"Anh chẳng thật thà gì hết."
Cố Linh Y nắm lấy ống tay áo Lộ Mãn và lay lay cánh tay anh.
"Em vẫn luôn gọi anh là anh trai mà, thế này còn chưa được, còn muốn nũng nịu... Đúng là được đằng chân lân đằng đầu."
Lộ Mãn đưa vuốt muốn sờ bàn tay của Cố Linh Y, nhưng cô cảnh giác liếc nhìn anh rồi rụt tay ra sau lưng không cho anh cơ hội.
Lộ Mãn cười xòa không để ý. Cao nhân ắt có diệu kế, lát nữa sẽ khiến cô chủ động nắm tay cho xem: "Anh trai em đây có thể bói toán, mấy chuyện giao tiếp với họ hàng cỏn con này dễ như trở bàn tay."
"Vậy anh có cách gì?" Cố Linh Y lộ vẻ mong chờ: "Ngoan ngoãn nói ra cho em nghe đi."
"Nể tình em ngoan ngoãn gọi anh là anh trai..."
"Hừ, anh còn nhắc nữa." Cố Linh Y khẽ hừ một tiếng.
"Gia Nhi lúc đang trên đường đi còn chia sẻ với em suy nghĩ của em ấy."
Cô nghịch ngợm cười: "Hôm nay đám cưới là chị họ của nhà em gả cho chú họ của anh."
Cố Linh Y chỉ vào chiếc mũi xinh xắn của mình và tươi cười rạng rỡ: "Vậy chẳng phải bối phận của Gia Nhi và em còn lớn hơn anh sao?"
"Hai chị em em đúng là..." Lộ Mãn chỉ vào đầu: "Ở đây có vấn đề."
"Anh mới có vấn đề!" Cố Linh Y hừ một tiếng: "Gia Nhi em ấy còn mong anh gọi một tiếng dì út đấy."
"Anh có thể gọi em ấy là em vợ." [note82162]
"Xì." Cố Linh Y vỗ nhẹ vào cánh tay anh: "Biết ngay là anh sẽ nói thế mà."
"Hôn nhân không đụng chạm tình thân, tình thân không lấn át chủ nhà." Lộ Mãn liếc nhìn Cố Linh Y: "Lấy trưởng thôn hiện tại làm ví dụ, em gọi ông ấy là gì?"
"Ừm...bác Sửu."
"Chú họ của anh hôm nay cũng là chú rể gọi người ta là anh Sửu." Lộ Mãn buồn cười nói: "Chỉ vì chị họ em xuất giá mà em dám gọi trưởng thôn một tiếng 'anh' hả?"
"Ừmmm..." Cố Linh Y biết mình đuối lý nên quay mặt đi.
"Cách xưng hô giữa người thân của cô dâu chú rể có thể phải thay đổi, nhưng chúng ta không phải là bối phận trực hệ nên chẳng liên quan gì cả, không đến lượt chúng ta nâng hay hạ bối phận." Lộ Mãn nháy mắt với cô: "Ai gọi người nấy, vẫn giữ nguyên. Em gọi anh là anh trai, anh gọi em gái em là em vợ."
"Đi chết đi!"
Cố Linh Y lại đạp vào giày anh một cái. Cái tên này da dày thịt béo mà cô đá anh ta cũng không nỡ dùng sức, ngược lại khiến anh không đau không ngứa mà còn đắc ý vênh váo.
"Còn nói là có cách giao tiếp với họ hàng đâu!" Cố Linh Y giục anh nói chuyện chính.
Lộ Mãn cười nói: "Em gặp họ hàng lúc nào cũng phải tính toán trong đầu là nên xưng hô với họ thế nào, lại lo trước lo sau sợ mình nhút nhát gây ra lúng túng. Mà miệng ngọt thì không gì bằng gọi nhanh, gọi chuẩn, gọi ngoan. Em giải quyết được chuyện này, với vẻ thông minh lanh lợi xinh đẹp đáng yêu của em thì họ hàng chỉ còn nước cưng chiều em thôi."
"Đừng có dẻo miệng nữa." Cố Linh Y bị anh nói cho đỏ mặt.
Cô nghĩ ngợi: "Nói thì dễ, làm mới khó chứ. Em cứ gặp người lạ là trong đầu lại hiện ra cảnh tượng lúng túng vì gọi sai tên họ, lại sợ mình nói được vài câu là hết chuyện. Càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng nghĩ..."
"Vậy nên phải tự tin lên, chuyện còn chưa hỏng đã vội xấu hổ thay cho cái tương lai không tốt của mình rồi." Lộ Mãn cười nói.
"Vậy anh có tuyệt chiêu gì đầu óc không bình thường có thể giúp em không?"
"Anh đã nói rồi mà, anh biết bói toán." Lộ Mãn buột miệng nói rồi vội vàng sửa lại: "À không đúng, sao tự dưng anh lại đầu óc không bình thường thế nhỉ? Linh Y, em đưa tay ra đây."
Cố Linh Y ngoan ngoãn đưa bàn tay trắng nõn mềm mại ra rồi khẽ lay lay trước mặt Lộ Mãn.
"Em thấy mấy ông thầy bói dưới chân cầu rồi chứ, tại sao họ lại bói toán bằng cách bấm đốt tay?"
Cố Linh Y gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Bấm ra kiếm quyết tiên pháp ạ?"
"..." Lộ Mãn cảm thấy cô vợ tương lai của mình thật đáng yêu: "Đừng có xem tiểu thuyết mạng nhiều quá, xem mấy truyện tiên hiệp nhập tâm quá rồi đấy."
"Đó là dùng đầu ngón tay để đếm thôi."
Lộ Mãn giải thích cho Cố Linh Y: "Một bàn tay có năm ngón, đúng không?"
"Ừm ừm."
"Đầu ngón tay và đốt cuối ngón tay cộng lại là mười, có thể tính mười thiên can Giáp Ất Bính Đinh; trừ ngón cái có hai đốt, bốn ngón còn lại đều có ba đốt, ba đốt nhân bốn ngón tay có thể tính mười hai địa chi Tý Sửu Dần Mão."
Cố Linh Y nghe xong bừng tỉnh. Thảo nào trên phim truyền hình và ở mấy sạp bói toán ven đường, mấy ông thầy bói đều phải giơ tay bấm bấm đốt ngón tay. Hóa ra không phải là thi pháp mà là tính toán. Chẳng trách sao những người đó có thể nhanh chóng tính ra bát tự và can chi tương ứng của một số ngày.
"Vậy thì liên quan gì đến đám họ hàng hôm nay ạ?" Cố Linh Y lúc này vô cùng tò mò, khuôn mặt trái xoan rạng rỡ ngước lên chăm chú nhìn Lộ Mãn chờ đợi câu trả lời của anh.
Lộ Mãn khẽ chạm vào một ngón tay trắng nõn thon dài của Cố Linh Y: "Đốt ngón trỏ từ trên xuống dưới đại diện cho bác chú cậu, ngón giữa là cô dì bà, ngón áp út là thím mợ chị dâu, ngón út là cậu dượng anh rể, còn ngón cái thì chỉ có hai đốt đại diện cho ông bà nội ngoại. Thêm cả lòng bàn tay nữa là anh chị họ lớn tuổi hơn một chút."
Lộ Mãn nói một tràng, đôi mắt hạnh của Cố Linh Y sáng lên tràn đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.
"Ừm, có vẻ hay ho..."
"Họ hàng bạn bè nhà em thì em nói trước cho anh biết cách gọi của họ để anh giúp em nhớ, rồi dùng cách này hỗ trợ em mạnh dạn gọi to khi gặp mặt. Còn mấy cô bác hàng xóm trong thôn thì anh cũng nhớ khá nhiều người, anh ấn ám hiệu vào tay em là em sẽ biết phải gọi gì ngay trong một giây."
"Anh dùng cái này nhắc em, lần đầu tiên chạm vào đầu ngón tay và đốt cuối đại diện cho một hai ba bốn, lần thứ hai thì chạm vào đốt ngón tay tương ứng. Ví dụ, anh thử một cái..."
Trong ánh mắt hân hoan của Cố Linh Y, Lộ Mãn bóp bóp đầu ngón giữa của Cố Linh Y rồi lại vạch vạch vào đốt thứ ba của ngón trỏ cô.
Cố Linh Y nghĩ nghĩ về ám hiệu vừa rồi, lập tức kêu lên: "Cậu ba!"
Lộ Mãn cười: "Đúng rồi, thử lại một cái nữa."
Vạch vào đốt cuối ngón trỏ, ấn vào đốt thứ nhất của ngón út.
"Dượng hai!"
Mắt Cố Linh Y sáng lên, cảm giác buột miệng thốt ra mà không cần suy nghĩ khiến cô giảm bớt rất nhiều sự căng thẳng và lo lắng.
Cô lại hờn dỗi liếc Lộ Mãn một cái: "Anh ơi, anh chiếm tiện nghi của em à?"
"Vậy anh đổi sang thím mợ các kiểu vậy."
Lộ Mãn nhìn Cố Linh Y: "Có muốn làm quen lại với ám hiệu không?"
"Không cần đâu!" Cố Linh Y hưng phấn ra mặt và vui vẻ nhón chân hăm hở muốn thử: "Anh ơi, em chỉ là gặp người lạ thì sợ đến đầu óc rối tung thôi chứ đâu có ngốc, mấy ám hiệu này dễ nhớ lắm!"
Thử thêm vài lần, gần như cứ Lộ Mãn vừa nắm lấy tay cô là Cố Linh Y liền lập tức nói ra đúng xưng hô tương ứng.
"Cái này hay thật!"
Cố Linh Y cười tít mắt.
Quả nhiên không hổ là anh. Linh quang linh hoạt trong mạch não, xuất quỷ nhập thần, có thể gọi là điều kỳ diệu của tạo hóa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Cố Linh Y lại nhíu mày.
Không đúng.
Có gì đó quan trọng bị cô bỏ qua rồi.
"Anh chiếm tiện nghi của em."
Cố Linh Y nghĩ thông suốt một chuyện rồi lập tức rụt tay về.
"Anh ơi, anh làm vậy là nhân cơ hội nắm vuốt em rồi!"
Nhìn lầm anh rồi, còn tưởng anh là linh quang chợt lóe và mạch não khác người...
Rõ ràng là dụng tâm kín đáo, bỉ ổi vô sỉ!

