Toàn truyện

Chương 139: Chung chăn lưng tựa lưng

2025-10-14

2

“Được rồi. Anh ơi anh tránh ra đi, em cũng phải về đây.”

Cố Linh Y khẽ nói từ trong chăn.

Để không gây ra tiếng động lớn và tránh tiếng động truyền đến phòng bên cạnh, Cố Linh Y và Lộ Mãn dính sát vào nhau vai kề vai nhỏ giọng thì thầm.

Có chút bất đắc dĩ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là để em gái Gia Nhi nghe thấy tiếng động lạ.

“Đến rồi thì cứ ngồi…cứ nằm thêm một lát đi mà.” Lộ Mãn mặt dày nói.

“Không thèm.”

Cố Linh Y giả vờ ghét bỏ lấy tay quạt quạt trước mũi.

“Anh ơi, tối nay anh chưa tắm.” Cố Linh Y ngửi ngửi chăn của anh: “May mà cái chăn này là dì Phùng mới lấy ra.”

“Em thôi đi, Cố Linh Y. Anh làm gì có mùi gì chứ.”

Lộ Mãn ghé đầu qua ngửi ngửi chăn trước ngực Cố Linh Y: “Hôm qua anh mới tắm xong, có mùi thì cũng chỉ là mùi đàn ông thôi.”

“Gần quá, gần quá rồi!”

Cố Linh Y dùng ngón tay chống lên trán Lộ Mãn và đẩy mạnh ra sau, muốn đẩy cái đầu to này ra xa.

“Hơn nữa tắm ở đây rất bất tiện.”

Lộ Mãn tìm lý do khách quan: “Bốn người tắm xong nước nóng năng lượng mặt trời chẳng còn giọt nào, mà anh lại không mang khăn mặt và đồ thay.”

“Sao anh không thấy em nói cho anh mượn một cái khăn mặt nhỉ? Ai bảo em không cho anh mượn, anh không tắm được là tại em đó.”

“Anh!”

Cố Linh Y thật muốn túm lấy tai tên này véo mấy vòng. Sao có thể vô sỉ như vậy chứ!

“Em đi đây.” Cô thử ngồi dậy rời đi.

Lộ Mãn sao có thể để cô được như ý. Giây tiếp theo, anh trực tiếp nghiêng người rồi nửa thân trên chống trước người Cố Linh Y, hai tay giữ chặt hai góc chăn đem Cố Linh Y như nhét vào bao tải mà trùm đè trong chăn.

Cố Linh Y nhất thời lộ vẻ hoảng hốt, theo bản năng rụt người vào trong chăn.

“Đồ dê xồm! Anh muốn làm gì!”

Tuy rằng rất dễ dàng có thể thoát ra hoặc dứt khoát chui ra từ bên cạnh chăn…

Nhưng biết đâu Lộ Mãn lại nổi máu dê mà ôm cô một cái hoặc ôm cô một lúc thì sao?

Cố Linh Y trong lòng liên tục lắc đầu. Bây giờ may mà còn có chăn có thể bao bọc bảo vệ mình kín mít.

Không thể mạo muội ra ngoài chịu chết được.

“Anh ơi, anh đừng làm loạn nữa. Em không về thì Gia Nhi thật sự sẽ nghi ngờ đó.” Cố Linh Y bất đắc dĩ muốn khuyên bảo tên dê xồm này.

“Em ấy nghi ngờ cái gì chứ?” Lộ Mãn cười hì hì: “Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, chung giường không chung chăn, quan hệ thuần khiết đến mức đấy còn gì nữa.”

Cố Linh Y bĩu môi. Lời này ai mà tin cho được…

Vừa nãy còn nói hay lắm. Khi ở lại, Lộ Mãn làm công tác tư tưởng cho cô là chung nhà không chung phòng.

Cô đến tìm Lộ Mãn để tìm hiểu tình hình em gái đột kích ban đêm lại bị anh ta dụ dỗ lên giường, lời lẽ của tên vô sỉ Lộ Mãn lại biến thành chung phòng không chung giường.

Bây giờ thì sao?

Cố Linh Y đã có nhận thức rõ ràng và sâu sắc đối với mức độ Lộ Mãn từng bước được đà lấn tới.

“Chung giường không chung chăn?”

Cố Linh Y hừ hừ cười lạnh một tiếng: “Nếu lát nữa anh cũng chui vào cái chăn này thì tiếp theo anh còn có lời gì để nói?”

“Bạn học Linh Y đã hỏi rồi thì anh cũng không thể giấu diếm bạn học Linh Y được.”

Lộ Mãn sảng khoái cười hở cả răng: “Chung giường không chung chăn, chung chăn lưng tựa lưng!”

“Phì!”

Cố Linh Y không hỏi nữa.

Hỏi nữa là thành chuyện sắc sắc mất.

Cố Linh Y cuộn tròn trong chăn, tay đặt trên mép chăn trông như con chuột hamster nhỏ bám vào thành lồng.

Cô chỉ lộ nửa khuôn mặt, đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm Lộ Mãn ở cự ly siêu gần.

"Anh ơi, trùng hợp là em cũng có chuyện muốn hỏi anh mà vốn định nhịn đến ban ngày mới hỏi. Vậy em ở lại thêm một chút xíu chỉ vài phút thôi, lát nữa em phải đi thật đấy."

Lộ Mãn gật đầu, có thể ở bên cô thêm được tí nào hay tí nấy.

Huống hồ còn là cơ hội hiếm có được vây cô nàng trên giường, đè dưới thân trêu chọc Cố Linh Y như thế này.

"Về phía Gia Nhi thì thế nào? Em ấy bướng bỉnh quá..."

"Em nghĩ sao?" Lộ Mãn cũng hơi đau đầu mà hỏi ngược lại: "Em là chị gái song sinh của em ấy, là người hiểu em ấy nhất trên đời. Chắc chắn em biết đối với em gái em mà nói, làm thế nào để em ấy dứt khoát từ bỏ chứ?"

Cố Linh Y nghĩ qua một lượt các phương pháp trong đầu rồi sau đó ấp úng nói: "Tát em ấy một cái..."

"..." Lộ Mãn đầu tiên là cạn lời, sau đó là bội phục: "Cố Linh Y, em đúng là người tàn nhẫn."

"Là anh hỏi em biện pháp hiệu quả nhất về mặt lý thuyết mà."

Cố Linh Y cãi lại: "Em chỉ nói thật thôi chứ đâu có bảo anh làm thật!"

"Anh còn! Thật sự! Muốn làm à!"

Cố Linh Y huơ huơ chân đá vào đùi Lộ Mãn hai cái, nhưng cách lớp chăn và cô lại không nỡ dùng sức nên Lộ Mãn chỉ thấy không đau không ngứa.

Đợi đá xong, Cố Linh Y nghiêm túc cảnh cáo: "Tuyệt đối không được làm tổn thương em gái em. Nếu anh đánh em ấy mắng em ấy thì em sẽ thấy đau hơn cả đánh em mắng em đó."

"Anh là loại người có khuynh hướng bạo lực gia đình sao?" Lộ Mãn nghiêm mặt nói: "Em ấy là em gái em, nên là chỉ vì điểm này thôi anh cũng sẽ coi em ấy như em gái mình mà cố gắng hòa thuận với em ấy."

"Vừa mới đá em gái em xong, ngựa không dừng vó đã đến trêu chọc em." Cố Linh Y ấm ức: "Anh ơi, tự anh nói xem anh có phải là tra nam không!"

Lộ Mãn tùy tiện bịa chuyện: "Anh sợ em đến Đại học Sư phạm Tân Hải rồi nhìn thấy các học trưởng đẹp trai đến hoa mắt chóng mặt, bị người khác cướp mất thì sao? Thế thì không được, người thích nhau đương nhiên phải tranh thủ từng giây từng phút tìm cách giữ chặt."

"Ai thích anh chứ!"

Giọng Cố Linh Y hơi cao lên. Vừa nói ra lại sợ mình nói lớn tiếng quá mà truyền ra ngoài phòng nên cô vội vàng bịt miệng lại.

"Anh ơi, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình phải yêu đương. Trước đây em cảm thấy có Gia Nhi là đủ rồi."

Hai chị em song sinh các cô ở bên nhau còn ngọt ngào và quấn quýt hơn cả những cặp chị em bình thường. Bởi vì từ em gái song sinh đã nhận được đủ tình yêu và sự đồng hành, vậy nên Cố Linh Y ban đầu thật lòng cho rằng chuyện yêu đương với người khác giới không quan trọng chút nào, hoàn toàn có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

"Hơn nữa anh cũng biết đấy, Gia Nhi đã giúp em từ chối hơn một trăm người tỏ tình rồi."

"Còn có ba bạn nữ tỏ tình nữa." Lộ Mãn u uất ghen tuông bổ sung. Mị lực của cô vợ tương lai nhà mình đúng là không nhỏ.

"Anh đừng ngắt lời em mà~" Cố Linh Y nghiêng người, tiếp tục nói: "Tìm bạn trai yêu đương vốn dĩ là chuyện không liên quan đến em."

Chỉ có cái tên dê xồm Lộ Mãn xấu xa mặt dày, tên giò heo vô liêm sỉ kia mới là ngoại lệ đặc biệt…

Cố Linh Y khựng lại một chút rồi mặt lại đỏ bừng.

Lộ Mãn biết rõ cô nàng không giỏi bày tỏ nhiều lời trong lòng. Thấy cô không có ý định lật người xuống giường bỏ chạy bèn buông tay đang đè góc chăn ra mà nằm lại bên cạnh Cố Linh Y.

“Linh Y, em cứ từ từ thôi. Nghĩ gì nói nấy cũng được, anh luôn lắng nghe mà.”

“Lời nào khó nói thì không nói cũng được.”

Cố Linh Y cảm kích nghiêng đầu nhìn Lộ Mãn.

Cô cuộn chăn lại thành một cục và kéo ra nửa bên, bàn tay đặt lên bụng Lộ Mãn.

“Bà ngoại nói phải che kín rốn, như vậy mới không bị cảm lạnh.”

Lộ Mãn liếc Cố Linh Y một cái. Hai người nhìn nhau cười rồi lặng lẽ tận hưởng sự an yên nhỏ bé này giữa tiếng mưa rơi rả rích.