Toàn truyện

Chương 156: Anh em

2025-10-14

1

"Đi nếm thử món gì đây?" Lộ Mãn hỏi.

"Bánh xoắn chiên giòn với chè ngọt được không?" Cố Gia Nhi suy nghĩ rồi đề nghị.

"Đó là đồ ăn sáng mà?"

"Có sao đâu, buổi trưa chắc cũng có bán chứ?"

Cố Gia Nhi lại quay sang hỏi hai cô bé với giọng điệu dịu dàng: "Tiểu Sương và Gia Hòa muốn ăn gì nào?"

Lộ Tiểu Sương lúc này lại có vẻ lơ đãng: "Ừm... Chị Gia Nhi, anh trai với chị quyết định là được ạ."

Cố Gia Nhi ghé sát vào Lộ Mãn, có chút lo lắng: "Em ấy hình như có tâm sự."

"Chẳng lẽ vẫn còn giận em..."

"Em gái anh đâu có hẹp hòi như em gái của Linh Y." Lộ Mãn liếc nhìn Cố Gia Nhi.

Cố Gia Nhi ngẩn người rồi xù lông: "Trời ơi! Anh ơi! Anh thật là phiền quá đi!"

"Trong lòng em ấy đang vướng bận chuyện khác đấy." Lộ Mãn mở tấm bản đồ giấy trên tay. Quen nhìn định vị trên điện thoại rồi nên anh thật sự có chút không quen.

Bản đồ lấy từ quầy hướng dẫn ở khu du lịch cũng vẽ rất chi tiết, Lộ Mãn quyết định một nơi để đến: "Đi ngắm hoa sen ở Tuyền Thành. Đến đó anh nói chuyện với Tiểu Sương vài câu là khúc mắc trong lòng em ấy sẽ được giải tỏa thôi."

Lộ Mãn dẫn ba cô gái đến một quán ăn nhỏ phía trước, gọi vài món ăn vặt rồi gọi thêm món hoa sen chiên và cháo lá sen chỉ ngon vào mùa này.

Trong lúc chờ món, Lộ Mãn khua tay trước mắt em gái Tiểu Sương: "Này, gọi hồn về đi em."

Lộ Tiểu Sương từ trong suy tư của mình trở về thực tại, hai tay đan vào nhau và cố gắng nở nụ cười với Lộ Mãn.

"Anh ơi, mọi người cứ ăn đi ạ, em hơi không muốn ăn."

"Ra ngoài rồi thì cứ vứt hết phiền não ra sau đầu đi." Lộ Mãn khuyên nhủ: "Anh trai em đã có cách giải quyết rồi."

Lộ Tiểu Sương lại không tin. Tình hình ở nhà không mấy khả quan, cô ấy chỉ cho rằng Lộ Mãn đang nói dối để an ủi mình.

Cô ôm bụng, có chút ngại ngùng nói: "Em hơi đau bụng."

Lộ Mãn giật mình: "Lý do xin nghỉ của em là thật sao?"

Anh nhớ Tiểu Sương từng nói với anh thứ Sáu xin nghỉ một ngày, lý do em nói với giáo viên là đến kỳ kinh nguyệt.

Vốn tưởng là nói dối giáo viên, không ngờ em gái mình thật sự bị đau bụng kinh.

"Ừm..." Lộ Tiểu Sương cắn môi dưới: "Em uống chút nước ấm là không sao đâu ạ."

Lộ Mãn nhìn em gái thì trong lòng hơi sốt ruột. Anh ngồi xuống cạnh em gái, nhìn sắc mặt cô còn kém hơn lúc nãy nhiều.

"Anh đưa em đến bệnh viện khám nhé." Lộ Mãn nhíu mày: "Em đau kiểu này không ổn đâu."

"Em ở nhà có đến bệnh viện phụ sản nhi khám bác sĩ rồi ạ."

Lộ Tiểu Sương gục xuống bàn: "Không phải vấn đề lớn, thuốc bác sĩ kê cũng chỉ để giảm đau thôi."

"Có mang thuốc theo không?"

"Không mua..."

Lộ Mãn và Cố Gia Nhi cùng Trần Gia Hòa nghe Tiểu Sương nói vậy đều ngẩn người.

Khám bác sĩ rồi, kê đơn thuốc rồi, sao lại không mua?

Lộ Tiểu Sương nhìn sang chiếc balo nhỏ bên cạnh: "Em mang theo đơn thuốc ạ."

Lộ Mãn mở ba lô của em gái ra và rút tờ đơn thuốc.

Thuốc kê là Định Khôn Đan, một hộp 6 viên.

Mục "Số tiền phải nộp" hiển thị 128 tệ.

"Đừng có tiếc tiền, thân thể đau là mình chịu đấy." Lộ Mãn có chút xót xa nhìn em gái.

"Ráng chịu chút là qua thôi, hơn trăm tệ lận." Lộ Tiểu Sương nhỏ giọng nói.

Chỉ vì hộp thuốc này đắt một chút thôi sao?

Nhìn em gái cố tỏ ra mạnh mẽ khiến lòng Lộ Mãn run lên.

Cô em gái như vậy làm sao anh không thương cho được.

Trong lòng anh trào dâng một nỗi xót xa, khẽ xoa xoa đầu em gái.

"Thật sự là em chịu thiệt thòi rồi, Tiểu Sương..."

Lộ Mãn biết em gái mình làm vậy là vì lo lắng cho gia đình.

Dù gia cảnh có khó khăn đến đâu cũng chưa đến mức một học sinh Trung học Phổ thông phải kiếm tiền và tiết kiệm đến thế.

Nhưng em gái anh không thể vượt qua được rào cản trong lòng. Dù làm thêm người mẫu chỉ là muối bỏ bể, cô cũng muốn bấu víu vào đó như nắm lấy cọng rơm mà giúp gia đình giảm bớt gánh nặng.

Vô ích, nhưng đó là tất cả tấm lòng của cô.

Ngốc đến đáng yêu và ngốc đến đáng thương.

"Trước khi trùng sinh mình đã làm gì nhỉ?"

Lộ Mãn nhớ lại kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng sau kỳ thi Đại học.

Anh so với em gái Lộ Tiểu Sương càng hiểu rõ hơn rằng bản thân là một thí sinh vừa thi Đại học xong, vai không gánh nổi, tay không nhấc nổi, kiến thức lại hạn hẹp, mười bảy mười tám tuổi chưa bước chân vào xã hội nên cảm thấy bất lực trước những chuyện trong nhà.

Đặc biệt là khi đó còn chìm đắm trong những chuyện yêu đương vớ vẩn như "Cố Gia Nhi có yêu mình không". Trong nhà ngoài ngõ đều lo lắng nhưng anh lại rụt đầu làm con đà điểu bịt tai làm ngơ, chuyện không liên quan đến mình thì kệ.

Ngoài việc trốn tránh những cuộc cãi vã của ba mẹ thì chỉ biết chơi game để trốn tránh thực tại.

Trước khi đi ngủ cũng hay mơ mộng sau khi tốt nghiệp Đại học có thể sớm tìm được một công việc tốt hoặc khởi nghiệp thành công rực rỡ, tự mình giải quyết mọi việc để ba mẹ không còn phải lo lắng vất vả vì không có tiền mua nhà cho con cái nữa. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp mới phát hiện ra mình chỉ là người bình thường không có thực lực một bước lên mây...

Trước khi trùng sinh, em gái Lộ Tiểu Sương mang theo ý định giúp đỡ gia đình đi làm thêm người mẫu cùng bạn học, nhưng lại phải chịu đối xử bất công.

Những người mẫu xung quanh để kiếm đủ tiền mà không ngần ngại thay quần áo trước mặt mọi người. Lộ Tiểu Sương vẫn là một cô gái vị thành niên kín đáo thì làm sao có thể chịu đựng được cảnh tượng này? Vì không muốn làm vậy mà lần nào cũng chạy vào phòng thay đồ, do đó tiến độ chậm chạp bị trừ lương, nên là đi một lần biết được những mánh khóe bên trong thì không bao giờ đi nữa.

Em ấy trở về nhà thì lại phải chịu đựng những gì?

Ba mẹ cãi nhau đỏ mặt tía tai. Ba thì hồ đồ độc đoán, người ngoài nhìn vào đều biết là cái hố nhưng Lộ Vệ Hoa lại cho rằng mình khác với người thường và có thể vượt qua cái hố này. Mẹ Liễu Tĩnh không cản được, giặt quần áo nấu cơm cũng lén lút lau nước mắt.

Lộ Mãn nghĩ đến bản thân mình với tư cách là một người anh trai thì sao?

Hoặc là tìm em gái nhỏ hơn mình để trút bầu tâm sự về những chuyện tình cảm thất bại.

Hoặc là làm tấm gương cho kẻ đào ngũ chơi game vì bộ lạc chuẩn bị cho Naxxramas...

Trong lòng Lộ Tiểu Sương chắc hẳn là thất vọng tột độ rồi.

Lộ Mãn thở dài một hơi. Gia đình bất hòa cũng khiến anh sau khi tốt nghiệp Đại học lúc chia tay với Cố Gia Nhi không còn ý định ở lại nhà nữa.

Anh đến Yên Kinh bôn ba lập nghiệp trong lòng cũng có một phần hy vọng. Vì không thể giải quyết được những chuyện lằng nhằng trong gia đình nên dứt khoát bắt đầu lại từ con số không, một mình ăn no cả nhà không lo.

Nhưng kiếp này anh đã có cơ hội bù đắp.

"Tiểu Sương, anh cho em xem cái này."

Lộ Mãn lấy điện thoại ra cho em gái xem một loạt ảnh.

Những bức ảnh này được chụp rải rác trong vài ngày.

Có cảnh Cố Linh Y đứng trước quầy gửi tiền, cũng có cả cảnh anh và Cố Linh Y cùng nhau đếm tiền chất đầy bàn.

Lộ Tiểu Sương ban đầu không để ý, nhưng sau khi liếc nhìn vài lần thì cô bé bất giác thở dốc.

Tiền xếp thành từng chồng.

Quá là nhiều tiền.

Lộ Mãn buông tay, Tiểu Sương nhận lấy điện thoại rồi liên tục ấn nút xuống để xem ảnh.

Càng xem thì ánh sáng hy vọng trong mắt Lộ Tiểu Sương càng rực rỡ.

Bức ảnh cuối cùng dừng lại ở máy ATM và một cuốn sổ tiết kiệm.

Số dư: 84.000 tệ.

"Sao lại nhiều thế!" Lộ Tiểu Sương ôm bụng kinh ngạc thốt lên.

Cố Gia Nhi cười tươi rói. Vừa rồi cô cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tiểu Sương và Lộ Mãn, lúc này cô vừa thương yêu vừa xót xa cho cô em gái nhà bên này.

"Tiểu Sương, anh trai em là một người rất tài giỏi đấy."

Cố Gia Nhi cũng ghé lại gần: "Ủa...anh ơi, sao lại ít thế?"

"Ít á?" Lộ Mãn liếc cô nàng một cái: "Đương nhiên là không lọt vào mắt tiểu phú bà như em rồi. Nhưng sổ sách này là anh gửi cho chị gái song sinh của em đối chiếu đấy, có vấn đề gì thì em đi tìm em ấy mà hỏi..."

"Trời ơi, anh biết em không có ý đó mà."

Cố Gia Nhi nhẹ nhàng đấm vào vai Lộ Mãn: "Dự án của chúng ta có hai máy ảnh với bảy thợ chỉnh ảnh, mỗi ngày tám tiếng có thể chụp được khoảng sáu bảy trăm tấm ảnh thẻ đúng không? Doanh thu một ngày cũng phải được hai vạn tệ chứ."

"Đó là tốc độ lý tưởng trên lý thuyết thôi." Lộ Mãn cười rồi kiên nhẫn giải thích cho cô: "Lúc mới bắt đầu điều chỉnh chỉ mở một máy, sau này khi có hai máy thì độ thành thạo của thợ chỉnh ảnh không theo kịp, số lượng ảnh chụp chỉ bằng hai phần ba so với lý thuyết. Nói và làm là cả một khoảng cách lớn đấy, bây giờ cả đội mới dần dần phối hợp ăn ý với nhau."

"Ồ..." Cố Gia Nhi chợt hiểu ra.

Lộ Tiểu Sương nghe không hiểu cuộc trò chuyện của họ nên chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ: "Tiểu Mãn, có phải anh đã mượn tiền của chị Linh Y và chị Gia Nhi rồi thông đồng với nhau để giấu em không?"

Lộ Mãn và Cố Gia Nhi trao đổi ánh mắt rồi cả hai cùng cười lắc đầu.

"Chị còn chưa hỏi lý do đã muốn cho anh trai em mượn tiền rồi đấy." Cố Gia Nhi nhìn Lộ Mãn, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Nhưng cái tên này không chịu mượn."

"Nhà chúng ta tuy là sắp thua lỗ." Lộ Mãn nghiêm mặt nói: "Nhưng không phải để lấp đầy một chút số tiền thiếu hụt, mà là khuyên can ba lần này đừng đầu tư đơn giản như vậy."

"Bình thường ba là người đầu óc không tỉnh táo sao?"

Lộ Tiểu Sương không cần suy nghĩ mà liên tục lắc đầu: "Không phải, ba trong mắt em luôn là một người rất vững vàng."

"Vậy lần này tại sao ba lại đột nhiên bị kích động như vậy?" Lộ Mãn hỏi.

Lộ Tiểu Sương suy nghĩ một lát: "Nghe thấy lợi nhuận kếch xù nên ảo tưởng và tự thôi miên bản thân bỏ qua rủi ro phải không?"

"Em đã bí mật báo cảnh sát rồi, nhưng cái thứ đó có đầy đủ thủ tục, hơn nữa rất khó thu thập chứng cứ về việc họ tụ tập."

Lộ Tiểu Sương khổ não vò vò tóc: "Em cũng đã nhờ thầy giáo đi phản ánh tình hình với bên Quản lý Thị trường, nghe nói là đã phạt một khoản tiền nhưng không thể ngăn cản họ tiếp tục bán buôn hàng hóa."

Lộ Tiểu Sương ôm cái bụng đau nhức rồi lại lấy ra từ trong túi một xấp tài liệu in trên giấy A4.

"Thầy chủ nhiệm của chúng em cũng đã giúp em tra rất nhiều tài liệu."

Lộ Mãn lướt nhìn qua. Những tài liệu mà Lộ Tiểu Sương nhờ thầy cô thu thập đều là những tin tức có tính thời sự cao.

Một công ty thực phẩm chức năng bị phạt nặng, tuy đã phá sản hai năm nhưng các đại lý cấp dưới của họ vẫn bán các sản phẩm không rõ ngày sản xuất.

Một nhãn hiệu liên tục bị tố giác nhưng chỉ có một vài đại lý nhỏ nộp phạt, rất khó truy tìm nguồn gốc.

Báo cảnh sát ư? Một số nhà máy lớn mang danh nghĩa chính quy nên không có lý do để bắt giữ. Phản ánh với Cục Quản lý Thị trường ư? Các đại lý nhỏ len lỏi khắp nơi nên phạt hết lớp này lại có lớp khác mọc lên như nấm sau mưa.

Trong vài năm trước khi trùng sinh, thậm chí còn có một cặp vợ chồng nổi tiếng dính líu đến những vụ việc tương tự. Doanh thu hàng chục tỷ, ba năm rưỡi sau mới bị phạt 20 triệu tệ, thậm chí còn không phải vào tù. Vậy trong ba năm rưỡi đó thì sao? Chẳng lẽ không ai báo cảnh sát hay phản ánh ư, đã có bao nhiêu gia đình phải chịu thiệt thòi vì mắc bẫy và trả giá cho điều đó.

Công lý ở trên trời, phán xét ở dưới đất, cái ở giữa mới gọi là nhân gian.

Huống chi bây giờ mới là năm 2006.

Thị trường hỗn loạn trăm hoa đua nở, những thứ này không chỉ giới hạn ở hình thức tước đoạt tự do cá nhân. Có những thứ ít gây hại hơn, chỉ là lừa bịp các nhà phân phối. Mua giá cao bán giá thấp không bán được, nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng năm đó đã khiến nhiều gia đình khánh kiệt.

"Bây giờ thì tốt rồi, chúng ta đã có chỗ dựa."

Lộ Mãn nhẹ nhàng vỗ vai em gái Tiểu Sương: "Tám vạn tệ này là kiếm được trong mười mấy ngày nay đấy."

"Cái gì? Tiểu Mãn..." Lộ Tiểu Sương tỏ vẻ 'anh coi em là đồ ngốc à': "Anh nói chuyện cũng quá hoang đường rồi..."

Cố Gia Nhi giúp giải thích: "Anh trai em không nói quá đâu. Thực tế thu nhập một ngày đã hơn một vạn tệ rồi. Mặc dù chỉ có thể duy trì trong một thời gian nhưng cũng là một khoản tiền rất đáng kể."

Lộ Mãn nhìn em gái chăm chú.

"Nếu ba thật sự nghĩ cho gia đình và muốn kiếm tiền để sinh sống thì sau này không cần ba phải mạo hiểm lo lắng nữa. Anh sẽ thay ba làm trụ cột gia đình."

"Nhưng nếu ba cứ khăng khăng một mực, khi gia đình không còn thiếu tiền vẫn lún sâu vào đó, thì..."

"Mẹ, em và anh, ba người chúng ta vẫn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc và sung túc."

Lộ Tiểu Sương bị cảm xúc kiên định và tự tin của anh trai lây tuyền nên tâm trạng của cô cũng trở nên ổn định hơn.

Cô khẽ liếc nhìn Cố Gia Nhi luôn tìm cách nói đỡ cho Lộ Mãn, rồi thầm nghĩ mười mấy ngày ra ngoài này giữa chị Gia Nhi và anh trai mình chắc hẳn đã xảy ra không ít chuyện mờ ám.

"Cũng có thể là một nhà bốn người..." Lộ Tiểu Sương lại lén nhìn Cố Gia Nhi một cái và khẽ lẩm bẩm.

Giọng rất khẽ nhưng Cố Gia Nhi nghe thấy.

Cô ngây người đứng tại chỗ. Chẳng mấy chốc từ cổ bắt đầu ửng đỏ lan đến tận mang tai.

Thật sự có chút giống chị Linh Y... Lộ Tiểu Sương thầm nghĩ.

"Hai phần."

Lộ Tiểu Sương đột nhiên lại nói với Lộ Mãn.

"Hả?" Lộ Mãn khó hiểu "Cái gì vậy? Mà phải hai phần cơ à?"

"Hoa sen chiên." Lộ Tiểu Sương nghiêm túc nói: "Em lại thèm ăn rồi! Cho em hai phần. Cả nhân đậu đỏ và nhân đậu xanh, em muốn thử hết!"

Anh trai đã thành đại gia rồi, có khả năng gánh vác cả gia đình rồi.

Vị giác của Lộ Tiểu Sương bỗng nhiên trở nên tốt hơn.

Còn đang nghĩ hôm nay dùng tiền của mình mời Gia Hòa và chị Gia Nhi một bữa no nê.

Lụm kèo Tiểu Mãn!