Toàn truyện

Chương 176: Sính lễ nhà Linh Y

2025-10-15

1

"Sao lại có hơn mười vạn tệ trong tài khoản thế này?"

Nhân viên ngân hàng báo số dư khiến Lộ Mãn hơi ngạc nhiên.

"Xin chờ một chút, tôi gọi điện thoại."

Anh gọi cho Vương Học Ái. Đầu dây bên kia vừa "Alo" một tiếng thì Lộ Mãn liền hỏi: "Chị Tiểu Ái, có phải mọi người lại chuyển tiền thu được gần đây vào tài khoản rồi không?"

"Đúng vậy." Vương Học Ái thừa nhận: "Có mấy học viện thi cuối kỳ xong trước, vừa thi xong là ùa nhau đến chỗ chúng ta chụp ảnh thẻ. Có người còn rất gấp nữa chứ, làm bọn chị bận tối mắt tối mũi, ba cái máy ảnh phản xạ ống kính đơn hoạt động gần như hết công suất. Vì mấy trường chuyên Khoa Văn sau khi khai giảng vào mùa thu là phải thi tiếng phổ thông ngay, mà trên chứng chỉ thì phải dán ảnh."

"Chị Tiểu Ái, chẳng phải đã nói rồi sao, mấy ngày nay tiền thu được cứ giữ lại cho mọi người để dành phòng khi cần gấp mà..."

"Lộ Mãn, em còn khách sáo với bọn chị làm gì?" Vương Học Ái cười nói: "Bọn chị tạm thời cũng không cần nhiều tiền như vậy. Lúc em đi, thật ra chị và Chu Quảng Cẩm đã lén hỏi Gia Nhi. Gia Nhi giữ bí mật cho em nên không nói rõ tình hình cụ thể, nhưng bọn chị cũng đoán được em cần dùng đến. Quyết định vậy đi, đừng lằng nhằng, cúp máy đây."

"Vậy cảm ơn chị Tiểu Ái..."

Tút tút tút...

Điện thoại cúp thật nhanh.

"Đã có mười vạn rồi, vậy thì rút chẵn luôn, rút hết mười vạn ra đi."

Lăng Chi đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm. Chiếc Nissan Sylphy mà ba mẹ cô mua cho sau khi thi Đại học có giá xe mới nguyên chiếc cũng chỉ hơn mười vạn tệ. Ba cô còn nói đùa là vét sạch gia tài, sau này coi như là của hồi môn của cô. Chiếc xe mới này đã khiến cô trở thành đại tiểu thư nhà giàu trong mắt hàng xóm và bạn học và nhất thời nổi như cồn.

Vậy mà Lộ Mãn đây tùy tiện một cái đã rút ra số tiền tương đương giá một chiếc xe thuộc dòng bán chạy. Hơn nữa, đây là số tiền mà anh kiếm được chỉ trong khoảng hai tuần sau khi thi Đại học!

Nghe giọng điệu của anh dường như không phải là rút thêm hai vạn tệ, mà giống như ở chợ mua rau cải một tệ mấy cân, thêm chút nữa cho đủ cân vậy...

Nhân viên ngân hàng cẩn thận chậm rãi đếm tiền một lượt bằng tay, máy đếm tiền kiểm tra hai lượt, cuối cùng trải ra trên quầy rồi đếm lại một lượt nữa mới dùng giấy niêm phong tiền bó lại. Mười xấp tiền một trăm tờ một trăm tệ được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Lộ Mãn thản nhiên mở chiếc túi nhựa dệt da rắn phối màu ô vuông đỏ sọc xanh lá ra, thu hút ánh mắt của nhân viên khu vực quản lý tài sản đang nhàn rỗi bên cạnh.

"Xí." Bà cô nhân viên vừa tiếp đón Lộ Mãn và mọi người thấy mười xấp tiền mặt này được nhét vào một cái túi như đi chợ, mắt thì sáng rực mà miệng lại có chút khinh bỉ.

Lộ Mãn cảm thấy có người xì xào bàn tán và chỉ trỏ sau lưng thì quay đầu lại cười nói: "Nhà vừa mới được đền bù giải tỏa, khí chất chưa theo kịp."

"Phụt ha ha ha ha..."

"Ố ồ ồ..."

Cố Linh Y và Lăng Chi bị Lộ Mãn chọc cười ngặt nghẽo.

Lăng Chi cảm thấy thật thú vị, hơn nữa lúc này trong lòng cô cũng đầy tò mò: "Lộ Mãn, cái túi này của cậu có chắc không? Quai xách có chịu được không? Mười vạn tiền mặt thì nặng lắm đấy."

"Không nặng đâu, Lăng Chi đừng nghĩ tiền nặng quá."

Lộ Mãn nhét tiền xong kéo khóa túi dệt lại.

Chàng trai trẻ Vương Thắng Bình là nhân viên vừa nãy tiếp đón cũng tò mò đi tới.

Anh ta không hề lộ vẻ gì quá cảm xúc mà chỉ là đùa cợt đoán: "Lộ tiên sinh, đây là đi lấy sính lễ chuẩn bị kết hôn sao?"

"Ờmmm..." Cố Linh Y đứng bên cạnh ôm trán.

Hôm nay làm sao vậy, Lộ Mãn và cô cứ như không thể thoát khỏi những chủ đề liên quan đến hôn nhân này vậy.

Lăng Chi cười ha hả: "Sao không đoán là mua nhà đi? Thứ gì mà cành vàng lá ngọc đáng giá mười vạn tiền sính lễ cơ chứ?"

"Chúng ta là dân thường đương nhiên không cần nhiều sính lễ đến thế, nếu không thì còn sống thế nào được nữa chứ."

Vương Thắng Bình mỉm cười: "Sính lễ mà chúng tôi hay thấy nhất là 'vạn lý chọn một' 10001 tệ, nhiều hơn chút nữa thì ba nhà cùng phát tài ba vạn một ngàn tám đã là mức cao nhất của dân thường rồi."

Anh ta quay sang nhìn Cố Linh Y: "Vị tiểu thư này chắc là hôn thê của Lộ tiên sinh nhỉ? Khí chất của cô cho thấy cô là khuê các, thiên kim xuất giá đương nhiên không thể so sánh với những trường hợp bình thường..."

"Ấy ấy ấy ấy!" Lăng Chi vội vàng ngắt lời: "Đừng đoán mò, đoán sai rồi. Đây không phải chính chủ đâu."

Cố Linh Y ngượng ngùng nép vào gần Lộ Mãn và nghiêng đầu đi.

Lăng Chi thầm nghĩ: Quá đáng thật, ông anh này sao lại không có mắt nhìn người thế?

Lộ Mãn thầm nghĩ: Đáng tin cậy thật, ông anh này thật có mắt nhìn người!

"Ồ, xin lỗi." Vương Thắng Bình sắc mặt không đổi, ngàn lần vạn lần khen người không bao giờ thừa. Dù không phải đi lấy sính lễ nhưng mượn cớ đoán mò khen ngợi sự hào phóng của bên nam và tán dương khí chất của bên nữ, nếu như hai người này thực sự có chút mờ ám thì ấn tượng của anh ta trong mắt khách hàng chắc chắn sẽ không thấp.

Lúc này Lộ Mãn nhấc túi lên lắc lắc.

Lăng Chi rướn cổ nhìn thì thấy Lộ Mãn có vẻ không tốn sức, hình như không nặng lắm.

"Nhẹ vậy sao? Cái này được mấy cân?"

"Cảm giác chỉ khoảng vài cân thôi." Lộ Mãn nói thật.

"Chắc chưa đến ba cân đâu." Cố Linh Y khẽ mở miệng, Lộ Mãn và Lăng Chi nghe vậy đều nhìn về phía cô.

"Cậu hai nhà em tái hôn...người phụ nữ kia đòi sính lễ là 'ba cân ba lượng'. Ba cân ba lượng tiền giấy trăm tệ là xấp xỉ mười bốn vạn tệ đấy."

"Má ơi..."

Lăng Chi giật mình: "Thật sự có cành vàng lá ngọc vơ được nhiều sính lễ như vậy luôn?"

Ba người vừa đi ra cửa cùng Vương Thắng Bình tiễn họ vừa bàn tán xôn xao về chuyện sính lễ.

"Tôi nghe nói còn có những chuyện khoa trương hơn."

Vương Thắng Bình chia sẻ những gì anh ta từng nghe thấy: "Một ông chủ phân xưởng hóa dầu là cấp dưới thân tín của ông Cố đại gia giàu nhất huyện mình, con trai cưới vợ còn chơi hẳn vạn tím ngàn hồng một mảnh lục."

Lộ Mãn và Lăng Chi lại nhìn Cố Linh Y.

Đại tiểu thư của nhà họ Cố đang ở đây.

Cố Linh Y cúi thấp đầu vùi mặt xuống đất mà đi.

"Anh ơi, vạn tím ngàn hồng...một mảnh lục là ý gì vậy ạ?" Cố Linh Y nhỏ nhẹ hỏi.

"Sao, bây giờ đã muốn học cách nhận sính lễ rồi à?"

"Ôi, anh biết em không có ý đó mà! Anh thật đáng ghét."

Lộ Mãn cười cười giải thích: "Một vạn tờ năm tệ màu tím, một ngàn tờ trăm tệ màu hồng, vậy là mười lăm vạn rồi. Còn quan trọng nhất là cái 'một mảnh lục' kia kìa."

"'Một mảnh' này thì có nhiều cách hiểu lắm. Xanh lục là năm mươi tệ, nếu mẹ vợ ưng ý con rể thì chỉ cần một tờ thôi. Nếu không ưng ý thì 'một mảnh' này có thể thêm rất nhiều tờ nữa."

"A..." Cố Linh Y ngạc nhiên nói: "Đang yên đang lành kết hôn sao lại bày vẽ ra thế này, thật là phô trương quá mức."

"Ừm, chị cũng thấy vậy." Lăng Chi gật đầu: "Lẽ ra sính lễ và của hồi môn là do ba mẹ chồng và ba mẹ vợ cùng chung tay giúp đỡ đôi vợ chồng trẻ có vốn liếng ban đầu. Giờ có người lại tự mình giữ sính lễ không cho con dâu mà thậm chí còn đưa cho em trai tiêu xài, chẳng khác nào bán con gái."

Lộ Mãn cười không nói, thầm nghĩ còn có những chuyện kỳ diệu hơn ở phía sau nữa cơ.

Thời đại này chỉ những gia đình khá giả mới bày vẽ sính lễ đủ kiểu.

Vài năm sau, cái thói này càng ngày càng lan rộng khiến ngay cả những gia đình bình thường cũng khổ sở vì nó. Những câu như "vạn tím ngàn hồng" hay "ba cân ba lượng" tiến vào nhà dân thường gây gánh nặng cho những gia đình không mấy dư dả.

"Nhà em chắc chắn không thế đâu!"

Giọng Cố Linh Y hơi lớn hơn, cô nhìn Lộ Mãn.

"Ba mẹ em đều dễ nói chuyện lắm. Họ cũng rất thoáng nên sính lễ và của hồi môn chắc chắn không quá đáng đâu!"

Lộ Mãn bĩu môi: "Dì Văn đúng là rất thoáng."

Nhưng còn một lão đồng chí khác, Lộ Mãn không hiểu cái "dễ nói chuyện" trong miệng Cố Linh Y là từ đâu ra.

Lăng Chi cười: "Đúng vậy, thân phận của ba em như thế, bao nhiêu sính lễ cũng không lay chuyển được ông ấy đâu."

Lăng Chi huých tay vào Lộ Mãn: "Này anh bạn, cố lên nhé. Muốn cưới Gia Nhi thì nhà họ tuy không giữ sính lễ, nhưng chắc là để thể hiện sĩ diện và môn đăng hộ đối sẽ đòi nhiều hơn đấy."

Cố Linh Y khẽ hé môi: "Sính lễ nhà em...chỉ cần có chút ý tứ là được. Hơn nữa anh ấy chắc chắn không có vấn đề gì đâu."

Hôm nay cô chỉ là lần đầu tiên nói chuyện với bạn bè cùng trang lứa về chủ đề sính lễ mà cô chưa từng chạm đến. Cố Linh Y muốn làm rõ rằng gia đình cô đối đãi với hôn nhân rất lý trí và phóng khoáng, sẽ không vì giá trị tài sản của ba cô là Cố Ngạn mà làm ra những chuyện khó xử và làm màu lố bịch.

Chỉ là khi lọt vào tai Lộ Mãn và Lăng Chi, lời nói của Cố Linh Y lại mang một ý nghĩa khác.

Lăng Chi "ồ" một tiếng: "Linh Y, em đánh giá cao em rể tương lai của em đấy. Hơn nữa, em sốt ruột muốn tống cổ cô em gái xui xẻo của em đi thế à?"

"Không phải mà."

Cố Linh Y khẽ che mặt: "Em đâu có nỡ xa em gái. Một cô em gái lớn như vậy, chớp mắt một cái đã phải gả cho người ta rồi hả? Không được, không thể chấp nhận được."

"Lăng Chi, cậu nói xem có khả năng nào không." Lộ Mãn chớp lấy cơ hội thêm dầu vào lửa: "Linh Y là tự mình muốn lấy chồng đấy chứ?"

"Ồ~" Lăng Chi kéo dài giọng: "Rất có thể nhé. Dù sao cả ngày nhìn em gái Gia Nhi vì tình yêu mà khóc mà cười nên cô ấy cũng muốn nếm thử vị đắng của tình yêu, cũng không phải là không thể."