Toàn truyện

Chương 18: Học trưởng đội bóng

2025-10-09

5

"Gia Nhi, nhẹ tay thôi, đừng đánh nữa mà..."

"Trong túi em có laptop đấy, em cẩn thận, đừng ném, đừng ném..."

Sân vận động phía Đông của Đại học Sư phạm Tân Hải chiều nay, đám sinh viên đang chạy bộ và tập huấn được chứng kiến một cảnh tượng như sau:

Một cô gái mặc váy yếm với dung mạo năng động chạy nhanh như bay, vung chiếc túi xách trên tay đuổi đánh một chàng trai khắp sân...

"Em đánh chết cái đồ tra nam nhà anh!"

Đợi đến khi Cố Gia Nhi chạy mệt đến mức hai tay chống đầu gối và hơi khom người thở dốc từng hơi, Lộ Mãn mới dừng lại và quay về bên cạnh cô.

Cố Gia Nhi hơi đổ mồ hôi khiến vài sợi tóc con dính vào thái dương, khuôn mặt ửng hồng ánh lên vẻ đáng yêu như vừa mới say rượu.

Lộ Mãn cũng thở dốc một chút.

Chỉ trêu có một câu về chị cô thôi mà.

Cô nàng này phản ứng dữ dội thật...

Anh nhìn xung quanh, Cố Gia Nhi bắt đầu truy sát anh từ bên đường chính ngoài sân rồi đuổi theo không tha hết một vòng đường chạy nhựa.

"Cứ như chạy 400 mét ở đây vậy..."

"Lộ Tiểu Mãn!" Cố Gia Nhi ngay cả cách xưng hô 'anh ơi' cũng thay đổi, "Không được giỡn về chị em nữa, nghe rõ chưa!"

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lộ Mãn. Xem ra nếu còn sức chạy thì giây tiếp theo cô sẽ nhào lên người Lộ Mãn mà "gặm" cho một phát.

"Còn lần sau, em bẻ gãy chân anh!"

Lộ Mãn thầm nghĩ khí phách và lời đe dọa này của em còn kém Linh Y một chút.

Chị em sau này mà buông lời tàn nhẫn còn nói là khiến anh xuống giường không nổi cơ mà...

Trong lúc Lộ Mãn và Cố Gia Nhi mắt to trừng mắt nhỏ, một đội nữ sinh mặc áo bóng đá hô vang khẩu hiệu và chạy bộ ngang qua họ.

Người dẫn đầu là một nam sinh đầu đinh da ngăm với thân thể cường tráng, hốc mắt hơi sâu khiến ánh mắt anh ta trông kiên nghị hung hãn, đặt vào thời cổ đại chính là hổ mục tướng tài. Trước ngực anh ta đeo một chiếc còi bạc dùng cho người dẫn đội đang lắc lư theo nhịp chạy.

Đây là một truyền thống của trường. Đội bóng đá trường có tiền mời huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn, trong đó đội nữ ngoài huấn luyện viên chuyên nghiệp ra còn có thêm hai đội phó của đội nam làm người dẫn dắt.

Lộ Mãn nhìn thấy người quen cũ từ kiếp trước, đương nhiên bây giờ họ còn chưa quen biết. Nhưng may mắn là đã liên lạc trước qua diễn đàn trường, anh vẫy tay: "Lý Triều Huy học trưởng, chào anh."

Nam sinh đeo còi dừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Lộ Mãn.

"Em là Lộ Mãn, người đã liên lạc với học trưởng trên diễn đàn Triều Thanh. Hôm qua em đã nhắn tin riêng cho anh, chúng ta đã trao đổi ảnh rồi đó."

Lý Triều Huy chợt hiểu ra, tay phải vỗ sau gáy: "Ối trời! Tiểu sư đệ đến rồi!"

"Nghê Hiểu Vũ, cậu dẫn các bạn ấy khởi động xong rồi quay lại nhé."

Anh ta dặn dò một học tỷ đội bóng đá nữ trong hàng ngũ dẫn dắt luyện tập rồi dang rộng hai tay về phía Lộ Mãn.

Vừa lên đã ôm chầm lấy một cái.

Lộ Mãn vỗ vỗ lưng học trưởng. Vị sư huynh họ Lý này vĩnh viễn vẫn nhiệt tình thẳng thắn như vậy.

"Ảnh chú mày gửi cho anh là chụp vào mùa đông, còn mặc áo phao nữa chứ."

Sau khi buông cái ôm, Lý Triều Huy cũng vỗ mạnh vào hai vai Lộ Mãn.

"Trong ảnh quầng thâm mắt chú nặng quá, trông người không có tinh thần gì cả. Nhìn chú này, người thật tốt hơn nhiều, vừa cao vừa đẹp trai lại còn trắng hơn anh nữa!"

Lộ Mãn cười đáp: "Lúc đó trong tay không có ảnh nào khác nên vội vàng chụp tạm cái ảnh thẻ trên thẻ học sinh Trung học Phổ thông."

"Anh không ngờ chú đến nhanh như vậy! Anh nhớ nhà chú ở huyện Tào, Hà Thị, xa lắm mà, gần đến tỉnh Dự rồi!" [note81782]

Cố Gia Nhi thầm oán trách trong bụng: đúng là vậy mà, chạy từ phía Tây tỉnh Lỗ đến phía Đông, Lộ Mãn chỉ biết hành hạ cô.

"Học trưởng, đây là Cố Gia Nhi đi cùng em, cô ấy là..."

"Chào em dâu!"

"Ấy không phải..."

"Chào Lý học trưởng!" Mắt Cố Gia Nhi sáng lên, thiện cảm với vị học trưởng đầu đinh da ngăm đen trước mặt tăng vọt.

Nhìn ánh mắt trêu chọc trong hốc mắt sâu của Lý Triều Huy, Lộ Mãn biết anh ta nhất định là cố ý.

Dù hai người không phải là người yêu, hô một tiếng "em dâu" này cũng có thể giúp một tay để tạo cơ hội cho Lộ Mãn.

Nhìn thì thô kệch nhưng lại rất tinh tế, người anh em này được đấy.

Lý Triều Huy lại dùng giọng khàn khàn hét lớn về phía sân cỏ xanh mướt giữa đường chạy: "Mấy thằng tập hạng mục chạy vượt rào hôm nay tập xong một lượt nữa thì giải tán, lên phòng chiến thuật tầng hai tập trung!"

"Rửa sạch cái mặt dính đất của tụi mày đi! Lại có một tân binh năm nhất đến, tối nay liên hoan!"

"Tân binh? Đâu thế?"

"Bên cạnh Triều Huy có một em gái đứng kìa? Tao không nhìn nhầm chứ?"

"Cái em mặc váy màu nhạt kia á? Má ơi, em gái này mà vào đội bóng đá nữ thì đội bóng đá nam chẳng phải ngày nào cũng cầu xin tập huấn chung à?"

"Khai giảng tao phải đi làm quản lý đội bóng đá nữ, đừng hòng đứa nào tranh với tao!"

"Quản lý, anh có thể tăng thêm vài vị trí phó quản lý được không ạ?"

"Đề nghị này hay đấy! Mệt hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn giúp đội bóng đá nữ đạt được nhiều thành tích hơn..."

Trong số đó có một hậu vệ đứng ở xa nhìn không rõ lắm. Cậu ta chạy thêm hai bước đến gần đường chạy, sau khi nhìn rõ Cố Gia Nhi thì con ngươi liền dừng lại, không thể xoay chuyển được nữa.

Về phần Lộ Mãn, bọn họ chọn cách lờ đi. Có một học muội nhan sắc nghịch thiên như Cố Gia Nhi ở đây, cậu ta cùng lắm cũng chỉ là một tấm phông nền.

"Vút" một tiếng, âm thanh bóng đá xé gió.

Hậu vệ đứng ngây người tại chỗ bị đối thủ chớp lấy cơ hội dẫn bóng lướt qua phía sau, tung một cú sút dễ dàng phá lưới.

"Vương Hải Long!" Lý Triều Huy chỉ vào mũi cậu ta, "Mẹ kiếp, mày lại để lọt người rồi, mày nghĩ mình là tuyển thủ quốc gia hả!"

Lý Triều Huy nhìn ra rồi. Có Cố Gia Nhi đứng bên cạnh, đám chó con này chẳng còn tâm trí nào mà đá bóng nữa. Anh ta khoác vai Lộ Mãn rồi làm động tác mời với Cố Gia Nhi: "Chúng ta lên tầng hai uống nước đi!"

...

Tại nhà thi đấu ở tầng hai, phòng chiến thuật kiêm văn phòng của đội bóng đá trường là thầy giáo dạy môn thể dục tự chọn bóng đá của trường nhường ra một phòng của mình, coi như ủng hộ đám con trai lớn xác yêu thích đá bóng này.

Căn phòng vốn đã không lớn lại chất đầy giá bóng, tủ giày, còn có bàn ghế hội nghị và bảng trắng các kiểu, nhóm mấy người Lộ Mãn ngồi xuống có vẻ hơi chật chội.

"Điều kiện không được tốt lắm, Lộ sư đệ và Gia Nhi sư muội thông cảm nhé. Chúng ta lát nữa chuyển địa điểm, tối mở tiệc chào mừng."

"Mấy người bọn anh đều là sinh viên năm ba, đương nhiên đến tháng chín khai giảng là đám lão già năm tư rồi. Các em có vấn đề gì về trường và về đội bóng cứ hỏi bọn anh, bọn anh lêu lổng ba năm nhưng chút kinh nghiệm nhỏ này vẫn có."

Lý Triều Huy lần lượt giới thiệu những thành viên đội bóng đá hiện đang có mặt cho cả hai người.

"Đây là đội trưởng đội bóng đá nữ, Vương Học Ái, khoa Báo chí Truyền thông. Rất dễ nhận ra chị ấy, cứ thấy ai trên sân vận động mà buộc băng đô hồng trên đầu thì chắc chắn là chị ấy đấy. Anh chưa thấy chị ấy tháo ra bao giờ cả——Này, chị Tiểu Ái, lúc tắm chị có mang không đấy?"

Cạch cạch!

Vương Học Ái hất cằm lên, dùng đốt ngón tay gõ hai cái xuống bàn: "Tối nay tôi mời cậu đến xem tận mắt, cậu có đến không?"

Cô quay sang nhóm hai người Lộ Mãn và mỉm cười: "Chào các em."

Cô là một cô gái nhanh nhẹn với mái tóc đuôi ngựa. Đúng như Lý Triều Huy nói, trên đầu cô đeo một chiếc băng đô bóng đá màu hồng sáng rất chói mắt, càng đeo màu hồng thì kỹ năng chơi bóng càng lợi hại.

"Nghê Hiểu Vũ, nữ anh hùng trên sân bóng và bàn nhậu của chúng ta, khoa Luật. Cậu ấy còn là trưởng ban kỷ luật của Hội Sinh viên Khoa."

"Chào nhé!" Nghê Hiểu Vũ để tóc ngắn như con trai, nếu ở trường Tiểu học chắc chắn sẽ bị gọi là tomboy, "Lộ Mãn và Gia Nhi, hai em có biết uống rượu không? Tối nay làm vài ly nhé?"

"Thôi ạ, Nghê sư tỷ." Lộ Mãn xua tay, "Em không biết uống rượu, Gia Nhi còn chưa đủ mười tám tuổi."

"Ồ, vậy thì bỏ qua cho Gia Nhi sư muội vậy." Nghê Hiểu Vũ cười giơ ngón tay cái lên và liếc nhìn Lộ Mãn, "Cậu không thoát được đâu, uống được một cốc bia thì tôi sẽ ép cậu uống một cốc, uống được nhiều hơn thì càng ép. Yên tâm là chúng tôi biết chừng mực, uống đến khi cậu vừa đủ thì thôi."

Ghi chú

[Lên trên]
[Tỉnh Dự (豫省) là tên gọi tắt của tỉnh Hà Nam, đặt tên theo Dự Châu thời Hán]
[Tỉnh Dự (豫省) là tên gọi tắt của tỉnh Hà Nam, đặt tên theo Dự Châu thời Hán]