"Anh ấy từ nhỏ đã khác người rồi mà."
Cố Gia Nhi đối diện với ánh mắt phức tạp của chị gái mình thì có chút ngại ngùng.
"Giống như hồi Trung học Cơ sở ấy, cả lớp rộ lên trò chuyền giấy. Mấy bạn nam muốn tán gái thì mua giấy thơm với bút nhũ lấp lánh vẽ hình trái tim lên giấy rồi viết vài câu tình cảm sến súa."
Cố Gia Nhi liếc nhìn Lộ Mãn: "Anh thì hay rồi, một mình một kiểu. Xé bừa một mẩu giấy trong vở bài tập rồi viết chi chít toàn tâm sự mà đưa cho em, em phải trợn tròn mắt đọc hết nửa tiết mới xong."
Cố Linh Y nghe xong vô thức nhìn Lộ Mãn.
Trong lòng cô nghĩ so với mấy trò vẽ vời trái tim sáo rỗng với mấy câu tình cảm chép lại, nếu là cô thì Cố Linh Y thà đọc những dòng tâm sự thật lòng của anh.
Có Lộ Mãn với kiểu "ngọc thô" này đi trước, Cố Linh Y bất lực thở dài. Hai người này đến khi lên Trung học Phổ thông chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, biến hẹn hò thành anh trai giỏi kèm cặp em gái kém cũng không có gì khó hiểu.
Đúng là chuyện mà hai người họ có thể làm được.
Nhưng mà cũng hết nói nổi.
Lộ Mãn lại cười xòa, không để bụng: "Cái này là do góc nhìn thôi, đối với Gia Nhi bây giờ mà nói chẳng phải là chuyện tốt hay sao?"
Đứng trên lập trường của phụ huynh hoặc người ngoài trung lập, con gái yêu đương mà lại còn là yêu sớm ở Trung học sẽ khiến người lớn lo lắng.
Nhưng con gái không bỏ bê học hành, thằng nhóc kia cũng coi như an phận thủ thường chứ không để con gái dưa chín cuống rụng rồi có thai liên tục, như thế sẽ làm cho phụ huynh yên tâm và mừng thầm.
Còn đứng trên lập trường của bạn bè đồng trang lứa thì đúng là yêu đương chán ngắt, hẹn hò mà còn ôn bài làm bài tập? Đúng là không lo làm ăn!
Cố Gia Nhi bĩu môi: "Linh Y, em gái của chị ngoan ngoãn thế này, không làm chuyện gì quá đáng và yêu đương cũng không quên học hành, chị nên ủng hộ mới đúng chứ."
Cố Linh Y nhìn em gái Gia Nhi và lại liếc xéo Lộ Mãn, rồi cô khẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng cô lại bổ sung một câu.
Em gái ngốc nghếch ơi, trước đây có lẽ vì biết anh ấy không quá động tay động chân với em cho nên chị mới ủng hộ em và mừng cho em.
Nhưng có khi nào, bây giờ là vì biết em không quá động tay động chân với anh ấy nên chị mới ủng hộ em và mừng cho em không?
Lộ Mãn thấy khóe miệng Cố Linh Y lộ rõ ý cười như đóa hướng dương gặp ánh mặt trời thì không khỏi lấy khuỷu tay huých vào cánh tay cô.
Anh ghé sát tai Cố Linh Y nhỏ giọng nói: "Em đừng có mà hả hê vui mừng quá lộ liễu. Lộ hết cả rồi."
"Em có đâu!"
Cố Linh Y bực mình chống tay lên rồi lấy khuỷu tay huých vào bụng Lộ Mãn: "Anh lại nói bậy!"
Cái tên này lại đoán là mình nghe thấy anh ta và em gái hẹn hò mà không ân ái nên hả hê vui mừng hả?
Còn đoán trúng nữa chứ…
Đoán trúng cũng không được nói! Cố Linh Y trong lòng bắt đầu tiêu chuẩn kép, tính khí hơi tùy hứng của em gái Cố Gia Nhi cô cũng muốn mượn dùng một lần. Con gái có thể nghĩ như vậy nhưng con trai đoán trúng thì không được nói ra! Ừm, chính là như vậy...
Cố Gia Nhi lúc này lại nhìn giao diện trang web vẫn đang sập: "Chúng ta cứ từ từ chờ vậy. Thời điểm tra cứu ban đầu, mọi người chắc chắn đều chen nhau muốn tra cứu đầu tiên. Chờ thêm chút nữa chắc là sẽ khôi phục lại thôi."
Lát sau, Văn Nghệ lái xe chở bà hai cũng tới chi bộ thôn, cùng chờ đợi con gái/cháu gái công bố kết quả kỳ thi quan trọng đầu tiên trong đời.
Lộ Mãn chào hỏi hai vị trưởng bối vừa đến xong rồi cùng nhau ngồi trên ghế sofa trong văn phòng chờ đợi thời gian trôi qua.
Từng phút từng giây trôi qua nhanh chóng, trong khoảng thời gian đó chỉ riêng điện thoại của Cố Ngạn gọi đến, Văn Nghệ đã mất kiên nhẫn nghe không biết bao nhiêu cuộc rồi.
"Đã nói với ông rồi còn gì nữa, vẫn chưa tra ra. Tra ra rồi tôi gọi lại cho ông, đừng cứ một lát lại gọi một cuộc gây thêm áp lực cho mẹ con tôi, nghe rõ chưa?"
Cúp máy xong, điện thoại của Cố Ngạn vẫn cứ cách một lúc lại gọi đến khiến Văn Nghệ dứt khoát nhìn thấy số điện thoại liền tắt máy.
Bà hai cứ đứng lên ngồi xuống, mắt không rời màn hình máy tính. Thấy giao diện vẫn trơ trơ, bà lại thở dài ngồi phịch xuống sofa: "Hừm, nhà con bình thường gặp việc lớn vẫn điềm tĩnh phết đấy, thế mà giờ vì Linh Y và Gia Nhi lại sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng nhỉ!"
"Ông ấy ấy mà." Văn Nghệ dịu dàng cười nói: "Việc gì cũng nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng chỉ cần liên quan đến con gái là mất hết cả phương hướng."
"Trang web vào được rồi!"
Theo tiếng kêu kinh ngạc của Gia Nhi, mấy người trong phòng trừ Lộ Mãn đều vây quanh bàn máy tính.
"Tra của chị em trước đi."
"Gia Nhi, hay là tra của em trước đi... Chị hơi sợ..."
"Từng người một thôi, tra của Linh Y trước đi." Văn Nghệ lên tiếng.
Cố Gia Nhi thuần thục nhập tên cùng số báo danh và số chứng minh thư của Cố Linh Y, bảng điểm thi Đại học hiện ra.
Tổng điểm: 552 điểm.
"Ơ? Ơ!"
Cố Linh Y có chút vui mừng: "Cao hơn bình thường tận mười mấy điểm."
"Không tệ." Văn Nghệ cũng hài lòng gật đầu: "Gần với em gái con hơn một chút, cơ hội đăng ký cùng một trường Đại học sẽ lớn hơn."
"Tiểu Nghệ à, dì cũng chẳng hiểu gì cả." Bà hai nheo mắt hỏi: "Điểm số của Linh Y thế này tính là tốt hay không tốt?"
"Dì út cứ yên tâm." Văn Nghệ trấn an bà hai: "Thiếu mười mấy điểm so với điểm sàn, nghĩa là hầu hết các ngành hệ hai đều có thể đăng ký được. Cháu ngoại dì chắc chắn có cửa vào Đại học, không phải lo đâu."
"Ồ, vậy thì tốt, vậy thì tốt. Còn Gia Nhi thì sao?"
"Thành tích bình thường của Gia Nhi tốt hơn Linh Y một chút, chưa bao giờ xuống dưới 570 điểm nên cơ bản cũng chắc chắn vượt điểm sàn..."
Văn Nghệ đang nói thì dừng lại. Con gái út Gia Nhi lại tra ra điểm của mình, Văn Nghệ nghi ngờ tiến sát lại màn hình nhìn kỹ.
"Gia Nhi, con không thoát tài khoản của chị con à?"
Văn Nghệ xác nhận lại lần nữa màn hình: "Sao vẫn là 552 điểm?"
"Con thoát rồi mà..." Trong mắt Cố Gia Nhi bỗng nhiên phủ một tầng sương mù, giọng nói có chút buồn bã: "Đây là tài khoản con đăng nhập... Cũng được 552 điểm..."
Văn Nghệ ngẩn người, không thể tin được giơ ngón tay chỉ vào cột tên thí sinh xác nhận.
Cố Gia Nhi.
Con gái út thi không được như ý, thấp hơn điểm bình thường tận 20 điểm...
Tút tút tút... rè rè rè rè...
Loa máy tính đột nhiên phát ra một tràng âm thanh nhiễu loạn.
Lộ Mãn nhìn quanh điện thoại của mấy người xung quanh, đây là tín hiệu cuộc gọi đến của điện thoại di động gây ảnh hưởng đến chiếc loa kiểu cũ.
Reng reng reng...
Điện thoại của Văn Nghệ vang lên, bà ấn nút nghe: "Alo, Cố Ngạn."
"Có điểm rồi, hai cô con gái của ông thật tâm linh tương thông, không phục không được. Hai đứa nó điểm thi giống hệt nhau, 552 điểm, ừ...đúng..."
Văn Nghệ bật loa ngoài, giọng Cố Ngạn lẫn trong tiếng rè rè: "Điểm của Linh Y được đấy, còn Gia Nhi làm sao vậy?"
"Hay là chúng ta cho Gia Nhi học lại một năm nhé?"
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Cố Linh Y và Cố Gia Nhi đều đổ dồn về phía người mẹ Văn Nghệ đang cầm điện thoại.
Biểu cảm trên mặt hai chị em song sinh đều là vẻ căng thẳng tột độ cùng với sự khó xử và luyến tiếc.

