"Anh trai, em thật sự rất vui, vô cùng vui khi thấy anh bây giờ như vậy."
Lộ Tiểu Sương xúc động nói: "Cứ như là người anh trai không gì không làm được của em đã trở lại vậy."
"Không cần thêm chữ 'cứ như là' đâu." Lộ Mãn nói: "Đối với yêu cầu của em gái, anh sẽ cố gắng hết sức đáp ứng và phấn đấu để không gì không làm được."
"Chỉ là, hứa với anh một chuyện." Lộ Mãn thu lại nụ cười và nghiêm túc nói.
"Hả? Chuyện gì vậy ạ?"
"Ở bên cạnh anh và ở bên cạnh mẹ."
"Sau này dù có đi thành phố khác hay tỉnh khác cũng đừng cắt đứt liên lạc với người thân." Lộ Mãn dừng một chút rồi nói: "Nếu ba biết đường quay đầu, vậy thì cả nhà mình sẽ sống thật tốt và máu mủ tình thâm cả đời."
"Vâng ạ."
Lộ Tiểu Sương gật đầu đương nhiên: "Nghĩ đến chuyện trong nhà tuy rất khó chịu…nhưng em rất ghen tị khi anh vẫn có thể theo đuổi chị Gia Nhi và giải tỏa áp lực. Em mong mình giống như anh, lên Đại học và rời xa họ để tai được thanh tịnh."
Lúc này Lộ Mãn lướt qua Lộ Tiểu Sương đang ngồi giữa, ánh mắt hướng về phía Cố Gia Nhi.
Mặt Cố Gia Nhi hơi đỏ lên và có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cô cũng nhận ra hồi còn yêu nhau chuyện Lộ Mãn "theo đuổi Gia Nhi" sao có thể là giải tỏa áp lực chứ? Tăng áp lực thì có…
Em gái Tiểu Sương cũng quá đề cao cô rồi. Cố Gia Nhi chỉ muốn che mặt lại.
"Nhưng vì anh trai đang gánh vác gia đình mình mà không chọn cách trốn tránh." Ánh mắt Lộ Tiểu Sương lóe lên vẻ kiên quyết: "Vậy em cũng không trốn nữa."
"Anh là người anh mà em ngưỡng mộ từ nhỏ. Có chỗ dựa là anh trai thì dù sau này anh và chị Gia Nhi có lập gia đình và chúng ta không ở cùng nhau nữa, nhưng chỉ cần anh vẫn là anh trai em và vẫn là người thân cùng dòng máu với em, em, em cũng có thể học được dũng khí từ anh!"
"Em gái ngoan." Cố Gia Nhi trong lòng thầm vui vẻ. Thiện cảm với cô em gái của bạn trai——cũng coi như là em chồng tương lai tăng lên vùn vụt.
"Em gái ngoan."
Lộ Mãn ánh mắt cưng chiều nhìn vẻ mặt non nớt nhưng kiên định của Lộ Tiểu Sương rồi đưa tay xoa đầu cô bé.
"Hừ, coi như anh trai bây giờ còn có lương tâm."
Biểu cảm của Lộ Tiểu Sương chuyển sang vui vẻ và nói về những chuyện vui.
"Tiểu Mãn, còn nhớ năm 1996 không? Ba đi cảng Hoa Quả Sơn giao hàng, anh ăn vạ rồi lăn lộn bắt ba dẫn anh đi cùng để xem biển."
"Ba hết cách với anh, em ghen tị quá trời luôn. Em còn chưa được ra ngoài xem biển bao giờ!"
Cô bé cười vui vẻ. Lộ Tiểu Sương lại nhớ đến những trò quậy phá thời nhỏ của anh trai mà tức không chịu được.
"Em bảo anh móc ngoéo với em, hứa sẽ nhặt vỏ sò ở bờ biển về cho em. Nhưng cái tên Tiểu Mãn thối tha này quên sạch sành sanh lời em nhờ!"
"Sao trí nhớ hồi nhỏ của em tốt thế." Bị em gái khui lại chuyện cũ khiến Lộ Mãn dở khóc dở cười.
"Em còn nhớ, dù mới chỉ học lớp một nhưng em vẫn còn nhớ!"
Lộ Tiểu Sương càng nói càng bất bình.
"Anh nhất thời nổi hứng nên đúng là có nhặt mấy cái vỏ nhỏ màu trắng. Em quý lắm đó, ngủ còn mang theo mấy cái để bên gối."
"Ở trường em gặp ai cũng khoe 'đây là vỏ sò anh trai tớ từ biển đặc biệt mang về cho tớ đó!'"
"Vài bạn học còn cười nhạo em, có người thì muốn nói lại thôi." Lộ Tiểu Sương bực mình đấm vào đùi Lộ Mãn hai cái: "Em còn tưởng là họ ghen tị với em chứ."
"Mãi đến một tuần sau, chị Gia Nhi đi ngang qua lớp em thấy em đang khoe mấy cái vỏ trắng trắng tròn tròn."
"Chị ấy ngập ngừng mãi vì khó mở lời, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng với em vì không muốn em tiếp tục mất mặt."
Lộ Tiểu Sương khinh bỉ liếc nhìn ông anh trai Lộ Mãn của mình: "Chị Gia Nhi tốt bụng nhắc em rằng 'Tiểu Sương, có phải em chưa ăn hạt dẻ cười bao giờ không?'"
"Ha ha ha ha..." Cố Gia Nhi cười phá lên, nhất thời không đứng thẳng được.
"Ố ồ ồ ồ..." Trần Gia Hòa ngồi phía trước cũng ngửa cổ lên, cười ra tiếng LV đắt giá. [Louis Vuitton ấy]
Hai cô nàng bị chọc cười đến nghiêng ngả, mãi một lúc sau mới hoàn hồn.
"Anh đó." Cố Gia Nhi lau nước mắt vì cười: "Toàn làm chuyện xấu!"
"Tiểu Mãn!" Lộ Tiểu Sương lè lưỡi trêu: "Toàn làm chuyện xấu!"
Lộ Mãn nghe hai người thay nhau chỉ trích thì ngả người ra sau, khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc.
Đây là em gái ruột của mình, còn có em gái song sinh của vợ mình.
Hai cô em gái này, sau này phải bảo vệ thật tốt.
...
Ở Tuyền Thành làm xong thẻ ngân hàng cho Tiểu Sương, lên tàu về đến huyện Tào đã là buổi chiều.
Là bạn thân nhất của cặp song sinh nên Lăng Chi cũng không ngại phiền phức và mệt mỏi, dù đã về nhà trước nhưng lúc này lại lái xe đến ga tàu huyện Tào đón Lộ Mãn và mọi người.
Đợi đến khi chiếc xe Nissan của Lăng Chi dừng trước biệt thự của cặp song sinh nhà họ Cố, Cố Gia Nhi xuống xe và luyến tiếc nhìn Lộ Mãn trong xe.
"Tiểu Sương, tạm biệt nha."
"Chị Gia Nhi, hi hi, rảnh thì đến nhà em chơi nhé."
Cố Gia Nhi miễn cưỡng cười, ánh mắt mong chờ nhìn Lộ Mãn.
"Ba em có khi đang nhìn từ tầng hai tầng ba đó." Lộ Mãn ho khan một tiếng nhắc nhở.
"À..."
Cố Gia Nhi vừa quay người định vào nhà thì bỗng dừng bước rồi lại quay người chạy về phía Lộ Mãn.
Trong lúc Lộ Mãn ngơ ngác, Cố Gia Nhi cúi người chui vào xe ôm lấy cổ Lộ Mãn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi áp lên má Lộ Mãn.
"Anh ơi, kỳ nghỉ vui vẻ nhé."
Một làn hương thơm thoang thoảng trong xe. Cố Gia Nhi không ngoảnh đầu lại mà phi nhanh vào nhà.
"Chậc chậc chậc chậc." Lộ Tiểu Sương đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Cảnh tượng này khiến cô bé buôn dưa lê không ngừng.
"Ờ..."
Lộ Mãn sờ lên má mình thấy vẫn còn hơi nóng. Cô nàng này mặt nóng bừng như bánh bao mới ra lò...
Tuy rằng vừa mới được em gái ôm mà giờ lại đi trêu chị gái thì Lộ Mãn cảm thấy hơi kỳ quặc. Nhưng anh vẫn nhanh chóng gửi tin nhắn cho Linh Y.
【Lộ Mãn】: Đưa em gái em về nhà an toàn rồi, anh đang ở dưới nhà em
Ting ting——Cố Linh Y trả lời ngay.
【Linh Y】: Em thấy xe của Lăng Chi ở dưới rồi
【Linh Y】: Anh ngẩng lên nhìn đi
Lộ Mãn bỏ điện thoại xuống rồi ngước lên nhìn biệt thự.
Từ một cửa sổ trên tầng hai thò ra một con thú nhồi bông Pikachu.
Con chuột điện được một bàn tay trắng nõn cầm lấy mà đung đưa qua lại. Lòng Lộ Mãn ấm áp, anh mỉm cười rồi lại nhắn một tin.
【Lộ Mãn】: (Chim cánh cụt hôn gió)
Một giây sau, điện thoại có âm báo đặc biệt.
【Linh Y】: (Đổ mồ hôi) (Búa gõ đầu)
Lại qua hai giây.
【Linh Y】: (Trái tim)
"Ôi được! Tuyệt vời!" Lộ Mãn vui sướng đấm một cú vào lưng ghế sau, lòng nở hoa.
Hành động đó khiến Lăng Chi ngồi phía trước cạn lời và liếc xéo anh một cái.
Một lát sau, từ cửa sổ ngoài Pikachu lại thò ra một khung tranh hoa khô.
Lộ Mãn ngước mắt nhìn và nghĩ ngợi một chút rồi liền gửi một tin nhắn QQ cho Cố Gia Nhi.
【Lộ Mãn】: Gia Nhi, em gái của anh nghỉ lễ vui vẻ nhé.
Chẳng mấy chốc, Cố Gia Nhi đã trả lời.
【Gia Nhi】: (Bĩu môi)
【Gia Nhi】: (Trái tim)
"Phù..." Thở ra một hơi, Lộ Mãn chạm mắt với em gái Tiểu Sương trong xe.
"Tiểu Mãn," Lộ Tiểu Sương cười gian xảo: "Với tốc độ phát triển này cộng thêm thái độ của chị Gia Nhi... Chắc anh sắp phải chuẩn bị gặp chú Cố rồi nhỉ?"

