Toàn truyện

Chương 185: Giải quyết (Phần đầu)

2025-10-16

1

"Ba, mẹ, để con mang đồ vào nhà đã. Tay rảnh rồi con kể cho ba mẹ nghe sau."

Lộ Mãn vẫn còn xách cái túi dệt. Lộ Vệ Hoa liếc nhìn chất liệu nhựa rẻ tiền này thì tặc lưỡi một tiếng: "Nhà ông hàng xóm nào cho đặc sản đấy? Người ta cho nhiều thế sao con không từ chối, thật thà quá vậy?"

"Tiểu Mãn, đây là...mấy thứ kia hả?"

Lộ Tiểu Sương mắt tròn xoe giơ tay trước ngực, ngón cái và ngón trỏ chụm lạ làm động tác tượng trưng cho tiền bạc.

"Đúng rồi."

"Oa..."

Lộ Tiểu Sương khẽ kêu lên đầy kinh ngạc.

Khi còn ở Tuyền Thành, cô bé đã nghe anh trai Lộ Mãn kể về chuyện kiếm tiền của anh, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc anh trai vác về một bao tiền mặt.

Nhưng khi những bó tiền và những xấp tiền lớn thật sự xuất hiện trước mắt, Lộ Tiểu Sương vẫn không khỏi kinh ngạc và ngưỡng mộ.

"Ba còn tưởng số tiền này là đặc sản cân ký..."

Lộ Tiểu Sương thầm buồn cười. Nhà ai lại có đặc sản là tiền chứ, cho nhiều thêm nữa đi.

Mẹ Liễu Tĩnh bước tới: "Ai cho đồ đấy?"

Lộ Mãn lắc đầu cười không nói.

"Không phải là quà con mua cho bà nội đấy chứ? Bánh rán hay bánh màn thầu dài đây, sao lại dùng cái bao này đựng?"

Liễu Tĩnh thản nhiên thuận miệng trêu chọc.

Lộ Mãn vừa đi vào nhà vừa hỏi Lộ Tiểu Sương: "Quà anh mua cả thùng kia chẳng phải đều để trong cốp xe rồi sao? Tiểu Sương em không lấy xuống à?"

Lộ Tiểu Sương ngẩn người rồi bực bội vỗ vào đầu mình: "Ôi trời, Tiểu Mãn, em quên mất... Vui quá nên quên béng luôn..."

"Chịu thua em luôn." Lộ Mãn quay đầu lại xua tay với em gái bảo cô bé mau đi lấy: "Cũng may là không mua mấy món đồ ăn sẵn như thịt vịt muối, nếu không cả ngày trời nhiệt độ trong xe ủ hỏng hết rồi."

Lộ Tiểu Sương nghe xong vội vàng chạy đến trước mặt mẹ Liễu Tĩnh rồi thò tay vào túi mẹ: "Mẹ ơi, cho con mượn chìa khóa xe. Đồ anh con mang đến trước khi về để trong cốp xe là quà cho bà nội đấy ạ."

Liễu Tĩnh lúc này tò mò. Con trai mình sau khi thi Đại học xong dường như đã thay đổi hoàn toàn. Chuẩn bị riêng một phần quà cho bà nội, bất kể có đáng giá hay không, chỉ riêng tấm lòng này thôi bà đã không còn coi anh là trẻ con nữa rồi.

Bà cùng con gái Tiểu Sương đi ra ngoài mở nắp cốp xe trước cửa, Lộ Tiểu Sương vươn tay kéo cái thùng carton ở phía trong ra gần.

"Anh con mua gì con biết không?"

"Dạ biết ạ, con đi chọn cùng anh mà."

Lộ Tiểu Sương mở hé thùng khoe với mẹ Liễu Tĩnh với vẻ mặt có chút đắc ý.

Tuy rằng mọi việc đều do anh trai tự tay làm và chi tiền nhưng cô bé cũng đã góp ý và tham gia vào.

"Hộp viên nang mềm này là bổ sung vitamin và chất xơ ạ..."

"Thằng bé này tiêu tiền sao mà mạnh tay thế?"

Liễu Tĩnh nhìn bao bì tinh xảo mà xót của vì số tiền không nhỏ: "Bà nội con cả đời tiết kiệm, có bao giờ ăn đồ bổ đâu. Cứ mua đồ đắt tiền cho bà, bà lại giận đấy."

Lộ Tiểu Sương chớp chớp mắt: "Mẹ ơi, không cần tiếc tiền đâu. Lát nữa mẹ thấy đồ trong bao của anh con là biết ngay thôi mà."

"Anh trai con bảo mua mấy thứ thực phẩm chức năng này cho bà nội, vốn không mong nó là thần dược gì, quan trọng là an toàn. Nên cái loại dung dịch bổ sung melatonin đang hot ở cửa hàng mà được quảng cáo rầm rộ trên trời dưới đất ấy, anh con không mua. Anh ấy bảo mấy thứ bổ sung cho người già có chút tác dụng thì cứ vài tháng mua một lần là được, tác dụng chính là dỗ bà vui thôi."

"Anh trai còn nói có khi cái vỏ hộp còn có tác dụng hơn cả viên nang ấy chứ. Các cụ già hay sang nhà nhau chơi nên họ thích bày mấy cái hộp quà con cháu mua ở chỗ dễ thấy trong nhà để khoe với mấy ông bà khác. Kể về lòng hiếu thảo của con cháu mà nở mày nở mặt, nói chuyện vui vẻ thì trưa ăn được thêm mấy miếng cơm."

Liễu Tĩnh khựng lại một chút.

Đây là con trai mình tự nghĩ ra đấy ư?

"Chỉ lần này thôi đấy, không có lần sau đâu." Liễu Tĩnh cầm lấy hộp thực phẩm chức năng nhìn con gái, vẫn chưa hết ý răn dạy: "Khó trách được các con có lòng như vậy, nhưng có tiền mua cái này thà mua cho bà mấy món bà thích ăn để cho bà hưởng lộc..."

"Anh con cũng chuẩn bị rồi ạ."

Lộ Tiểu Sương cắt ngang lời Liễu Tĩnh.

"Anh ấy cũng bảo phù phiếm không bằng vừa đẹp vừa thật."

Lộ Tiểu Sương lại từ trong thùng như ảo thuật lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt.

Bánh quy sữa canxi Cầm Đảo, bánh đào, bột mè đen và sữa đậu nành...

Liễu Tĩnh hoa cả mắt. Đếm kỹ lại, hóa ra đều là những món bà nội hai đứa thích ăn.

Con trai chu đáo hơn mình nghĩ nhiều.

Trong mắt thoáng ánh lên một chút ẩm ướt, Liễu Tĩnh khẽ thở ra.

"Tiểu Sương...anh trai con, thật sự là đã lớn rồi..."

...

Năm phút sau, Liễu Tĩnh dẫn Lộ Tiểu Sương vào phòng trong nhà bà nội. Đập vào mắt là cảnh Lộ Mãn đang ngồi bên giường cùng bà nội xem một cuốn sổ tay nhỏ.

Bà nội đeo kính lão vào vẫn không nhìn rõ chữ, phải dứt khoát tháo kính ra đặt trước trang sách để chữ được kính viễn thị phóng to dễ nhìn hơn một chút.

"Hai bà cháu xem gì đấy?"

Liễu Tĩnh đặt đồ Lộ Mãn mua lên kệ, thấy hai bà cháu cúi đầu nhìn sổ sách giống nhau đến lạ thì không khỏi lên tiếng.

"Bà ghi chép thu chi tiền mừng cho các cháu."

Ngón tay nhăn nheo của bà nội vuốt ve trang giấy: "Cuốn sổ này sau này giao cho Vệ Hoa quản. Nhà mình từ khi con và Vệ Hoa kết hôn đến giờ ai mừng bao nhiêu, ông của Tiểu Mãn và các con mừng lại bao nhiêu bà đều ghi hết."

Bà nội nheo mắt cười nhìn Lộ Mãn rồi lại nhìn Lộ Tiểu Sương.

"Hai đứa cháu của bà lớn rồi. Đợi các cháu làm đám cưới không được nhận tiền mừng của bà đâu đấy."

"Bà nội, bà nói gì thế ạ." Lộ Tiểu Sương cười hì hì: "Đợi anh con cưới, bà cứ việc ngồi trên ghế đợi chị Gia Nhi...đợi cô dâu dâng trà thôi ạ~"

"Hôm nay chú út của Tiểu Mãn và Tiểu Sương kết hôn ta cũng ghi vào. Ôi, cháu trai, đỡ bà một chút, chúng ta ra bàn viết."

Lộ Mãn đỡ bà nội đến trước bàn học. Trên chiếc bàn gỗ chạm khắc kiểu cũ trải một lớp báo rồi dùng một tấm kính trong suốt đè lên.

Dường như những người lớn tuổi đều thích bày biện bàn viết như vậy. Lộ Mãn nhìn chằm chằm kiểu bố trí đã lâu không thấy này mà có chút thất thần.

Lộ Tiểu Sương đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn Lộ Mãn.

Sao cô bé cảm thấy anh trai mình hình như đang hoài niệm điều gì đó vậy?

Đến mức vậy sao? Chẳng phải mỗi tháng anh đều về quê thăm bà một lần hay sao?

Liễu Tĩnh thấy Lộ Mãn giúp bà mình viết viết vẽ vẽ những ký hiệu khó hiểu lên sổ sách bèn hỏi: "Mẹ ơi, mẹ khoanh tròn rồi gạch chéo những người này là sao ạ?"

"Những người này đều không còn nữa rồi, người già cả ấy mà."

Người già nói chuyện chú ý kiêng kỵ, qua đời không nói chết hay mất mà nói người ta "già" rồi.

Lộ Mãn nhướng mày với em gái Tiểu Sương và chọc cho cô bé cười: "Em xem bà mình kìa, cứ như Diêm Vương ấy, già một người là gạch một người."

Lộ Tiểu Sương che miệng cười trộm. Hóa ra cuốn sổ ghi chép việc hiếu hỉ của nhà mình lại là sổ sinh tử.

Liễu Tĩnh nhìn những con số một trăm hai trăm tệ phía sau tên người trong sổ, có chút buồn bã thở dài: "Haizz, tiền phúng viếng đúng là một khoản chi lớn. Cứ như làm ăn ấy, bao nhiêu nợ không đòi lại được mà trôi nổi bên ngoài, haizz, haizz, haizz..."

Dòng tiền ghi chép trong sổ sách khơi gợi cảm xúc của Liễu Tĩnh. Bà nghĩ đến gia đình vốn chỉ đủ ăn đủ mặc, bà lại cần kiệm nên không cho phép nửa phần xa xỉ lãng phí và qua loa tắc trách.

Thế nhưng trước mắt rõ ràng là một cái hố lửa, mà người thân yêu nhất của bà lại đẩy họ đi về con đường sai lệch phía trước.

Mắt Liễu Tĩnh đỏ hoe, không muốn bà nội và các con nhìn thấy nên liền quay lưng đi.

"Mẹ."

Lộ Mãn khẽ gọi.

"Không cần lo, không cần sợ."

Giọng nói của anh chắc chắn và mạnh mẽ, sự tự tin trong giọng nói như một bàn tay vô hình đỡ lấy tấm lưng hơi khom của Liễu Tĩnh.

"Mẹ nhìn xem trong bao tải bên cạnh con đựng cái gì kìa."

Lộ Mãn ra hiệu cho em gái Tiểu Sương. Lộ Tiểu Sương lập tức hiểu ý và ngồi xổm xuống mở bao ra, bàn tay thò vào bên trong.

Bộp, bộp, bộp——

Ba tiếng trầm đục vang lên, ba cục tiền dày cộp đập xuống mặt bàn kính.