Toàn truyện

Chương 143: Nếu đây là cuộc sống sau hôn nhân

2025-10-14

2

"Em không thèm nói chuyện với hai người nữa."

Cố Linh Y xoay người định rời khỏi phòng ăn.

"Còn chưa kịp rửa mặt nữa chứ, thật tình... Gia Nhi, em và anh ấy cứ thành thật khai báo đi, chị đi rửa mặt đánh răng đây."

"Linh Y, trước đây sao em không phát hiện ra chị có năng khiếu diễn vai vô tội vậy?" Cố Gia Nhi thầm oán trách chị mình: "Ai làm người nấy chịu."

"Đi chết đi."

Bỏ lại một câu mắng em gái, Cố Linh Y lạch bạch chạy đi.

Khó nhằn thật đấy.

Lộ Mãn đảo mắt qua lại giữa bóng lưng Cố Linh Y và nụ cười đắc ý của Cố Gia Nhi.

Thôi được, đừng để anh có cơ hội đoán ra là ai. Nếu không nhất định phải chấn chỉnh lại kỷ cương gia đình và trừng phạt nhẹ một phen.

Nếu là Cố Linh Y làm thì đương nhiên là kỷ cương của người chồng. Ừm, không vấn đề gì.

Nhưng nếu là Cố Gia Nhi lén hôn? Kỷ cương của anh rể cũng là kỷ cương, bảo chị cô nàng chịu phạt thay là được.

Hoàn hảo.

Lộ Mãn mỉm cười. Thừa lúc Cố Gia Nhi đang cúi đầu do dự xem nên ăn yến mạch với sữa hay thêm trái cây, anh lại đi về phía khu vực rửa mặt.

Cố Linh Y đang cầm khăn lau khuôn mặt, nghe thấy tiếng bước chân chậm lại của Lộ Mãn khiến cô cảnh giác ngẩng lên nhìn vào gương và nhận ra có người đến phía sau.

Cô nghiêng người cảnh giác nhìn Lộ Mãn: "Anh ơi, em đã nói rồi, trò đùa đó không phải em làm. Anh đừng trả thù nhầm người."

"Em cứ rửa mặt đi." Lộ Mãn không cười đáp lại.

Cố Linh Y lẩm bẩm một câu gì đó Lộ Mãn không nghe rõ, rồi cô nàng lại cúi người xuống dùng ngón tay xoa sữa rửa mặt vẽ vòng tròn trên má tạo bọt.

Khi cô quay lưng về phía Lộ Mãn, dáng người thon thả cân đối vì hơi khom người mà lộ ra đường cong lưng tuyệt đẹp.

"Thật muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cảnh này."

Lộ Mãn lộ ra ánh mắt đầy mong chờ và nhẹ nhàng lên tiếng.

Cố Linh Y nghiêng đầu nhìn anh.

"Mỗi ngày đều có thể cùng bạn học Linh Y thức dậy, chen chúc trong một phòng rửa mặt tranh nhau rửa mặt trước thì tốt biết mấy."

"Hứ!"

Cố Linh Y chỉ tay vào Lộ Mãn rồi búng một cái, bọt xà phòng lơ lửng giữa không trung yếu ớt bay được một đoạn ngắn rồi rơi xuống.

"Suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện kỳ quái."

Cố Linh Y không muốn để ý đến Lộ Mãn mà rửa sạch bọt xà phòng trên mặt.

Lộ Mãn dựa vào tường nhàn nhã thưởng thức từng khoảnh khắc đời thường của Cố Linh Y.

Vợ mình mà, ngắm mãi không chán.

Đặc biệt là khi trở lại tuổi mười bảy mười tám tươi trẻ xinh đẹp ngây thơ thuần khiết. Đem vẻ đẹp của thiếu nữ và tất cả những lời hoa mỹ đều đặt lên người chị gái song sinh trước mắt, Lộ Mãn cảm thấy cũng không thể hình dung được một phần trăm của Cố Linh Y.

Vì Cố Linh Y để tóc dài ngang vai, tuy không dài đến eo nhưng tóc rủ xuống có thể chạm đến ngực đã là mái tóc rất dài và đẹp rồi.

Khi cô rửa mặt thì tóc xõa sau lưng. Nhưng theo động tác cúi người về phía trước, vài sợi tóc không an phận trượt xuống phía trước có hơi bị ướt nước.

"A, thật phiền phức..."

Còn chưa đợi Cố Linh Y than phiền xong, cô đã cảm thấy mái tóc dài của mình bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ gom lại nắm ở sau gáy.

Thấy vậy, Lộ Mãn bước tới rồi nhẹ nhàng gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt Cố Linh Y và cẩn thận vén ra sau lưng. Cô nàng này rửa mặt chẳng bao giờ chịu yên, tóc cứ thế xõa hết cả ra. Lộ Mãn bèn khẽ giữ lấy mái tóc rồi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú trên mặt gương.

Khuôn mặt trái xoan trắng hồng toát lên vẻ đẹp dịu dàng, những sợi tóc ướt nước hơi xoăn lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Cố Linh Y mười bảy tuổi dung mạo đã là đẹp nhất mà Lộ Mãn thấy được trong cả hai kiếp người cộng lại. Ở cái tuổi trăng tròn này, khi ở bên người mình có tình cảm một cách tự nhiên và thoải mái nhất, cô càng thêm thanh thuần thoát tục như hoa sen mới nở.

Cố Linh Y được giữ tóc thì ánh mắt hiện lên vẻ rạng rỡ. Cô quay lại nhìn Lộ Mãn rồi nở một nụ cười có chút e lệ hiếm thấy.

Mình đang rửa mặt trước bồn, khổ sở vì những chuyện nhỏ nhặt như tóc tai lộn xộn. Vậy mà lại có một người tự nhiên giúp mình giải quyết, hơn nữa còn cùng mình đắm chìm trong ánh nắng ban mai ấm áp.

"Hình như có hơi hiểu được cảm giác cùng nhau chen chúc trong phòng rửa mặt mà anh ấy nói rồi." Cố Linh Y cảm thấy lòng mình ấm áp.

Quả thật là hạnh phúc nhỏ bé nhưng chân thật.

Vẻ đẹp của cuộc sống chính là được tạo nên từ những điều nhỏ nhặt khiến người ta vui vẻ như thế này.

"Anh ơi, anh còn chưa đánh răng à?"

Cố Linh Y cười nhìn những chiếc bàn chải trên bệ. Chỉ có bốn chiếc của các cô gái.

"Chưa, anh quen ăn xong mới đánh răng. Lát nữa xuống lầu mua cái mới." Lộ Mãn nói: "Nếu không vị kem đánh răng cứ lưu lại trong miệng, ăn cơm cháo gì cũng đều cảm thấy kem đánh răng là món ăn kèm hoặc là gia vị."

"Phụt ha ha ha..."

Cố Linh Y bị chọc cười lớn: "Em chịu thua anh luôn. Anh ơi, không thể bóp ít kem đánh răng được sao?"

Bàn tay thon thả vươn ra, Cố Linh Y lấy từ trong tủ một chiếc bàn chải còn nguyên vẹn chưa bóc tem.

"Nè, anh ở đây cũng không có việc gì khác, một tay cũng có thể đánh răng mà."

Cố Linh Y nói nhỏ, ánh mắt lại nhanh chóng liếc nhìn sang bên cạnh.

Nếu em gái Gia Nhi đi tới sẽ có tiếng bước chân, cô có đủ thời gian phản ứng và tách Lộ Mãn ra.

Cố Linh Y xé bỏ bao bì bàn chải rồi đưa cho Lộ Mãn: "Cầm lấy, em bóp kem đánh răng cho anh."

Lộ Mãn vui vẻ nhận lấy cái bàn chải. Cảnh tượng này chính là cuộc sống thường ngày vào buổi sáng của anh và cô vợ Linh Y trước khi trùng sinh.

Cô vợ Linh Y lười buộc tóc đứng trước rửa mặt, còn anh thì giúp vợ giữ tóc sau gáy. Tay kia đánh răng, kem đánh răng là vợ bóp sẵn cho mình.

Để những cảnh tượng như thế này sau này có thể diễn ra mỗi ngày và Lộ Mãn muốn chắc chắn mỗi ngày đều vuốt mái tóc dài của cô rồi giúp cô chải chuốt, anh phải cố gắng nỗ lực hơn nữa và có đủ tự tin để kiên định ở bên cô.

Cố Linh Y cũng thoải mái đắm chìm trong bầu không khí ấm áp nhàn nhã này.

Nếu cuộc sống sau này là như vậy thì yêu đương có phiền phức một chút cũng đáng.

Cố Linh Y đối với cuộc sống sau hôn nhân mà Lộ Mãn luôn mong nhớ, lần đầu tiên có một chút đồng cảm và thấu hiểu.

Vài phút sau, hai người rửa mặt xong.

Cố Linh Y khẽ kéo vạt áo Lộ Mãn: "Đi thôi, đi ăn sáng. Tiện thể em gọi Gia Nhi qua luôn."

"Cái con bé này mới rửa tay trong nhà bếp thôi, mặt còn chưa rửa nữa."

Nghe cô chị song sinh rõ ràng chỉ lớn hơn vài phút mà lại ra vẻ già đời gọi em gái mình là "con bé", Lộ Mãn thấy buồn cười trong lòng.

Lộ Mãn còn một chuyện nhỏ cần phải giấu Cố Gia Nhi trước mà nói riêng với Cố Linh Y.

"Linh Y, em đợi anh một lát."

Lộ Mãn bảo cô đừng vội: "Em lấy điện thoại ra ghi lại số mới của anh đi."

"Số mới?" Cố Linh Y hơi ngạc nhiên rồi chợt nghĩ ra: "Là anh hôm qua nói đi làm một số điện thoại thuộc địa phận Hải Khúc hả?"

"Đúng vậy, sau này xác định thi vào Đại học Sư phạm Tân Hải, làm sớm một số địa phương để thêm bạn bè là các học trưởng học tỷ cũng tiện."

Lộ Mãn nháy mắt cười gian với Cố Linh Y: "Cái này cũng có thể coi như là số của sư ca mờ ám kia của em đấy."

Khuôn mặt của Cố Linh Y hơi ửng đỏ: "Anh nói gì vậy, thật là... Anh đọc số đi cho em ghi lại."

"13x66660122."

Lộ Mãn đọc một tràng số.

"Nhiều số sáu quá, số đẹp, thuận lợi, may mắn ghê..."

Cố Linh Y vừa ghi số, nghe đến bốn số cuối thì đột nhiên khựng lại.

"Anh ơi?"

Cố Linh Y ngước mắt: "Đây là số anh tự chọn đúng không?"

"Ừ."

Lộ Mãn khoanh tay: "Bình thường bốc số ngẫu nhiên mà được bốn số sáu khó lắm đó."

"Đây không phải điểm quan trọng..."

Bàn tay còn lại không cầm điện thoại của Cố Linh Y nắm chặt thành nắm đấm.

"Bốn số cuối sao anh lại chọn giống số của em vậy..."