Người ba của cặp song sinh là Cố Ngạn đang bị con gái ngó lơ.
Bữa tối bày biện một bàn đầy ắp món ngon nhưng ông ngồi trước bàn ăn mà chẳng muốn ăn chút nào. Ông bực bội gõ ngón tay xuống mép bàn.
Hai cô con gái song sinh bảo bối của ông, cô chị gái Cố Linh Y theo đúng hẹn buổi trưa đã về đến nhà.
Những túi lớn túi nhỏ được dỡ từ xe vào nhà khiến Cố Ngạn ban đầu còn vui vẻ hớn hở đến nỗi đuôi mắt hằn cả nếp nhăn, miệng không ngớt lời khen cô con gái lớn. Nào là chu đáo hiểu chuyện, nào là nhớ kỹ ba thích ăn hải sản mà mang về nhiều như vậy.
Cho đến khi vợ ông là Văn Nghệ tựa hờ vào cột tường phòng khách cố ý trêu chọc một câu.
"Trời ơi, Linh Y nhà mình đây là về nhà mẹ đẻ làm lễ lại mặt à? Túi lớn xách túi nhỏ mang, ngày mai mẹ đi thăm nhà bà hai của các con mẹ cũng phải học tập mới được."
Nụ cười trên mặt Cố Ngạn trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết.
Cứ như thể chưa từng xuất hiện vậy.
"Ba mẹ ơi~"
Giọng Cố Linh Y ngoan ngoãn: "Đây là Gia Nhi và con, còn có Lộ Mãn, mỗi người chọn riêng cho ba mẹ đó ạ. Phần của ba người đương nhiên là nhiều rồi."
Cố Ngạn nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi.
Người ba già mệt mỏi của cặp song sinh này trong lòng chỉ nghĩ rằng đây là Cố Linh Y cùng với thằng nhóc nào đó vui vẻ đi chợ chọn đồ...
Không đúng!
Nghe ý của con gái lớn Linh Y...
Là cả hai cô con gái cùng đi với thằng nhóc đó!
Thế là Cố Ngạn nhìn mấy thùng xốp hải sản được mang vào nhà, càng nhìn càng thấy khó chịu...
Mà cô con gái út Cố Gia Nhi lại còn nảy sinh chuyện khác trên đường, rẽ một vòng dứt khoát công khai đi Tuyền Thành với thằng nhóc nhà họ Lộ.
Đến tận chiều tối mới về đến nhà.
Trong lòng Cố Ngạn càng thêm nghẹn ứ.
Ngay vừa nãy, ông chờ đợi mỏi mòn sắp đến giờ ăn tối thì cô con gái út Gia Nhi mới chậm rãi về đến.
Vừa vào cửa đã chẳng thèm chào hỏi một tiếng mà xông thẳng lên lầu hai tìm chị gái.
Đợi đến khi Cố Gia Nhi và Cố Linh Y cùng nhau từ trên lầu đi xuống, Cố Ngạn gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Linh Y, Gia Nhi, lại ngồi cạnh ba nhé?"
Cố Gia Nhi bước những bước chân nhẹ nhàng đến phòng ăn rồi đảo mắt nhìn qua những món ăn đầy ắp trên bàn.
Cố Ngạn tràn đầy tự tin, đang đợi cô con gái út mở miệng khen những món ăn này.
Đây là ông vì muốn đón gió cho con gái nên đặc biệt đặt nửa bàn ở chỗ đầu bếp quen biết theo khẩu vị của các cô, còn nửa bàn là do Văn Nghệ đích thân xuống bếp trổ tài.
"Sao không làm hải sản ạ?"
Nụ cười của Cố Ngạn lại biến mất.
Cố Gia Nhi ngó nghiêng: "Anh ấy và chúng con mang hải sản từ Hải Khúc về, mẹ không chế biến mấy món nếm thử ạ?"
Mẹ Văn Nghệ nghe con gái nói vậy thì chống cằm, buồn cười nhìn Cố Gia Nhi: "Đừng nhắc đến mấy món hải sản đó nữa, ba con đang giận đấy."
"Tại sao ạ!" Cố Gia Nhi mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp.
"Văn Nghệ, xem con gái nói kìa." Cố Ngạn mất mặt ho khan một tiếng: "Ba nói ba giận bao giờ? Hơn nữa đó là Linh Y Gia Nhi nhà mình có lòng hiếu kính ba, ba vui, khụ khụ, đặc biệt vui."
Cố Ngạn nói xong không nhìn vẻ mặt nhịn cười của vợ là Văn Nghệ, cứ như không có chuyện gì mà quay sang Cố Linh Y: "Linh Y à, ngày mai dậy sớm một chút, con thay em con mang cái thùng nhà chú Lộ trả lại nhé? Bảo con trai chú Lộ đến lấy là được..."
Lời còn chưa dứt thì Cố Gia Nhi đã sốt ruột vội vàng ngắt lời: "Ba!"
"Ai nói đó là đồ nhà chú Lộ? Anh ấy mua quà biếu cho nhà họ rồi, phần này là anh ấy đặc biệt tặng cho nhà mình!"
Cố Ngạn chỉ cảm thấy đầu óc có chút căng thẳng: "Anh em gì chứ, ba khi nào lại có thêm đứa con trai hay cháu trai vậy?"
"Ba nói gì chẳng được!"
Cố Gia Nhi tức giận chống nạnh rồi hậm hực trừng ba mình.
Văn Nghệ cười lắc đầu. Con gái bà có chút tính khí thì được, nhưng không thể quá nuông chiều: "Gia Nhi, nói chuyện với ba con cho tử tế. Chuyện chiều nay con về muộn ba mẹ còn chưa tính sổ với con đâu, con lại còn giận dỗi trước à?"
"Mẹ, mẹ xem ba kìa!" Cố Gia Nhi nũng nịu oán trách với mẹ Văn Nghệ: "Anh ấy... Lộ Mãn tốt bụng như vậy, cũng là cùng chúng con mua quà cáp hiếu kính ba mẹ."
Cố Ngạn trong lòng khó chịu. Nếu không phải nể tính khí của con gái út thì ông đã lớn tiếng nói ra, nếu có thể chọn thì ông không cần cái thứ hiếu kính của thằng nhóc đó...
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Ăn cơm xong rồi hẵng giận ba con." Văn Nghệ cầm đũa lên gắp một miếng thức ăn nếm thử: "Đồ các con mang về đều để trong tủ lạnh rồi, sau này rảnh mẹ làm cho ba các con ăn."
"Chỉ ăn hai thùng thôi đấy." Cố Ngạn không quên đổ thêm dầu vào lửa.
Cố Gia Nhi mày liễu dựng ngược, cũng chẳng kịp ăn cơm trước mà trực tiếp chạy vào bếp.
"Ấy? Con bé này?" Văn Nghệ rướn cổ: "Đi làm gì vậy?"
Cố Ngạn lắp hai cái tủ lạnh và một cái tủ đông trong bếp. Một cái tủ đứng thông thường và một cái tủ hai cánh siêu lớn, còn có một cái tủ đông chuyên để rau đông lạnh và kem cùng đồ uống lạnh mà hai chị em song sinh yêu thích. Cố Gia Nhi nhìn qua lớp kính trong suốt của tủ đông thấy ba thùng xốp hải sản mà họ và Lộ Mãn mua về.
Xoạt xoạt xoạt——
Cố Gia Nhi nhanh chóng xé hết nhãn dán trên thùng xuống, sau đó vất vả tự mình bày loạn vị trí các thùng xốp.
"Như vậy là xong."
Cố Gia Nhi vỗ vỗ bàn tay.
"Chúng ta cũng không phân biệt được cái nào là mình mua, cái nào là Lộ Mãn mua nữa."
Cố Gia Nhi bướng bỉnh nhìn ba Cố Ngạn: "Hoặc là ba nếm thử quà mà chúng con tỉ mỉ chọn, hoặc là ba đừng ăn gì hết. Đồ con gái mua và đồ anh ấy mua, ba không ăn thì đừng ăn cả hai!"
Cố Ngạn á khẩu không trả lời được. Nhìn con gái út đang nghiêm túc, Văn Nghệ bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Con gái út của mình phản ứng lớn đến như vậy, làm đến mức này sao?
Văn Nghệ vô thức cắn đũa, trên khuôn mặt quyến rũ trang nhã lộ vẻ suy tư.
Hình như đã đánh giá thấp quyết tâm của Cố Gia Nhi muốn họ chấp nhận Lộ Mãn rồi.
"Haizz..."
Cố Ngạn đành cam chịu số phận và buông thõng người dựa vào lưng ghế: "Gia Nhi, mau đến ăn cơm đi..."
...
Cùng lúc đó ở phía bên kia, nhà Lộ Mãn.
Cả nhà bốn người đã ăn xong. Lộ Vệ Hoa và Liễu Tĩnh vẫn còn chiến tranh lạnh nên không ai chủ động nói chuyện với ai. Lộ Vệ Hoa lẳng lặng về phòng ngủ chính ghi chép sổ sách, Liễu Tĩnh ở lại trước bàn trà lau vết dầu mỡ.
Lộ Tiểu Sương muốn đi rửa bát đĩa giúp mẹ nhưng bị anh trai Lộ Mãn cưỡng ép ấn xuống sofa ngồi im.
"Ban ngày đau đến thế kia còn muốn đụng vào nước, trong lòng không biết chừng mực à?"
Lộ Mãn cũng ngăn cản ý định vào bếp của mẹ Liễu Tĩnh: "Tiểu Sương, em ở đây xem TV với mẹ để anh đi rửa bát."
Liễu Tĩnh thấy con trai chui vào bếp thì trên khuôn mặt hơi mệt mỏi lộ ra một sự vui mừng: "Thằng bé đi ra ngoài một chuyến, về nhà chu đáo hẳn ra."
Lộ Tiểu Sương bị Lộ Mãn mắng một câu nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng. Anh trai lo lắng cho sức khỏe của mình rồi còn chủ động giúp việc nhà khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Ngồi trên sofa, Liễu Tĩnh nói chuyện phiếm với con gái Tiểu Sương.
"Ngày mai gọi cả anh con đi, cả nhà mình về quê mừng chú họ con rồi tối ăn cơm ở nhà bà nội."
"Con biết rồi ạ, con muốn xem váy cưới của cô dâu."
"Buổi sáng làm đám cưới, buổi chiều có thể tra điểm thi Đại học bằng máy tính ở chi bộ thôn. Anh con thi thế nào cứ xem chiều mai công bố là biết."
"Vâng ạ."
"Haizz, nếu không phải vì đám cưới này với việc tra điểm thì mẹ thấy chắc anh con còn lâu mới chịu về. Đi khỏi nhà như thả diều, nó có liên lạc với con không?"
"Mấy hôm trước có liên lạc ạ."
Lộ Tiểu Sương cười hì hì: "Mẹ ơi, hôm nay ở Tuyền Thành con còn gặp chị Gia Nhi nữa. Chị ấy hình như luôn ở bên cạnh Tiểu Mãn đó. Chúng con nói chuyện cả quãng đường, chị ấy còn gửi cho con rất nhiều ảnh chụp ở Hải Khúc."
Liễu Tĩnh vốn muốn tỏ ra không quan tâm, nhưng con gái Tiểu Sương tinh nghịch mở điện thoại đưa ảnh đến trước mặt bà.
Với thân phận là một người mẹ, Liễu Tĩnh trong lòng nói không quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con trai là giả.
Bà chăm chú nhìn từng tấm ảnh.
"Ơ? Hai cô bé song sinh cũng đến Hải Khúc à?"
"Dạ, chị Linh Y được chị Gia Nhi cố ý gọi đến đấy ạ."
Lộ Tiểu Sương ngại ngùng gãi đầu: "Ảnh chụp không động đậy được, con thấy không có biểu cảm hành động theo thời gian thực nên có nhiều ảnh con không phân biệt được ai là chị Gia Nhi ai là chị Linh Y..."

