Toàn truyện

Chương 140: Ba ngàn nhược thủy chỉ lấy một bầu

2025-10-14

2

"Em không phải là đối tượng hẹn hò thích hợp, em cũng...không biết thế nào mới gọi là có trách nhiệm với một mối quan hệ."

Trong dự tính ban đầu của Cố Linh Y, nếu không có gì bất ngờ thì cô sẽ ngoan ngoãn học hành từ Trung học Cơ sở đến Đại học, tình yêu là thứ không thực tế và không nằm trong kế hoạch của cô.

Cố Linh Y kéo góc chăn, đôi mắt hạnh long lanh nhìn Lộ Mãn.

"Anh ơi, anh có nghĩ đến chuyện nếu cuối cùng anh chẳng được gì thì sao không?"

"Này, cái gì mà chẳng được gì chứ?"

Lộ Mãn khẽ búng lên vầng trán láng mịn của Cố Linh Y.

"Á..." Cố Linh Y xoa xoa trán, ánh mắt yếu ớt nhìn lại Lộ Mãn.

"Em phải hiểu rõ một điều, Cố Linh Y."

Lộ Mãn nói một cách hùng hồn. Nếu không phải đang nằm bất tiện thì anh đã chống nạnh rồi.

"Người chung chăn gối với anh chỉ có duy nhất một người, chính là người đang ở bên cạnh anh đây."

Người chung chăn gối?

Đôi mắt to của Cố Linh Y chớp chớp, đầu óc có chút đình trệ.

Mấy giây sau cô mới nhận ra người chung chăn gối mà Lộ Mãn nói chính là cô, người đang nằm cùng giường với anh!

"Ai thèm làm người chung chăn gối với anh..."

Lời vừa nói ra được một nửa thì Cố Linh Y lại cảm thấy không đúng nên dừng những lời còn lại.

Lùi một bước mà nói, nếu cuối cùng cô không đồng ý với anh, dựa theo tính cách cố chấp và kiên định của em gái Cố Gia Nhi thì cô em gái song sinh của cô tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Vậy thì Lộ Mãn vẫn sẽ ở bên em gái cô, nói em gái mình là quỷ sứ thì không hay cho lắm...

Lùi một vạn bước mà nói...

Cố Linh Y lắc đầu trong lòng.

Lùi một tỷ bước mà nói! Cho dù cô đồng ý Lộ Mãn và hai người họ thành một cặp đôi...nói mình là quỷ sứ cũng không hay...

Còn chưa đợi Cố Linh Y xoắn xuýt xong trong đầu thì Lộ Mãn lại kích thích cô: "Sao? Ý em là anh vừa theo đuổi em vừa tính đường lui, coi em gái em là lốp dự phòng hả? Theo đuổi chị không được, có thể quay sang em gái để bảo đảm à?"

Lộ Mãn cười lạnh: "Cố Linh Y, người nghĩ ra cái ý tưởng này mới là tra nữ chính hiệu đấy!"

"Em không nói em gái em là lốp dự phòng!"

Cố Linh Y tủi thân siết chặt nắm tay khẽ đấm một cái vào vai Lộ Mãn.

Vốn dĩ cô đã ăn nói vụng về, chỉ khi ở bên em gái cô mới có thể bình tĩnh phân tích sự việc và nói ra nhiều đạo lý.

Một khi gặp người khác thì đầu óc cô lại ngừng hoạt động và trống rỗng, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không dám nói.

Đối mặt với Lộ Mãn cái gã đặc biệt này còn đỡ hơn nhiều. Cố Linh Y cảm thấy khi ở bên anh, cô cũng có thể giống như đối mặt với em gái song sinh của mình mà mở lòng giãi bày tâm sự.

Nhưng cái gã này thật phiền phức! Lúc nào cũng chiếm thế chủ động trong cuộc trò chuyện. Cô nói không lại anh trông rất ngốc nghếch...

Cố Linh Y lại suy nghĩ và sắp xếp ngôn từ mất một lúc lâu.

Lộ Mãn cũng như lời anh nói, không vội vàng mà lặng lẽ ngắm nhìn dung mạo kiều diễm của Cố Linh Y khi cô nằm nghiêng.

Vẻ mặt cô chăm chú suy nghĩ thỉnh thoảng lại nhíu mày cùng đôi mắt long lanh trên khuôn mặt màu đào. Lộ Mãn cảm thấy Cố Linh Y như vậy nhìn mãi không chán.

"Gia Nhi là mối tình đầu của anh mà. Hơn nữa em ấy mọi mặt đều tốt hơn em và giỏi hơn em nhiều lắm."

Lộ Mãn liếc Cố Linh Y một cái đầy vẻ chê bai, ý nói cô đúng là giỏi bịa chuyện trắng trợn.

Cố Linh Y lườm anh, mặc kệ Lộ Mãn ra sức phản đối bằng ánh mắt mà tiếp tục nói: "Anh ơi, em không để ý đâu. Có lẽ anh chỉ là nhất thời giận dỗi hoặc nhất thời thấy làm vậy có chút mới lạ thôi, nhưng em sẽ không nghĩ gì khác đâu. Nếu không lâu sau anh lại làm lành với Gia Nhi thì chúng ta vẫn có thể là bạn thanh mai trúc mã và là anh em như trước..."

"Ghê thật, chúng ta ai nói chuyện người nấy à?"

Lộ Mãn vừa nghe đã biết Cố Linh Y vẫn chưa quyết tâm. Cô luôn cảm thấy danh phận mối tình đầu của em gái cô là bùa hộ mệnh, còn cho rằng cảm tình của anh dành cho cô chỉ là nhất thời hứng thú.

Anh vừa trêu chọc vừa ngắt lời: "Anh gọi em gái em là em vợ, em gọi anh là anh hả?"

"Anh gọi em là chị vợ em cũng chịu mà..." Cố Linh Y dùng chăn che nửa dưới khuôn mặt, đồng thời lập tức đưa hai tay lên trán đêt che chắn.

Phòng ngừa bị Lộ Mãn búng vào nữa. Vốn dĩ đầu óc đã trống rỗng rồi mà búng thêm nữa thật sự thành ngốc mất.

"Anh là ba ngàn nhược thủy chỉ lấy một gáo." [note82093]

Lộ Mãn nói: "Em lại muốn anh ba ngàn nhược thủy chỉ lấy một bầu hả?"

"Hả? Có gì khác nhau sao?" Cố Linh Y nghi hoặc nghiêng đầu.

"Vì ấn bầu này thì nổi bầu kia, một cái bầu có thể làm hai cái gáo." Lộ Mãn nghiêm túc giải thích.

Cố Linh Y nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra cách ví von của Lộ Mãn.

"Phì!"

Cố Linh Y hơi phát cáu: "Em không bảo anh cùng lúc tơ tưởng đến hai chị em chúng em! Mặt dày quá đó! Em nói làm lành với Gia Nhi có lẽ mới là lựa chọn hàng đầu, em chỉ là một người không đáng kể..."

"Cố Linh Y, em sai rồi."

Qua lớp chăn, Lộ Mãn kéo vai Cố Linh Y về phía mình để cô nghiêng người đối diện với anh.

Anh nghiêm mặt nói: "Anh không phải là chọn tới chọn lui hay thậm chí ăn cỏ gần hang còn muốn ăn lại cỏ cũ, tuyệt đối không phải như vậy."

"Nói nghe cứ như là một lòng một dạ vậy..."

Cố Linh Y không tự nhiên khẽ nhích người rồi hừ nhẹ một tiếng.

"Vừa chia tay em gái em, anh còn chưa buồn bã chút nào hay tĩnh tâm một thời gian đã vội đi trêu chọc...trêu chọc những cô gái khác..."

Thừa nhận Lộ Mãn thích mình đối với Cố Linh Y đang mang thân phận "cô gái khác" vẫn là một bước rất khó khăn, cô luôn xấu hổ không dám nói thẳng ra những lời này.

"Vậy em cảm thấy anh còn phải ủ rũ chán chường một thời gian hả? Rồi mới vực dậy tinh thần, như vậy mới phù hợp với mức độ thất tình à?"

Lộ Mãn cười hì hì: "Em muốn khoảng thời gian trống trải sau chia tay của anh kéo dài bao lâu thì hợp lý?"

Cố Linh Y nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ba năm đi?"

Lộ Mãn nhướng mày: "Bạn học Linh Y, em tự nghe xem đây là lời người nói à? Cô bé này sao lại học theo em gái em vậy, đôi môi mềm mại lại có thể thốt ra những lời lạnh lùng như thế chứ!"

"Vậy thì giảm một chút..." Cố Linh Y nghĩ thầm rằng tình huống tốt nhất là tên Lộ Mãn này tĩnh tâm một thời gian dài, chắc sẽ nghĩ thông suốt rằng cô không đáng để được theo đuổi và yêu thích.

"Hai năm rưỡi?"

Lộ Mãn nghĩ bụng: cái này mà cũng chịu được à?

Anh lập tức lật người chống lên người Cố Linh Y, hai tay chống hai bên đè Cố Linh Y xuống giường: "Thôi dẹp, hai ba năm nữa là học xong Đại học rồi. Không đợi được nữa, bây giờ anh sẽ——"

"Anh ơi!" Cố Linh Y mặt đỏ bừng vội vàng xin tha: "Em sai rồi, em sai rồi mà, anh mau tránh ra đi!"

"Em cho rằng sau khi chia tay nhất định phải có một khoảng thời gian đau khổ, như vậy mới xứng đáng một cuộc tình sao?"

Lộ Mãn nhìn cô chăm chú: "Nhưng đôi khi có người đã nếm trải hết sự thất vọng trong chính mối tình trước đó rồi."

Cố Linh Y ngẩn người và thất thần nhìn xa xăm.

Lộ Mãn liền nằm xuống bên cạnh Cố Linh Y, thừa lúc cô nàng ngây người thì tiện tay nắm nắm cánh tay mềm mại mịn màng của cô.

"Đợi thời gian lâu một chút, Linh Y em sẽ hiểu thôi. Không phải nhất thời thấy sắc mà nảy sinh, cũng không phải dụng tâm tính kế từ lâu."

"Mà là định mệnh an bài, không cần phải suy nghĩ."

Ghi chú

[Lên trên]
[Tam thiên nhược thủy chỉ thủ nhất biểu (三千弱水只取一瓢) là một câu nói bắt nguồn từ Phật Giáo, có nghĩa là giữa biển nước mênh mông chỉ lấy một gáo nước cho mình là đủ. Trong hồi thứ 91 của Hồng Lâu Mộng, Giả Bảo Ngọc cũng mượn câu này để nói về sự chung thủy trong tình yêu với Lâm Đại Ngọc: giữa vô vàn người con gái trên đời chỉ chọn một người để yêu thương]
[Tam thiên nhược thủy chỉ thủ nhất biểu (三千弱水只取一瓢) là một câu nói bắt nguồn từ Phật Giáo, có nghĩa là giữa biển nước mênh mông chỉ lấy một gáo nước cho mình là đủ. Trong hồi thứ 91 của Hồng Lâu Mộng, Giả Bảo Ngọc cũng mượn câu này để nói về sự chung thủy trong tình yêu với Lâm Đại Ngọc: giữa vô vàn người con gái trên đời chỉ chọn một người để yêu thương]