Toàn truyện

Chương 157: Ý nghĩa của việc học

2025-10-14

1

Hoa sen Tuyền Thành cũng là một món ăn vặt. Cánh sen rửa sạch, kẹp đậu đỏ vào giữa hai cánh, nhúng bột loãng rồi chiên vàng giòn trong chảo dầu, hương vị rất ngon.

Cháo sen cũng thoang thoảng vị ngọt thanh của lá sen, cùng với các món như ngó sen xào tạo thành một bàn tiệc hoa sen đơn giản.

Ăn no bụng xong, Lộ Mãn nhất quyết kéo Lộ Tiểu Sương miễn cưỡng đi mua Định Khôn Đan ở hiệu thuốc để giảm đau bụng kinh.

Sau đó anh bắt taxi đến ga tàu rồi lên tàu về quê hương huyện Tào.

"Chúng ta có thể gặp lại nhau không? Tôi đã cầu xin trước Phật hàng ngàn năm~..."

Khi taxi dừng lại, tài xế vừa hát 《Cầu Phật》 vừa vẫy tay ra hiệu cho mọi người nhanh chóng lên xe.

Bạn học của Tiểu Sương là Trần Gia Hòa rất biết điều ngồi vào ghế phụ phía trước, nhường hàng ghế sau cho anh Lộ Mãn này để anh tiện trò chuyện với "bạn gái" Cố Gia Nhi và em gái Tiểu Sương.

Cố Gia Nhi vốn muốn ngồi cạnh Lộ Mãn nhưng Lộ Mãn đã nhanh chân vào trong cùng, sau đó vẫy tay bảo em gái Tiểu Sương ngồi giữa. Cô đành bĩu môi ngồi xuống giữa cô và Lộ Mãn có một người.

"Tiểu Sương, em mang chứng minh thư chưa?"

Sau khi xe khởi động, Lộ Mãn tùy tiện hỏi em gái.

"Em mang rồi. Tiểu Mãn anh hỏi làm gì?"

"Trước khi em bước qua cầu Nại Hà này, hãy cho anh hôn em một lần nữa~..." Người tài xế taxi ở ghế lái phía trước bỗng nhiên không hát 《Cầu Phật》 nữa mà nhìn thẳng vào Lộ Mãn qua gương chiếu hậu.

Lộ Mãn cảm nhận được ánh mắt sắc bén của bác tài thì trong lòng buồn cười.

Mấy bác tài xế thời nay đều lắm lời mà lại nhiệt tình. Nghe thấy anh hỏi chứng minh thư của cô em gái trông còn nhỏ tuổi thế này thì chắc chắn là lo anh không phải người tốt, đoán anh lừa gạt con gái nhà lành.

E rằng nếu Lộ Mãn không nói ra lý do thì giây tiếp theo bác tài sẽ dừng xe báo cảnh sát mất.

"Dùng chứng minh thư của em, anh mở cho em một cái thẻ ngân hàng của chi nhánh Chiêu Thương."

Lộ Mãn vội nói.

"Đợi giải quyết xong chuyện của ba, dù thế nào anh cũng sẽ bỏ vào thẻ của em một ít tiền. Số tiền này chỉ được dùng tiêu vặt thôi. Nếu trong nhà thực sự có chuyện khẩn cấp cần dùng tiền thì em cũng phải cẩn thận, chỉ được cho mẹ vay."

"Em không cần đâu ạ." Lộ Tiểu Sương xua tay nói: "Tiểu Mãn anh tự giữ đi, đưa cho em làm gì? Anh không sợ em tiêu xài bừa bãi à?"

"Anh còn lạ gì em?" Lộ Mãn cười nói: "Anh để trên bàn hai ba đồng có khi em đã lén lấy đi mua coca uống rồi. Nhưng nếu để mấy xấp tiền vạn tệ thì em không những không lấy, mà còn ngày đêm canh giữ ở đó vì sợ tiền mọc chân mọc cánh bay mất."

"Hì hì..."

Lộ Tiểu Sương ngại ngùng gãi đầu. Quả thực anh trai hiểu mình quá rõ.

"Nhưng mà chứng minh thư của em cũng là chưa đủ tuổi mà." Lộ Tiểu Sương nghi hoặc hỏi: "Người chưa thành niên cũng có thể làm thẻ ngân hàng sao?"

"Được chứ." Cố Gia Nhi rất rành việc này. Ba cô đã làm cho hai chị em song sinh không ít thẻ rồi: "Tiểu Sương em đủ tuổi rồi, có thể làm được. Chỉ là không thể mở các dịch vụ chuyển khoản online thôi."

"Nhưng chỉ mở một phần dịch vụ như vậy cũng tốt." Lộ Mãn cười.

"Nhưng mà để ở chỗ em, thật sự ổn không?" Lộ Tiểu Sương lần đầu tiên được cầm nhiều tiền như vậy, quyền kinh tế rơi vào tay cô khiến cô lại càng thêm lo lắng.

"Tuy rằng ba chắc là sẽ không vô liêm sỉ đến thế, nhưng lỡ như ba lại nổi hứng lên mà lén lút lấy thẻ Tiểu Mãn giúp em gửi tiền..."

"Cho nên việc không mở chuyển khoản online ngược lại còn hay, hơn nữa còn chọn thẻ của chi nhánh Ngân hàng Chiêu Thương."

Lộ Mãn giải thích.

"Cả Hà Thị này không có Ngân hàng Chiêu Thương. Muốn rút tiền hả? Vậy thì lái xe đến thành phố khác rút đi. Ba đi một chuyến xa như vậy chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra sao?"

Lộ Tiểu Sương nghe mà ngây người, một hồi lâu sau mới khẽ gật đầu.

Trong thoáng chốc, cô lại lén lút quay đầu sang Cố Gia Nhi rồi nhỏ giọng nói: "Chị Gia Nhi, anh trai em đi chuyến này về thật sự thay đổi nhiều quá!"

"Đúng vậy. Trong áp lực của công việc, anh ấy cũng nỗ lực để bản thân trưởng thành hơn, thật sự rất đáng kinh ngạc." Cố Gia Nhi cũng thấu hiểu sâu sắc: "Cái tên này tuy rằng trở nên có chút xấu tính, nhưng mà..."

Nhưng dường như người anh trai bình tĩnh trước mọi biến cố và vững vàng đáng tin cậy như bây giờ mới là ấn tượng ban đầu của cô, là Lộ Mãn khi còn nhỏ dẫn cô đi quậy phá, thông minh lanh lợi khiến cô cảm thấy an toàn và thuộc về vô cùng.

"Nếu như kiểu ở chung như bây giờ có thể khiến anh ấy thả lỏng và trở lại là chính mình như trước kia."

Cố Gia Nhi trong lòng đem Lộ Mãn bây giờ so sánh với dáng vẻ trước kia luôn nơm nớp lo sợ và tự ti gò bó với cô, trong lòng không khỏi run rẩy.

Có lẽ nếu muốn tốt cho anh ấy thì phải tác thành cho anh ấy.

Ít nhất, bây giờ không thể ép anh ấy quá chặt, không muốn anh ấy lại biến thành một người không giống chính mình...

Mà lúc này Lộ Tiểu Sương lại có chút muốn rơi lệ, cô cảm thấy hôm nay mình đúng là một đứa mít ướt rồi.

"Tiểu Mãn..."

"Trước kia, em thật ra có chút thấy anh phiền vì cảm thấy anh quá tự buông thả bản thân."

Bàn tay của em gái Tiểu Sương nắm chặt chiếc quần lửng thể thao của mình.

Lộ Mãn thấy vậy thì mỉm cười đặt tay lên mu bàn tay em gái, nhẹ nhàng vỗ về để cô cứ thoải mái trút bầu tâm sự với anh trai.

"Thật ra em cảm thấy hồi nhỏ anh luôn là tấm gương của em đó."

Lộ Tiểu Sương mắt ngấn lệ ngước lên nhìn anh trai mình.

"Hồi Tiểu học, môn nào cũng thi được một trăm điểm. Anh vào lớp bốn mới có thêm môn Tiếng Anh, anh lần đầu tiếp xúc nên nửa học kỳ sau thi được 71 điểm, mẹ tức giận lấy cán chổi đánh vào mông anh."

Lộ Mãn lại mơ hồ không nhớ rõ nên miễn cưỡng cười: "Em mới học lớp hai thôi mà, nhớ đến tận bây giờ hả?"

"Dạ, em nghĩ mãi không thông, điểm số trên giấy chẳng lẽ quan trọng hơn anh trai em sao? Mẹ nhíu chặt mày lại, chỉ nhìn là em không dám đến gần mẹ rồi."

Lộ Mãn an ủi: "Từ khi nhà mình mở cửa hàng quần áo thì gia cảnh không còn túng thiếu nữa, mẹ chẳng phải cũng dần dần bớt nóng tính rồi sao?"

"Dạ, cảm giác ba mẹ trước kia rất dễ vì những chuyện vặt vãnh mà cãi nhau. Ba đi biếu quà cho khách hàng với đi mừng đám cưới họ hàng, cho nhiều hơn một chút là cả nhà lại cãi nhau ầm ĩ. Hai anh em mình ai mà có bài kiểm tra bị sót câu nào là mẹ lấy hộp mực in đập bàn, đập xong rồi mẹ lại khóc trước... Thật sự rất ngột ngạt."

"Giờ thì tốt hơn nhiều rồi. Em lên Trung học Cơ sở thì điều kiện sống nhà mình cũng khấm khá hơn. Mừng tuổi họ hàng hay gì đó mà cho thêm một trăm hai trăm ba mẹ cũng không cãi nhau nữa."

"Giờ thì cãi nhau vì những khoản tiền lớn hơn, với lại không ai chịu hiểu ai." Lộ Tiểu Sương hít hít mũi: "Thì cũng vậy thôi, bản chất không khác gì."

"Ba mẹ mình có học hành mấy đâu, toàn tiếp xúc với dân buôn thúng bán bưng đủ loại người." Lộ Mãn thở dài: "Trong cái môi trường ấy thì tư duy lý trí yếu là phải."

Lộ Mãn cũng không ít lần trách móc ba mẹ thiếu lý trí và hay nổi nóng.

Nhưng linh hồn anh đã rời khỏi cái thời đó hơn mười năm rồi. Giờ nhìn lại, tuy không đồng tình với cách họ làm nhưng cũng hiểu được nỗi khổ của họ khi bị ảnh hưởng bởi trình độ học vấn và môi trường sống.

"Người thân không chịu nói chuyện với nhau cũng vì không có thói quen phân tích mọi chuyện một cách lý trí. Cứ thích xả giận bừa bãi với người nhà vì ngoài người nhà ra họ cũng chẳng còn chỗ nào để trút bầu tâm sự nữa."

Mà những gia đình như vậy nếu gặp phải áp lực từ bên ngoài rất dễ khiến người thân trở mặt thành thù, biến thành sói hổ ỷ thế hiếp người chứ không phải người thân chí cốt lấy lý lẽ và đạo đức để cảm hóa nhau.

"Cho nên Tiểu Sương à, em phải học hành cho tử tế."

Lộ Mãn lại vỗ nhẹ mu bàn tay em gái.

"Nhưng mà học để làm gì chứ? Mấy cái hàm lượng giác rồi Cacbon Hydro Oxy Nitơ Photpho, Đông Tấn Thập Lục Quốc gì đó, cả đời mình chắc gì đã dùng đến mấy lần." [note82134]

"Nhưng những kiến thức nền tảng và khả năng rèn luyện được khi học sẽ giúp chúng ta có những quan điểm và nhận thức khoa học đúng đắn. Tại sao hai anh em mình không tin vào cái Thôi Lai Cực Hạn kia? Vì nó trái với những kiến thức kinh tế, hóa học và toán học mà chúng ta đã hình thành một cách vô thức."

Trong xe rất yên tĩnh, ngoài tiếng động cơ xe chạy thì chỉ có tiếng của Lộ Mãn vang vọng.

Lộ Tiểu Sương chăm chú lắng nghe, cô cũng có chút đồng cảm với những lời của anh trai. Nhưng qua lời tổng kết của Lộ Mãn thì suy nghĩ và nhận thức của cô trở nên rõ ràng hơn.

Cố Gia Nhi đặt tay lên chiếc túi xách trong lòng mà chống cằm, đôi mắt hạnh long lanh như nước hồ thu ánh lên vẻ ngưỡng mộ và yêu thích.

Sức hút của con trai nằm ở thái độ sống tích cực, tâm thế và tư tưởng nhất quán, và cả vẻ đẹp trai khi tự tin thể hiện bản thân nữa.

Hôm nay hình như mình thích cái tên này hơn một chút rồi. Cố Gia Nhi cảm thấy như vậy.

"Văn học cũng vậy, tuy tưởng chừng như vô dụng và mấy bài 《Trần Tình Biểu》 và 《Xuất Sư Biểu》 hay 《Con người là một cây sậy có tư tưởng》 nhìn vào chỉ là những con chữ in trên giấy, nhưng cái vô dụng đó lại là cái hữu dụng lớn nhất. Đọc nhiều ngấm vào lòng tự khắc sẽ có khả năng đồng cảm, đó là điều vô cùng quý giá. Sau này chúng ta có con thì chúng ta sẽ làm tốt hơn thế hệ trước." [note82135] [note82136] [note82137]

So với một người chưa từng đọc Dickens, một người đã đọc Dickens sẽ khó mà chĩa súng vào đồng loại của mình chỉ vì một học thuyết tư tưởng nào đó. [note82138]

Tương tự, một người đi học và được hun đúc bởi văn học sẽ khó mà vô tình vô cảm trước những khổ đau phổ quát và tình cảm giữa người với người.

Ghi chú

[Lên trên]
[Đông Tấn Thập Lục Quốc (317 - 439) là giai đoạn Trung Quốc bị chia cắt thành hai miền: miền Nam do nhà Đông Tấn của người Hán cai trị, miền Bắc là chiến trường của mười sáu quốc gia do các dân tộc du mục (Ngũ Hồ) lập nên]
[Đông Tấn Thập Lục Quốc (317 - 439) là giai đoạn Trung Quốc bị chia cắt thành hai miền: miền Nam do nhà Đông Tấn của người Hán cai trị, miền Bắc là chiến trường của mười sáu quốc gia do các dân tộc du mục (Ngũ Hồ) lập nên]
[Lên trên]
[Trần Tình Biểu là tấu chương Lý Mật dâng lên vua Tây Tấn kể về ơn nuôi dưỡng của bà nội Lưu Thị đối với ông và xin triều đình hoãn nhận chức để phụng dưỡng bà nội đến khi bà mất, sau này sẽ làm quan để báo đáp ơn triều đình]
[Trần Tình Biểu là tấu chương Lý Mật dâng lên vua Tây Tấn kể về ơn nuôi dưỡng của bà nội Lưu Thị đối với ông và xin triều đình hoãn nhận chức để phụng dưỡng bà nội đến khi bà mất, sau này sẽ làm quan để báo đáp ơn triều đình]
[Lên trên]
[Xuất Sư Biểu gồm hai bản Tiền Xuất Sư Biểu và Hậu Xuất Sư Biểu, là hai tấu chương nổi tiếng trong Văn học Trung Quốc do Gia Cát Lượng dâng lên Hán Hoài đế để trình bày lý do dẫn quân đi Bắc phạt hai lần năm 225 và 226, đồng thời bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước]
[Xuất Sư Biểu gồm hai bản Tiền Xuất Sư Biểu và Hậu Xuất Sư Biểu, là hai tấu chương nổi tiếng trong Văn học Trung Quốc do Gia Cát Lượng dâng lên Hán Hoài đế để trình bày lý do dẫn quân đi Bắc phạt hai lần năm 225 và 226, đồng thời bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước]
[Lên trên]
[Con người là một cây sậy có tư tưởng là câu nói nổi tiếng có nguồn gốc từ tác phẩm Tư Tưởng (Pensées) của nhà văn Blaise Pascal. Câu này tóm gọn quan điểm của ông về vị thế của con người trong vũ trụ, thể hiện sự đối lập giữa tính mong manh (cây sậy) và phẩm giá (có tư tưởng) và đề cao sức mạnh tư duy]
[Con người là một cây sậy có tư tưởng là câu nói nổi tiếng có nguồn gốc từ tác phẩm Tư Tưởng (Pensées) của nhà văn Blaise Pascal. Câu này tóm gọn quan điểm của ông về vị thế của con người trong vũ trụ, thể hiện sự đối lập giữa tính mong manh (cây sậy) và phẩm giá (có tư tưởng) và đề cao sức mạnh tư duy]
[Lên trên]
[Ở đây đang nhắc tới tác phẩm Những Kỳ Vọng Lớn Lao của Charles Dickens. Ngay từ chương đầu thì cậu bé mồ côi Pip đã bị tên tội phạm vượt ngục Abel Magwitch chĩa súng để bắt cậu mang thức ăn và giũa đến cho hắn]
[Ở đây đang nhắc tới tác phẩm Những Kỳ Vọng Lớn Lao của Charles Dickens. Ngay từ chương đầu thì cậu bé mồ côi Pip đã bị tên tội phạm vượt ngục Abel Magwitch chĩa súng để bắt cậu mang thức ăn và giũa đến cho hắn]