Toàn truyện

Chương 160: Bà ấy có cách đặc biệt để phân biệt cặp song sinh

2025-10-14

1

Cộc!

Hai cốc nước đặt mạnh xuống trước mặt hai mẹ con.

"Tiểu Sương, cốc này của em."

Lộ Tiểu Sương nâng cốc nước trước mặt lên rồi nhìn chất lỏng màu nâu đậm bốc hơi nóng: "Tiểu Mãn, đây là nước gừng đường đỏ à?"

"Ừ." Lộ Mãn đáp tỉnh bơ: "Yên tâm uống đi, không có bỏ độc đâu."

"Không có bỏ táo tàu đấy chứ?"

Lộ Tiểu Sương thổi phù phù vào miệng cốc.

"Không có, không dám bỏ lung tung. Em muốn ăn thì sau khi hết kỳ anh đi mua cho."

"Không bỏ là tốt rồi." Lộ Tiểu Sương cười ngây ngô: "Ăn nhiều dễ bị băng huyết...Á!"

Mẹ Liễu Tĩnh ở bên cạnh véo tay cô một cái: "Trước mặt anh trai con đấy, nói chuyện chú ý một chút."

Tuy rằng khi nhắc đến việc chăm sóc con gái trong kỳ kinh nguyệt, những món thường được chuẩn bị là đường đỏ và gừng cùng táo tàu và miếng dán giữ nhiệt.

Nhưng thực tế còn phải tùy người. Ví dụ như táo tàu có tác dụng bổ máu nên nếu lượng máu vốn đã nhiều mà ăn táo tàu sẽ phản tác dụng.

"Anh ấy là anh trai con mà, có gì không thể nói chứ." Lộ Tiểu Sương xoa xoa cánh tay, cười hì hì rồi lại nói cảm ơn Lộ Mãn: "Cảm ơn anh trai."

"Mẹ, trà con pha cho mẹ đây."

Lộ Mãn đẩy cốc nước trước mặt Liễu Tĩnh về phía trước.

"Ừ."

Liễu Tĩnh đáp một tiếng rồi cũng bưng cốc nước lên.

Lộ Tiểu Sương húp một ngụm nước gừng đường đỏ rồi thỏa mãn thở ra một hơi: "Ha... Tiểu Mãn, anh cũng phải cảm ơn em chứ? Có em ở đây coi như là giúp anh tập dượt trước mà tích lũy kinh nghiệm để sau này chăm sóc chị Gia Nhi."

Lộ Mãn thầm nghĩ trong bụng rằng hai cô nàng kia chỉ cần không làm càn, mấy ngày đó không ăn vụng đồ lạnh và cay nóng thì cơ bản sẽ không sao. Nhưng đôi khi không cản được, vì hai người đều là đồ tham ăn nên thường tự rước đau bụng vào người...

Liễu Tĩnh nhìn trái nhìn phải hai đứa con.

Hình như quan hệ giữa con trai và con gái hòa thuận thân thiết hơn rất nhiều.

Giống như hồi còn bé, không còn gò bó và xa cách nữa.

"Con trai." Liễu Tĩnh nhấp một ngụm trà, độ đậm của trà vừa phải rất dễ uống: "Đi rót cho ba con một cốc đi."

Lộ Mãn đứng im không động đậy, Liễu Tĩnh tặc lưỡi một tiếng: "Người lớn chúng ta cãi nhau không liên quan đến các con. Dù sao ông ấy cũng là ba con, đi đi."

Lộ Tiểu Sương liếc nhìn anh trai Lộ Mãn: "Tiểu Mãn, nói với mẹ như nào giờ?"

Lộ Mãn cười, lắc đầu: "Nói suông không có bằng chứng. Đợi đến ngày mai anh đặt lịch hẹn xong rút hết ra rồi bày trước mặt họ, cả nhà mình nói chuyện cho rõ ràng."

"Ồ~" Lộ Tiểu Sương hiểu ý. Anh trai định kéo một chiếc vali nhỏ đựng đầy tiền rồi dùng hiệu ứng thị giác trấn áp họ trước: "Hiểu rồi!"

"Hai anh em con đánh đố gì đấy?" Liễu Tĩnh không hiểu, bà chẳng nghe hiểu câu nào.

Lộ Mãn không nói gì thêm mà đi vào bếp lấy một chiếc cốc mới.

Liễu Tĩnh hỏi không ra lẽ cũng không xoắn xuýt nữa mà tiếp tục xem ảnh trong điện thoại của Tiểu Sương.

Dừng lại ở một tấm ảnh chụp chung ba người Lộ Mãn và hai chị em nhà họ Cố, Liễu Tĩnh chỉ vào một trong hai cô gái song sinh.

"Tiểu Sương, con xem giúp mẹ xem đây có phải là Gia Nhi nhà chú Cố không?"

Lộ Tiểu Sương ghé sát người: "Người buộc tóc đuôi ngựa cao kia ạ? Hình như là?"

Vừa hay Lộ Mãn pha trà xong lại lượn ra phòng khách, Lộ Tiểu Sương vẫy vẫy bàn tay: "Tiểu Mãn, qua đây."

"Anh xem đi, đây có phải là chị Gia Nhi không?"

Lộ Mãn liếc mắt một cái: "Ừ, đoán đúng rồi."

Liễu Tĩnh gật đầu rồi lại lật một tấm ảnh khác, lần này hai chị em song sinh đều mặc quần áo và để kiểu tóc giống nhau.

Liễu Tĩnh chỉ vào một người: "Đây là Cố Gia Nhi à?"

Lộ Mãn kêu lên một tiếng: "Mẹ, mẹ may mắn thật, đoán một lần trúng luôn."

Liễu Tĩnh lại lật một tấm khác rồi lại chỉ vào Cố Gia Nhi: "Đây là nó hả?"

Lộ Mãn hơi ngạc nhiên gật đầu: "Đúng..."

Khi Liễu Tĩnh lật thêm vài tấm nữa và lần nào cũng nhận ra Cố Gia Nhi một cách chính xác, vẻ mặt kinh ngạc của Lộ Mãn càng thêm rõ rệt.

Lộ Tiểu Sương cũng ngồi thẳng dậy ghé vào vai mẹ: "Mẹ ơi, mẹ làm thế nào vậy? Thần kỳ quá..."

Có mấy tấm ảnh Lộ Tiểu Sương cảm thấy hai chị em song sinh giống hệt nhau. Huống chi đây chỉ là ảnh tĩnh, chi tiết ngoại hình không thể tỉ mỉ bằng quan sát trực tiếp.

Lộ Mãn cũng rất tò mò về đôi mắt tinh tường của mẹ mình: "Mẹ, mẹ không phải đoán mò đấy chứ?"

Nhìn ảnh để phân biệt chị em song sinh có độ khó nằm giữa tầng thứ nhất "Tịnh Đế Liên Khai" và tầng thứ hai "Kinh Hồng Chiếu Ảnh", vậy mà Liễu Tĩnh nhận ra vừa nhanh vừa chuẩn khiến Lộ Mãn cảm thấy mẹ mình so với mình cũng chẳng kém cạnh gì. Đây là hack game à?

Liễu Tĩnh xua tay: "Đi đưa trà cho ba con đi."

Bà nhất định không nói làm thế nào để phân biệt.

Đợi đến khi Lộ Mãn đi vào phòng ngủ chính, Lộ Tiểu Sương không kìm nén được sự tò mò nên trong lòng giống như bị tay mèo cào.

"Mẹ ơi mẹ nói đi mà, rốt cuộc làm thế nào để nhận ra sự khác biệt giữa chị Linh Y và chị Gia Nhi vậy?"

"Không có khác biệt." Nhưng Liễu Tĩnh lại lắc đầu.

"Hả?"

Lộ Tiểu Sương ngây người: "Không có khác biệt, vậy làm sao phân biệt được?"

"Thật lòng mà nói, mẹ thấy hai cô bé này đều rất xinh đẹp."

Liễu Tĩnh thành thật thừa nhận: "Chỉ nhìn vẻ ngoài và quần áo thì mẹ cũng giống như con, thật sự không phân biệt được ai là ai."

"Mẹ ơi, nhưng nhiều ảnh như vậy mẹ đều nhận ra chính xác mà." Lộ Tiểu Sương nghiêng đầu: "Chẳng lẽ là đoán mò trúng hết?"

Cô bé rất muốn có được siêu năng lực này của mẹ. Sao không di truyền cho mình, đợi đến kỳ thi tháng và cuối kỳ cứ chọn bừa là trúng phóc...

Liễu Tĩnh nhíu mày và nói chuyện có chút chậm chạp: "Nhưng mà mẹ luôn có một cảm giác..."

Bà dùng ngón tay chỉ vào Cố Gia Nhi trong ảnh điện thoại.

"Rõ ràng là chị em song sinh giống hệt nhau nhưng cô bé này luôn khiến mẹ cảm thấy...có chút không vừa mắt..."

Lộ Tiểu Sương đứng hình tận bảy tám giây. Phản ứng lại ý của mẹ, cô bé lập tức ôm bụng cười lớn.

"Ha ha ha ha ha ha!"

Lộ Tiểu Sương khom lưng nằm bò lên thành ghế sofa: "Mẹ ơi, mẹ làm con cười chết mất, ha ha ha!"

"Thật sự là dựa vào trực giác sao? Mỗi một tấm đều có thể cảm nhận được chị Gia Nhi khiến mẹ không vừa mắt hả?"

Lộ Tiểu Sương cười không nhịn được.

Đây đâu phải là trực giác gì.

Đây là bà mẹ chồng và con dâu tương lai trời sinh khắc khẩu nhau chứ!

Lộ Tiểu Sương cười đến không còn sức lực.

"Mẹ ơi, radar ác bà bà của mẹ đã khởi động rồi sao?"

Cùng mẹ xem rất nhiều phim về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu như những bộ phim gia đình luân lý của Trung Quốc và những bộ phim truyền hình dài tập của Hàn Quốc... Lộ Tiểu Sương cũng thấm nhuần tư tưởng rằng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu còn đáng sợ hơn cả hổ, nhưng không ngờ khi đến nhà mình lại buồn cười đến vậy.

"Vậy sau này anh trai con thật sự cưới chị Gia Nhi về." Lộ Tiểu Sương thầm mặc niệm cho anh trai hai giây: "Mối quan hệ mẹ chồng con dâu khó giải quyết, Tiểu Mãn anh ấy khổ rồi."

...

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Nhà họ Cố.

Trong giấc ngủ say, Cố Linh Y mơ hồ cảm thấy mình vừa có một giấc mơ.

Một giấc mơ kỳ lạ, cô mơ thấy mình từ một góc nhìn trên cao xuyên qua tầng mây đến phía trên một đám cưới.

"Là đám cưới của chị Thiến Thiến và chú họ của Lộ Mãn sao?"

Trong mơ, tốc độ suy nghĩ của Cố Linh Y đặc biệt chậm chạp và trì trệ. Cô cho rằng do ban ngày nghĩ ngợi nhiều nên ban đêm mới mơ thấy, bị mẹ nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần chuyện đi đám cưới phải dậy sớm nên kết quả là trong mơ cô đã trải nghiệm trước một lần.

Nhưng khi tiếng nhạc đám cưới vang lên, một đôi tân nhân chậm rãi xuất hiện trước mắt các vị khách.

Cố Linh Y muốn đến gần hơn để nhìn cho rõ, góc nhìn liền rung lên và di chuyển.

Ngay sau đó, trước mắt cô bị một nửa lá cây và cành cây che khuất.

Trong mơ, Cố Linh Y đảo mắt nhìn xung quanh.

Đây là trên một cành cây sao?

Cô nhìn lại mình, một thân lông vũ màu đen.

Cố Linh Y: ??

Hình như mình trong mơ biến thành một con quạ rồi?

Mà theo tiếng người dẫn chương trình cất lên, sự chú ý của cô lại bị thu hút về phía sân khấu đám cưới.

Gương mặt của cặp vợ chồng mới cưới hiện lên rõ ràng.

Linh Y trong mơ biến thành quạ suýt chút nữa thì từ trên cành cây ngã nhào xuống đất.

Cô dâu mặc một chiếc váy cưới đuôi cá lộng lẫy xinh đẹp, lại có khuôn mặt giống hệt cô?!