Toàn truyện

Chương 154: Anh trai trong mắt Tiểu Sương (Phần cuối)

2025-10-14

2

"Đạo diễn Ngô, làm một điếu không?"

Lộ Mãn rút một điếu thuốc đưa về phía đạo diễn Ngô đang ngồi trên ghế mây.

Là heo hay là hổ, cứ thử một chút là biết.

Lộ Tiểu Sương quay đầu nhìn anh trai mình, cô không hiểu dụng ý đột ngột của Lộ Mãn nên trong ánh mắt khó nén vẻ khó tin.

Bạn học của cô bị đạo diễn Ngô này mắng tới mắng lui, anh trai còn có lòng mời thuốc lá hả?

Cố Gia Nhi lại tự tin mỉm cười dịu dàng trao cho Lộ Tiểu Sương một ánh mắt an tâm.

Sau thời gian ở chung tại Đại học Sư phạm Tân Hải, cô đã rất tin tưởng vào hành động của Lộ Mãn.

Ngay cả ủy viên Hiệp hội Nhiếp ảnh chính hiệu còn không được Lộ Mãn mời thuốc, anh ấy còn nói chuyện phiếm với thầy Hoa như bạn lâu năm.

Cái gã đạo diễn dỏm nhà quê này sao xứng để Lộ Mãn hạ mình đối đãi?

Chắc chắn có người sắp gặp xui xẻo thôi.

Tay Lộ Mãn đưa thuốc lại chìa ra: "Tôi là anh trai của bọn họ, không yên tâm nên đến xem."

Đạo diễn Ngô liếc nhìn bao thuốc rồi không nói gì mà nhận lấy điếu thuốc.

"Ơ, bật lửa của tôi đâu nhỉ?" Lộ Mãn làm bộ lục lọi túi áo giả vờ tìm bật lửa.

Anh vô tình đặt nửa bao thuốc lên tay vịn ghế mây của đạo diễn Ngô.

Cố Gia Nhi thu hết hành động của Lộ Mãn vào đáy mắt, trong lòng nhịn cười.

Cái tên này không hút thuốc thì lấy đâu ra bật lửa.

Chắc chắn lại muốn giở trò. Xem ra đạo diễn này xui xẻo rồi, sắp rơi vào cái hố nào đó mà anh ta đào.

Ánh mắt đạo diễn Ngô cứ dán vào nửa bao thuốc mà Lộ Mãn vừa đặt xuống. Thừa lúc Lộ Mãn có vẻ không để ý, hắn ta lén lút úp tay lên nắm chặt nửa bao thuốc lá Đại Kê rẻ tiền trong tay.

Rồi làm như không có chuyện gì nhét vào túi áo gile của mình.

Lộ Mãn chứng kiến một loạt động tác nhận thuốc và chôm chỉa thuốc của đạo diễn Ngô thì trong lòng cười thầm, đã có kết luận về con đường của cái gã đạo diễn có số má này.

Gói thuốc ba tệ cũng tham, phẩm chất con người đã quá rõ ràng.

"Hai cô em gái nhà tôi còn chưa đủ tuổi thành niên." Lộ Mãn dừng động tác tìm bật lửa: "Ký hợp đồng phải có ba mẹ ký thay, nếu không hiệu lực rất có vấn đề."

Đạo diễn Ngô kẹp điếu thuốc Lộ Mãn đưa lên vành tai, nhe ra một hàm răng vàng khè: "Mày có việc gì sao?"

Cái dáng vẻ học sinh chưa mọc đủ lông đủ cánh trong mắt lão làng như hắn còn không đáng để hắn nhìn thẳng, chỉ dăm ba câu hù dọa là chắc chắn giải quyết xong.

"Thanh toán cho hai em ấy khoản tiền công xứng đáng đi, chúng tôi không làm công cho ông nữa."

Lộ Mãn nói móc: "Ông là bậc tiền bối có mặt mũi, không đáng vì mấy đồng bạc lẻ của đám hậu bối mà dây dưa đúng không?"

Nếu là thành viên hiệp hội thật thì có lẽ còn có thể nói chuyện tử tế.

Nhưng đây chỉ là một tên túi rỗng tham lam đến cái gối thêu hoa cũng không bằng mà giọng điệu lại còn xấc xược như vậy, vậy thì không cần phải giở cái trò đạo lý của mấy ông tú làm gì.

Đúng người đúng bệnh, tôn trọng lẫn nhau.

"Mày từ đâu tới?" Đạo diễn Ngô nghiêng kính râm lộ ra nửa con mắt xếch: "Liên quan gì đến mày, mày..."

Hắn ta đứng dậy, một ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Lộ Mãn. Dùng một ngón tay chỉ người vốn đã bất lịch sự, vậy mà ngón tay của hắn ta còn cố tình chìa ra chọc thẳng vào mặt người ta.

Lộ Mãn thở dài rồi vươn tay nắm chặt lấy cổ tay đang vung tới của đạo diễn Ngô, hơi dùng sức vặn một cái.

"Á á... áu..."

Nhân lúc đạo diễn Ngô đau đớn kêu la, Lộ Mãn dùng tay còn lại giữ chặt chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn của hắn.

"Trợ lý trường quay! Mau lại đây, cướp đồ!" Đạo diễn Ngô ai oán gào lên.

"Gào đi! Cứ gọi hết người đến đây!"

Lộ Mãn trừng mắt, giọng nói the thé át đi tiếng của đối phương: "Báo cảnh sát luôn cũng được! Đến đây! Ông dám không!"

"Em gái tôi mới mười sáu tuổi nên ông bày ra cái điều khoản trừ lương bất hợp pháp, ỷ vào chúng nó chưa trải sự đời mà trừ lương của chúng nó hả?"

"Ối, bên kia cãi nhau kìa!"

Tiếng cãi vã của Lộ Mãn vang lên như sấm khiến những người đang xem người mẫu cũng xôn xao quay sang chú ý tình hình ở khu chỉ huy.

"Làm gì thế nhỉ, qua xem thử!"

Thói quen hóng hớt bàn tán lúc rảnh rỗi của dân chúng là bản năng rồi. Đôi khi hai chiếc xe đạp va quệt nhau ngoài đường rồi cãi nhau vài câu thôi cũng đủ thu hút một đám đông vây xem. Mấy năm sau khi kiểm tra nồng độ cồn gắt gao hơn thì thậm chí có người còn mang cả ghế ra ngồi canh ở ngã tư xem một tối bắt được mấy tài xế. Mà bây giờ có trò vui rõ ràng như vậy đương nhiên họ không thể bỏ lỡ.

"Mày đừng có làm càn..." Đạo diễn Ngô la lối nhưng nghe ra vẻ ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối: "Cái máy ảnh này của tao một hai vạn tệ đó, mày làm vỡ thì đền không nổi đâu..."

"Ông chẳng phải không sợ kiện cáo sao?" Lộ Mãn cười lạnh rồi lớn tiếng nghiêm nghị: "Vậy thì chúng ta tìm đến thanh tra lao động và trọng tài lao động, 315 không quản được ông thì cục nhân sự..."

Lộ Mãn hơi khựng lại rồi mơ hồ nhớ ra hình như năm nay cục nhân sự vẫn chưa sáp nhập, một số bộ phận vẫn còn tên cũ.

"Cục lao động chắc chắn quản được ông."

Ồ...

Những người vây xem xung quanh hiểu ra đây là chuyện gì.

"Cái ông chủ này ăn mặc bảnh bao thế mà còn nợ lương à?"

"Còn nợ lương của trẻ con nữa chứ? Sao mà keo kiệt nhỏ mọn thế không biết!"

Trong tiếng xôn xao ồn ào của đám đông, Lộ Mãn nhìn chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn đang bị mình một tay đè chặt rồi hạ giọng: "Tôi chừa cho ông chút mặt mũi cuối cùng, trong máy ảnh chụp những gì có cần tôi nói toạc ra không?"

"Mày!"

Qua cặp kính râm Lộ Mãn cũng nhìn ra trong mắt gã đạo diễn bất tài này chắc chắn đang giấu sự hoảng loạn.

"Bây giờ báo cảnh sát kiểm tra xem trong thẻ nhớ của ông toàn là ảnh chụp lén nội y của người mẫu, ông ít nhất cũng bị ghi vào sổ đen và cảnh cáo."

"Mày..."

Má đạo diễn Ngô giật giật hai cái muốn nói gì đó nhưng hai hàm răng trên dưới run cầm cập.

"Tôi bảo trợ lý tính sổ cho các cô bé... Cậu bỏ tay ra đã...có gì từ từ nói..."

Lộ Mãn hài lòng gật đầu buông tay ra rồi lùi ra xa hắn một chút.

Ánh mắt của Lộ Tiểu Sương và Trần Gia Hòa lúc này đã dán chặt lên người Lộ Mãn.

"Tiểu Sương!" Trần Gia Hòa hưng phấn kéo tay Lộ Tiểu Sương: "Anh trai cậu giỏi quá!"

"Hả? Anh ấy à..."

Lộ Tiểu Sương chỉ cảm thấy mọi thứ bây giờ có chút không chân thực.

Đây vẫn là người anh trai trước kỳ thi Đại học luôn lo lắng bồn chồn của cô sao?

Ở nhà cả ngày ngoài việc cùng Gia Nhi vô cớ tìm chuyện nói ra thì chính là nghỉ lễ chơi game, nói màu mè là thư giãn đầu óc.

Một người anh trai bình thường tầm thường và có chút tự ti nhưng thật thà tốt bụng.

Bây giờ lại trở nên độc lập gánh vác mọi chuyện, vì chuyện khó khăn của cô và bạn học mà đứng ra giải quyết thành công sao?

"Tổng cộng là bấy nhiêu đây ạ..."

Cô trợ lý nhanh chóng đếm xong sổ sách khiến Lộ Mãn thậm chí còn nghi ngờ cô ta cũng không ưa gì ông chủ, người đi làm sao lại phải làm khó nhau, sớm đã tính toán xong xuôi cho hai cô bé rồi.

"Hừ, có ba đồng hai cắc thế này cũng đáng để làm ầm ĩ..." Đạo diễn Ngô ngoài miệng không chịu thua mà còn muốn vớt vát lại chút thể diện.

Lộ Mãn cười khẩy lạnh lùng nhìn hắn. Đạo diễn Ngô lục lọi trong túi lấy ra mấy tờ tiền, ánh mắt lướt qua Lộ Mãn và mấy cô bé.

Đột nhiên hắn ném tiền xuống đất: "Cho chúng mày đấy."

Tiền giấy chầm chậm rơi xuống và đáp xuống nền đá xanh.

Trần Gia Hòa nhìn số tiền vốn là công sức mình vất vả kiếm được mà giờ lại phải cúi đầu khom lưng nhặt lên thì sống mũi cay cay.

"Má nó, thằng này bị úng não à?" Những người xung quanh phẫn nộ: "Đối xử với một cô bé như vậy, có cần phải ghê tởm thế không!"

"Kiếm được tiền thì đen lòng, khinh người quá đáng!" "Nợ tiền con gái nhà người ta mà còn ngang ngược như vậy hả? Thứ gì đâu không à!"

Đám đông tại hiện trường nhao nhao chỉ trích, nước bọt bay tứ tung.

Đạo diễn Ngô mất mặt chỉ muốn đánh trống lảng: "Quản lý hiện trường! Tiếp tục tổ chức quay phim, đừng dừng lại!"

"Gia Hòa..." Lộ Tiểu Sương không đành lòng: "Cậu đừng động tay, tớ giúp cậu..."

"Em cũng đừng động tay!"

Lộ Mãn liếc xéo em gái: "Hạ lưu bỉ ổi muốn làm nhục chúng ta đấy, chúng ta có thể để hắn dắt mũi được sao?"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lộ Tiểu Sương ấm ức nhìn anh trai: "Chẳng lẽ không nhặt sao?"

"Gia Nhi." Lộ Mãn vẫy tay với Cố Gia Nhi: "Lại đây anh nói nè."

Cố Gia Nhi cười hì hì, đầu ghé sát lại: "Anh nói đi ạ~"

"Ra sạp mua mấy cây kẹo mút nhờ một đứa trẻ ở đây nhặt giúp chúng ta."

Khom lưng uốn gối là mất tôn nghiêm nhưng trẻ con thì không tính.

Trên mặt Cố Gia Nhi nở nụ cười rạng rỡ: "Em hiểu rồi ạ!"