Toàn truyện

Chương 148: Lăng Chi

2025-10-14

2

Một chiếc Nissan Sylphy dừng trước cổng Bắc Đại học Sư phạm Tân Hải.

"Kia là xe đến đón các em rồi phải không?"

Vương Học Ái liếc mắt đã thấy chiếc xe mới đến: "Biển số Hải Khúc là Lỗ L mà chiếc này là Lỗ R, xe của Hà Thị các em à?"

"Dạ đúng đó chị Tiểu Ái." Cố Linh Y gật đầu: "Là bạn của chúng em, Lăng Chi."

Lộ Mãn vô thức căng thẳng người. Anh kéo hai chiếc vali của hai chị em song sinh.

"Vậy bọn em đi đây, Lăng Chi không tắt máy vì đang đợi bọn em nhanh chóng lên xe đó."

"Sao thế?" Chu Quảng Cẩm nhướng mày nhìn Lộ Mãn: "Học đệ có hơi sợ à?"

"Đâu có." Lộ Mãn đánh trống lảng: "Tạm biệt mọi người, giữ gìn sức khỏe nhé."

"Hừ." Cố Gia Nhi lộ vẻ hả hê: "Anh đây trời không sợ đất không sợ nhưng trước mặt chị Lăng Chi vẫn phải tém tém lại nhỉ?"

Dương Trạch Khải tò mò: "Sao? Còn có người mà Lộ sư ca không trị được à?"

"Đừng nghe Gia Nhi nói bậy." Lộ Mãn cười trừ: "Chỉ là bạn học Lăng Chi này rất cá tính, bình thường em đều…ừm, nhường cô ấy thôi."

"Xí." Cố Gia Nhi khinh bỉ liếc Lộ Mãn một cái.

Thấy vẻ mặt hóng hớt của Dương Trạch Khải và mấy người kia khiến Lộ Mãn cảm thấy cần phải giải thích, bởi vì bạn học Lăng Chi này thật sự không phải người bình thường có thể khuất phục được.

"Mọi người đều biết truyền thuyết về Sửu Thần rồi chứ?" Lộ Mãn nói.

"Ờ..." Dương Trạch Khải đột nhiên giọng điệu rất yếu ớt: "Sư ca sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

"Đánh giá một chút về Sửu Thần đi."

"Ờ..."

Dương Trạch Khải nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ một hồi, bắt đầu nói không thật lòng: "Khiến người căm phẫn."

Phía sau, mấy cầu thủ bóng đá cũng hùa theo: "Táng tận lương tâm."

"Súc sinh đội lốt người."

"Không thể thiếu..."

"Hả?" "Chú em không ổn rồi đấy."

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía người nói thật lòng kia. Cậu ta bị nhìn đến không tự nhiên, chỉ có thể sửa lại lời trong lòng: "Đáng bị tru diệt..."

"Xem ra mọi người đều biết chuyện của Sửu Thần, vậy thì dễ rồi." Lộ Mãn thở phào.

"Đúng vậy, Sửu Thần sao có thể như vậy chứ?"

"Không phù hợp với quan điểm văn minh 'tám điều vinh, tám điều nhục' mà."

"Chúng ta đều tránh xa hắn ra."

"Đúng đúng đúng, chính là nói vậy mà..."

Lộ Mãn đột nhiên lên tiếng: "Bạn học Lăng Chi trong xe kia chính là phiên bản khác giới của Sửu Thần học trưởng."

Không khí đột nhiên im lặng.

Vài giây sau.

"Khụ khụ." Dương Trạch Khải dày mặt lên tiếng: "Lộ sư ca, cho em xin số QQ của Lăng Chi học muội được không?"

"Đúng đó đúng đó." Trong đám người bỗng nhiên có một mục tiêu chung: "Lộ sư ca, em gọi anh một tiếng sư ca. Học muội có chơi trang mạng của trường không? Cho em xin với, cho em xin với..."

Cố Linh Y và Cố Gia Nhi nhịn cười nhìn Lộ Mãn bị một đám con trai vây quanh.

Thay đổi giới tính là dư luận đảo chiều.

"Học muội." Học tỷ Học viện Nghệ thuật Thiết kế Chu Quảng Cẩm cũng thần bí tiến lại gần: "Cái đó... Chị cũng không phân biệt được ai là Gia Nhi ai là chị của em, nhưng mà...cho chị xin QQ của Lăng Chi học muội nhé?"

...

Thoát khỏi đám nam nữ sinh tiễn biệt một cách nhiệt tình, sau khi chào tạm biệt bọn họ thì Lộ Mãn và hai chị em nhà họ Cố ngồi vào xe của Lăng Chi.

Về việc ai ngồi ghế phụ, hai chị em còn tranh nhau một hồi.

Cố Gia Nhi muốn để chị ngồi phía trước, cô và Lộ Mãn ngồi hàng sau.

Cố Linh Y nói em gái thấy sắc quên chị, kiên quyết không chịu và đuổi Lộ Mãn ra ghế phụ.

"Ồ, Lộ Mãn."

Lăng Chi ngồi ở ghế lái nắm vô lăng lên tiếng chào Lộ Mãn: "Giỏi giang hơn rồi nhỉ? Tôi đây thành tài xế của cậu, muốn là có ngay."

Lăng Chi cao khoảng mét sáu ba với dáng người mảnh mai, ngồi ở ghế lái trông có vẻ nhỏ nhắn.

Mái tóc xoăn tự nhiên bồng bềnh xõa sau lưng, khuôn mặt trái xoan thon gọn, đôi mắt lá liễu long lanh, đôi môi mỏng nhưng cong lên đầy tinh nghịch, cả tướng mạo lẫn cử chỉ đều toát lên vẻ tinh quái.

Cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh đậm hở vai, để lái xe đạp ga đạp phanh thoải mái nên đã đổi sang một đôi giày vải canvas màu xám. Lộ Mãn từ ghế phụ nhìn nghiêng Lăng Chi thấy cô trông chẳng khác nào một cô nàng trong tranh báo phong cách Hồng Kông cuối thế kỷ trước.

Đôi giày cao gót bằng satin đen mà Lăng Chi vừa thay ra vẫn còn ở dưới chân ghế phụ, Lộ Mãn vừa dùng chân đẩy đôi giày của cô sang một bên vừa nói chuyện: "Lâu rồi không gặp, Lăng Chi."

"Đúng là lâu rồi không gặp, nhưng tai tôi quen thuộc với cậu quá rồi."

Lăng Chi vừa vào số khởi động xe vừa nói: "Sau khi tôi đưa Linh Y đến Đại học Sư phạm, tôi chơi mấy ngày ở Hải Khúc rồi lại đi du lịch ở Cầm Đảo. Trong thời gian này Linh Y và Gia Nhi cứ hễ gọi điện cho tôi là ba câu không rời cậu."

"Cậu giỏi thật đấy, dỗ cho cả bạn gái cũ lẫn chị vợ tương lai mê muội."

"Lăng Chi!" Cố Gia Nhi xấu hổ giận dữ. Cô bạn thân này thật là ăn nói không kiêng dè gì cả: "Em và chị gái giúp anh ấy làm dự án thôi mà! Em nói với chị toàn chuyện công việc chứ đâu có ba câu không rời anh ấy đâu!"

Lăng Chi cười cười không nói gì thêm.

Cô chợt nhắc nhở Lộ Mãn: "Chú ý an toàn."

"Tôi thắt dây an toàn rồi." Lộ Mãn kéo kéo dây an toàn trước mặt.

"Tôi nói cậu và Gia Nhi mấy ngày nay ấy." Lăng Chi nhìn thẳng phía trước.

Lộ Mãn lắc đầu cười. Cô bạn thân Lăng Chi của cặp song sinh này, tác phong táo bạo phóng khoáng quen thuộc vẫn không hề thay đổi chút nào.

Mười tám tuổi trước khi trùng sinh, Lộ Mãn thiếu kinh nghiệm thỉnh thoảng lại bị cô bạn thân bẩn bựa này của hai chị em song sinh trêu chọc đến đỏ mặt tía tai.

Nhưng bây giờ Lộ Mãn đã không còn cảm giác gì với điều đó nữa, những lời trêu chọc thông thường không có tác dụng với anh. Anh thản nhiên nhún vai: "Đừng có vu khống tôi, Gia Nhi mấy ngày nay toàn ở nhà bạn thân của mẹ em ấy."

"Gia Nhi nhắn tin QQ cho tôi rồi. Tôi biết tối hôm trước cậu cũng ngủ ở nhà dì Phùng."

Lăng Chi liếc xéo anh một cái: "Đêm hôm khuya khoắt cậu định giở trò cưỡng ép thanh mai trúc mã à, dễ như trở bàn tay ấy chứ?"

"Chung nhà không chung phòng, tôi là quân tử."

Lộ Mãn mặt không đổi sắc: "Cách nhau một bức tường, cả đêm giữ khoảng cách trong sạch, tôi còn chưa thấy nội y của Gia Nhi màu gì. Cùng lắm chỉ thấy cái túi lưới giặt nội y của em ấy thôi."

Lộ Mãn hồi tưởng lại chiếc váy ngủ hở lưng mà Cố Gia Nhi mặc khi lẻn vào phòng anh tối hôm đó. Bên trong quả thật không mặc áo ngực, nếu không phía sau đã có dây áo rồi.

Anh nói thật mà, thật sự chưa thấy nội y.

"Lăng Chi, Lộ Tiểu Mãn!" Cố Gia Nhi không chịu nổi sự bạo dạn của cô bạn thân và những lời nói bậy bạ của Lộ Mãn: "Hai người im miệng đi!"

Đến chợ hải sản Thạch Cữu, Lộ Mãn cùng hai chị em song sinh đi dạo quanh. Các quầy hàng hải sản bày bán la liệt vừa có hải sản tươi sống mới đánh bắt, vừa có cả mực xé sợi và rong biển kẹp nhân đóng gói đẹp mắt để làm quà.

Sau khi mua đủ hải sản tươi sống thì họ đóng gói vào thùng xốp, thêm đá giữ lạnh rồi niêm phong. Lộ Mãn làm người khuân vác hết thùng này đến thùng khác chuyển lên cốp xe.

Nơi này xem như điểm cuối của chuyến đi Hải Khúc đầu tiên này. Tiếp theo sẽ là lái xe năm tiếng rưỡi đến huyện Tào Hà Thị cách đó 450km, Lăng Chi sẽ đưa hai chị em song sinh nhà họ Cố về nhà an toàn.

Xe chạy một đoạn đường trong Hải Khúc Thị. Lộ Mãn quay đầu nhìn hai chị em song sinh sáng sớm không ngủ nướng, Cố Gia Nhi tựa đầu lên vai chị gái Cố Linh Y mà lim dim mắt chợp mắt.

"Lăng Chi, nhờ cậu một việc."

Lộ Mãn khẽ nói: "Lát nữa đi qua ga tàu Hải Khúc cậu cho tôi xuống nhé."

"Cậu định làm tôi hết hồn à?" Lăng Chi nhướn mày: "Bỏ xe của tôi không ngồi và không đi cùng song sinh, cậu lại đi ngồi tàu hỏa ầm ầm?"

"Chê kỹ thuật lái xe của tôi, nghi ngờ khả năng nhìn đường cao tốc của tôi à?"

"Đâu có, Lăng Chi. Tôi nào dám chê bai kỹ thuật lái xe của cậu." Lộ Mãn cười nói: "Tôi đến Tuyền Thành thủ phủ của tỉnh, có chút việc cần làm."

"Anh ơi?"

Lúc này, Cố Gia Nhi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ phía trướ thì dụi dụi đôi mắt hạnh và nghi ngờ hỏi: "Anh đến Tuyền Thành làm gì? Chẳng phải đã nói là cùng nhau về nhà sao?"

"Tôi đưa cậu đến Tuyền Thành thì sao?" Lăng Chi lên tiếng.

"Các cậu cứ đi thẳng theo đường cao tốc Nhật Đông là đến Hà Thị rồi. Tuyền Thành ở phía Bắc hơn, vòng qua Tuyền Thành không tiện đường."

Lộ Mãn nói với hai chị em song sinh phía sau: "Anh đi tàu là được, thứ Bảy sẽ kịp về huyện Tào nên đến lúc đó sẽ còn gặp lại nhau."

"Em không muốn!" Cố Gia Nhi lập tức ngồi thẳng dậy, giọng điệu lo lắng.