ơi?"

Liễu Tĩnh cười cười.

"Đây là chuyện tốt mà... Cùng cách nói giống như vậy, mẹ và ba con già đi chẳng phải cũng chứng minh anh con đã trưởng thành rồi sao?"

Ghi chú

[Lên trên]
[18/9/1931 hay sự kiện Phụng Thiên là ngày quân đội Nhật Bản bắt đầu chiếm đóng vùng Mãn Châu. Đây là sự kiện mở đầu cho cuộc xâm lược Trung Quốc của Nhật Bản, sau đó trở thành chiến tranh toàn diện kéo dài tới năm 1945]
[18/9/1931 hay sự kiện Phụng Thiên là ngày quân đội Nhật Bản bắt đầu chiếm đóng vùng Mãn Châu. Đây là sự kiện mở đầu cho cuộc xâm lược Trung Quốc của Nhật Bản, sau đó trở thành chiến tranh toàn diện kéo dài tới năm 1945]
[Lên trên]
[Vạn Lý Trường Chinh 10/10/1934 là ngày bắt đầu một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa với hành trình dài 25 ngàn dặm kéo dài 370 ngày để chạy trốn quân của Tưởng Giới Thạch]
[Vạn Lý Trường Chinh 10/10/1934 là ngày bắt đầu một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa với hành trình dài 25 ngàn dặm kéo dài 370 ngày để chạy trốn quân của Tưởng Giới Thạch]