Tiếng ve sầu râm ran, lá cây óc chó già xào xạc theo gió tạo nên âm thanh như một bản nhạc nền cho bữa tối của gia đình trong sân.
"Chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu nhé."
Tán gẫu là tiếng địa phương ở một số vùng tỉnh Lỗ, có nghĩa là trò chuyện phiếm. Đài truyền hình tỉnh Lỗ còn có một chương trình tên là "Tán Gẫu", người dẫn chương trình Tiểu Ma Ca sử dụng phương ngữ tỉnh Lỗ gần với Quan thoại Trung Nguyên để dẫn tin tức, rất nổi tiếng trong nhóm khán giả trung niên và cao tuổi trong tỉnh, có thể gọi là bạn của người trung niên và cao tuổi.
"Hôm nay nhà ta có một đứa cháu đỗ Đại học hẳn hoi, thật là vui mừng."
Lộ Vệ Hoa rót một chén rượu nhỏ cho bà nội, sau đó ngẩng đầu nhìn Liễu Tĩnh.
Liễu Tĩnh khẽ gật đầu: "Chỉ được một chén thôi đấy."
Lúc này Lộ Vệ Hoa mới ngại ngùng lắc lắc bình rượu nhỏ rồi rót rượu vào chén của mình.
Lộ Tiểu Sương ngồi rất gần Lộ Mãn, cô bé nghiêng đầu ghé vào tai Lộ Mãn nói nhỏ: "Nếu nhà mình cứ mãi như thế này thì tốt biết mấy."
"Ừm, giống như không khí gia đình trong những bộ phim cũ ấy. Ba là con diều bay cao nhìn xa, mẹ là sợi dây kéo ra thu vào có thể kéo con diều về mà không để đứt dây bay mất."
Lộ Mãn nhấp một ngụm trà trúc diệp. Nguyện vọng này của em gái, anh nhất định phải cố gắng hết sức để thực hiện.
Liễu Tĩnh ngồi thẳng lưng. Nhìn thấy tình cảm của các con trở nên đặc biệt tốt, trong lòng bà cũng thấy an ủi: "Tiểu Sương, con ngồi sát anh trai như vậy có nóng không? Trước đây con luôn chê anh trai nóng như cái lò sưởi, từ khi nào lại không chê nữa vậy?"
Lộ Tiểu Sương nhăn nhăn cái mũi không phục, lại tựa vào vai Lộ Mãn: "Người anh ấy đúng là nóng thật mà, mấy bạn như Gia Hòa thì không thấy nóng. Anh trai con cũng không phải do đổ mồ hôi mà nóng. Chẳng lẽ nào? Nhiệt độ cơ thể của con trai đều cao hơn con gái sao?"
"Ừm, đúng vậy."
Lộ Mãn đang nghĩ xem lát nữa sẽ nói chuyện với ba Lộ Vệ Hoa như thế nào nên tùy tiện đáp lời.
Cố Linh Y trước khi trùng sinh vào mùa đông rất thích rúc vào lòng anh, sau đó tay chân lại cực kỳ không an phận mà sờ soạng lung tung. Ngủ một lúc thì thành cô ấy ôm anh, rồi nửa đêm lại chê Lộ Mãn ấm quá nên hất anh sang một bên mà ngủ, còn tiện tay cuỗm luôn chăn...
Liễu Tĩnh bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Nhìn Lộ Mãn, trên mặt bà chợt hoảng hốt một chút. Nghĩ ngợi một hồi, bà không lên tiếng.
"Con trai, chúng ta nâng chén nào. Con uống trà, hai ba con mình cụng một cái nhé?"
Lộ Mãn hạ thấp miệng cốc. Sau khi anh chạm vào cốc rượu của ba thì Lộ Vệ Hoa uống hai phần ba cốc rượu Cảnh Dương Xuân, trước tiên phát ra một tiếng "xì" từ trong miệng rồi sau đó lại "hà" một tiếng tặc lưỡi.
Lộ Mãn cười nhớ lại khi tụ tập với những kẻ nghiện rượu thực thụ, những tay bợm rượu đã nói rằng người thực sự thích và uống giỏi sau khi uống rượu sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào, còn dùng lưỡi để thưởng thức nữa.
Còn Lộ Vệ Hoa thì ngược lại, rượu vào đến cổ họng thì cay xè kích thích, không chịu được nên bất giác dùng tiếng cảm thán để che đậy.
Thực tế thì những người uống kiểu này cũng cảm thấy rượu không ngon.
Chỉ là vì sĩ diện hoặc vì mưu sinh nên mới cúi đầu giả vờ.
"Con trai, con đã quyết định sẽ đăng ký vào trường nào chưa?"
Lộ Vệ Hoa hỏi.
"Đại học Sư phạm Tân Hải ạ."
Lộ Mãn mở miệng đáp ngay.
"Khu vực thành phố ven biển à? Được, chỗ tốt đấy, mà lại là trường Đại học được dân mình đánh giá cao. Bao nhiêu thầy cô giáo ở huyện mình từ Tiểu học đến Trung học tốt nghiệp Đại học Sư phạm Tân Hải nhiều lắm."
Lộ Vệ Hoa thẳng lưng lên.
"Vợ của Cố Ngạn là Văn Nghệ hình như cũng tốt nghiệp Đại học Sư phạm Tân Hải thì phải? Mấy năm trước khi hai người họ còn chưa thành vợ chồng, Cố Ngạn hay nhờ ba đi làm thay để tự xin nghỉ phép đến Hải Khúc tìm Văn Nghệ... Con trai, có cần ba mẹ nhờ chú Cố và dì Văn giúp một tay không, xin dì Văn chỉ cho cách điền nguyện vọng rồi con tiện thể hỏi xem con gái nhà họ định thi vào đâu..."
Lộ Mãn nhấp thêm một ngụm trà rồi nói: "Không cần đâu ba. Con quyết định rồi, cứ đăng ký vào Đại học Sư phạm Tân Hải thôi. Với lại Linh Y và Gia Nhi cũng sẽ đăng ký vào trường cũ của mẹ họ... Nhưng mà con muốn vào Đại học Sư phạm là vì dạo trước con đã nhận ân tình của trường."
"Ân tình? Ân tình gì?"
"Các học trưởng học tỷ ở Đại học Sư phạm đối xử với thằng học đệ là con rất tốt. Họ tích cực giúp đỡ con kiếm được chút tiền tiêu vặt ở đó."
Lộ Vệ Hoa nghe vậy thì sắc mặt có chút căng thẳng: "Ba cứ tưởng mấy hôm nay con đi chơi thôi chứ, hóa ra... Sao con lại nghĩ đến chuyện đi làm thêm vậy?"
Lộ Tiểu Sương nghe cuộc đối thoại của hai ba con thì bĩu môi.
Làm thêm?
Ba coi thường anh trai mình quá rồi.
Câu trả lời cho vấn đề này không khó đoán. Lộ Vệ Hoa tự nhận ra rồi có chút xấu hổ: "Chuyện trong nhà, các con không cần nhúng tay vào. Ba mẹ dù thế nào cũng lo cho các con học xong Đại học..."
"Ba, không chỉ có con đâu." Lộ Mãn ngắt lời: "Ba có biết vì sao Tiểu Sương nói đi Tuyền Thành chơi với bạn không?"
Lộ Mãn kể lại vắn tắt ý định muốn chia sẻ gánh nặng gia đình của Lộ Tiểu Sương, cũng kể lại chuyện gặp phải đối tác làm ăn bất lương ở Tuyền Thành mà không bỏ sót điều gì.
Khi nghe con gái cũng vì nghĩ cho gia đình nhưng lại không thành thì Lộ Vệ Hoa nắm chặt ly nước, các khớp ngón tay bỗng dùng sức đến trắng bệch, dường như giây tiếp theo chiếc ly thủy tinh này sẽ bị bóp nát.
Ông còn biết Lộ Tiểu Sương được Lộ Mãn bảo vệ và che chở cẩn thận không để ai chiếm được chút lợi lộc nào, hơn nữa tâm trạng Lộ Tiểu Sương cũng thoải mái, không vì chuyện này mà để lại bóng ma tâm lý nào.
Lộ Vệ Hoa toàn thân như vừa xông hơi, có chút bủn rủn rũ vai xuống.
Thời khắc này, ông dường như đã chịu thua mà nhận mình già rồi.
"Lộ Mãn, con làm tốt lắm."
Lộ Vệ Hoa thở phào một hơi dài đầy may mắn: "Ba phải mời con một ly, có con bảo vệ em gái thật là may mắn."
Gia đình mình bỗng thành ra thế này rồi. Con cái không tin tưởng ba, còn ông thì cắm đầu vào giấc mộng kiếm tiền nhanh nên bỏ qua sự an toàn và lòng tự trọng của con gái.
"Ba, con muốn bàn kỹ hơn với ba một chút. Tiền hàng tháng bảy của nhà mình nên dùng vào việc nhập hàng bình thường cho cửa hàng quần áo, số còn lại thì giữ lại một ít."
Lộ Vệ Hoa do dự và ngây người nhìn chằm chằm chiếc đĩa trống trước mặt.
Một lúc lâu sau ông mới bướng bỉnh nói: "Các con cứ lo học hành cho tốt, chuyện trong nhà không phải học sinh có thể hiểu được..."
"Sao nó lại không hiểu được?"
Liễu Tĩnh bỗng lên tiếng với âm lượng cực kỳ cao.
"Con trai tôi sao lại không hiểu được mấy chuyện lộn xộn của ông?"
"Tĩnh, bà đừng nóng vội. Tôi đang giảng giải lẽ phải cho con trai mà——"
"Rốt cuộc ai mới là người nóng vội?"
Liễu Tĩnh lập tức đi vào nhà. Lộ Vệ Hoa khó hiểu sờ chiếc cằm lún phún râu, lát sau ông mới biết vợ vào nhà làm gì.
"Ông xem đây là cái gì!"
Liễu Tĩnh xách một cái túi ni lông trắng trong suốt nhàu nhĩ và lộn xộn mà ra sức lắc lắc trên tay: "Mở to mắt ra mà đếm xem có bao nhiêu tiền? Có đủ cho cái khoản trả trước căn nhà mới mà ông ngày đêm mong muốn cho con trai không? Người ta tự mình kiếm ra đấy!"
"Đây là do con trai ông có bản lĩnh kiếm được, nó không thể nói chuyện kiếm tiền trong nhà với ông à?!"
Lộ Tiểu Sương trong lòng thầm kêu "ghê thật", mẹ Liễu Tĩnh còn qua loa hơn cả anh trai Tiểu Mãn nữa. Anh còn dùng túi dệt đựng tiền, mẹ cô trực tiếp dùng túi ni lông đựng rau khô để đựng.
Đúng là gen bất kham di truyền từ mẹ ruột rồi.
Mặt Lộ Vệ Hoa nhất thời đỏ bừng, không biết là do men rượu bốc lên hay là do nhìn thấy ba vạn tiền mặt sáng loáng này mà nghẹn đến mức khó thở.
"Cái này? Con trai... Con?"

