Cố Gia Nhi lau vội nước mắt rồi ngước đôi mắt khó tin nhìn Lộ Mãn, vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng anh.
Anh ta dùng những từ ngữ hình dung và so sánh kiểu này với con gái, rõ ràng là muốn chia tay rồi!
À, đã chia tay rồi mà, vậy thì không sao…
Cố Gia Nhi bị chọc giận đến nỗi cảm xúc đau buồn bị cắt ngang, muốn khóc tiếp cũng không được vì tự dưng tuyến lệ như đình công.
Cơn đau lòng vừa qua rồi không thể tiếp tục nữa…
Cố Gia Nhi bĩu môi nhưng không nhận ra rằng so với trước đây cô đã dễ dàng bị từng lời nói và hành động của Lộ Mãn làm cho xao động.
“Anh nói nè, anh xin em đó Gia Nhi.”
Lộ Mãn thành khẩn cầu xin: “Em mau về đi, bị người khác phát hiện thì dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan đâu.”
“Rửa không sạch thì đừng rửa nữa…” Cố Gia Nhi yếu ớt nói.
“Mau về đi, sáng mai anh sẽ ở lại đây lâu hơn một chút để giúp hai chị em thu dọn đồ đạc. Có gì thì ban ngày nói, được không?”
Cố Gia Nhi lúc này mới miễn cưỡng xuống giường: “Ừ, nhất ngôn vi định.” [note82091]
“Ngôn với định cái gì, mau mau mau về đi. Đừng…”
Lộ Mãn vừa định dặn dò đừng để bị cảm lạnh, nhưng trong đầu sửa lại một chút mà nói ra: “Lạnh chết cái đồ đáng ghét nhà em đi.”
“Lạnh chết cái đồ đáng ghét nhà anh thì có!” Cố Gia Nhi cũng dùng tiếng phổ thông nói lại bằng giọng địa phương.
Lộ Mãn lắc đầu rồi lại đánh giá bộ váy ngủ của Cố Gia Nhi: “Bộ này chị em có biết không?”
Cố Gia Nhi lắc đầu: “Linh Y không biết. Em đợi chị ấy ngủ rồi lén lấy cái này ra chạy vào nhà vệ sinh thay đồ đó.”
“Vậy lúc về em cẩn thận một chút. Lỡ như đúng lúc gặp chị em ra nhà vệ sinh thì xong đời ấy nhỉ?”
“Ừ, vậy anh đưa em ra đến cửa rồi đứng đó canh chừng giúp em đi.”
“Anh không đi.”
Anh mở cửa thò đầu ra ngoài quan sát.
“Đều đang ngủ cả, em đi khóa cửa lại rồi thay bộ đồ ngủ cũ vào là được. Mau đi ngủ đi.”
Cố Gia Nhi rón rén bước nhỏ đi qua. Hai phút sau, cô từ nhà vệ sinh đi ra đã thay bộ váy ngủ kín đáo ở nhà và vẫy tay với Lộ Mãn. Trong bóng tối chỉ có thể thấy bóng dáng nhưng Lộ Mãn cũng vẫy tay ra hiệu cô mau về phòng.
Đưa Cố Gia Nhi về phòng bên cạnh, Lộ Mãn thở phào nhẹ nhõm rồi lên giường trùm chăn. Đêm đã khuya, anh nhắm mắt thả lỏng một lúc mà chìm vào giấc ngủ.
Nhưng rất nhanh, Lộ Mãn mơ hồ tỉnh lại từ giấc ngủ chập chờn và cảm thấy bên cạnh bị đẩy đẩy.
Anh bất đắc dĩ thở dài: “Chưa xong à, còn đến nữa?”
Lộ Mãn lật người lại và nghĩ rằng cô nàng Cố Gia Nhi này tối nay uống nhầm thuốc rồi hay sao ấy, đã mặc váy ngủ đến một lần chưa được bao lâu mà còn giày vò anh không cho ngủ ngon.
Nhưng mơ mơ màng màng mở mắt ra, Lộ Mãn nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Một bộ đồ ngủ cotton phong cách Doraemon đáng yêu mặc trên người cô nàng song sinh, cô nàng này đang hai tay túm lấy cái đuôi khủng long phía sau áo ngủ đặt ra phía trước, vẻ mặt ủ rũ nhìn Lộ Mãn.
“Hừ!”
Cô nàng này phát ra một tiếng hừ mũi buồn bực rồi sau đó ngồi xuống mép giường của Lộ Mãn.
Lộ Mãn lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan biến hết.
Bộ đồ ngủ này là Cố Gia Nhi mua cho chị gái Linh Y của mình.
Người đến là Cố Linh Y sao?
Hay là Gia Nhi lại lén mặc đồ ngủ của Linh Y mà diễn lại màn cũ lẻn vào lần nữa?
Cô ấy cứ đứng bên giường không chủ động lên tiếng. Xem ra cũng không có ý định tự khai thân phận, lại muốn đoán tới đoán lui hai chị em song sinh rồi.
Trong đầu Lộ Mãn suy nghĩ lung tung. Trời tối tầm nhìn kém mà bảo dựa vào mắt thường để phân biệt hai chị em song sinh, chi bằng dùng ám hiệu.
"Vuốt của em sắp vò nát cái đuôi rồi kìa."
Lộ Mãn chỉ vào cái đuôi trang trí trong tay cô nàng.
"Anh ơi, trong đầu anh chỉ có nắm vuốt thôi à?"
Cô nàng vừa nói câu này thì mắt Lộ Mãn sáng lên, ánh mắt mong chờ trong bóng tối như phát ra tia sáng xanh lè.
Chắc chắn là Cố Linh Y rồi, có thể yên tâm gọi tên cô ấy rồi.
Hơn nữa còn là cô vợ tương lai Linh Y lén lút đến thăm vào ban đêm! Nghĩ thôi đã thấy tuyệt vời!
"Linh Y, sao em lại chạy sang đây?" Lộ Mãn giả vờ ngốc: "Vừa nãy anh mơ một giấc mơ thấy có một con chuột đen to tướng cứ chọc chọc vào đầu giường anh, hình như trong mơ anh cứ nói 'Mày làm phiền đủ chưa'."
"Xạo, anh cứ xạo tiếp đi."
Cố Linh Y kéo kéo cái đuôi vải với vẻ mặt yếu ớt: "Anh tưởng là Gia Nhi lại chạy sang đây chứ gì? Hả?"
"Khụ khụ, Linh Y, em cũng mơ à? Mơ lẫn với thực tế rồi à?"
"Đừng có đánh trống lảng."
Cố Linh Y nhỏ giọng nói.
"Lúc Gia Nhi đi làm em tỉnh giấc. Em không lên tiếng mà xem con em gái ngốc nghếch này định làm gì."
Lúc đó Cố Linh Y rất kinh ngạc. Em gái mình rất lâu không quay lại, ban đầu cô còn tưởng em gái đói bụng nên lẻn vào bếp kiếm gì đó lót dạ.
Nhưng cô đợi mãi không thấy em gái về nên không nhịn được liền ra khỏi phòng xem sao.
Nhà vệ sinh, phòng khách, nhà bếp đều không có ai và không có ánh đèn.
Ngược lại, phòng đọc sách của Lộ Mãn cửa hé ra một khe nhỏ.
Cố Linh Y ngay lập tức cảm thấy suy đoán của mình thật hoang đường.
Em gái sao có thể chạy đi ngủ với Lộ Mãn được chứ?
Nhưng sau cánh cửa mơ hồ còn truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.
Sắc mặt Cố Linh Y lập tức trắng bệch.
Em gái mình tuy bạo dạn nhưng cũng đâu có thể tùy tiện như vậy chứ!
Nhìn Lộ Mãn vẻ mặt lúng túng, giọng Cố Linh Y đầy vẻ ghen tuông: "Em ở trong chăn canh thời gian trên điện thoại, nhớ rõ hai người ở cùng nhau bao lâu."
"Ờ..."
Lộ Mãn thấy không thể giấu được nữa nên lập tức đứng dậy.
Cố Linh Y cảnh giác đứng lên lùi lại, thân hình nhỏ bé dán vào giá sách phía sau.
Lộ Mãn trợn trắng mắt, đi đóng cửa phòng lại rồi khóa trái.
Làm xong anh mới quay đầu lại hỏi thẳng Cố Linh Y: "Vậy em qua đây làm gì? Em gái em phát hiện thì sao?"
Nếu Cố Gia Nhi biết chị gái song sinh của mình đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng bạn trai cũ của cô ấy.
Lộ Mãn cảm thấy bộ dao trong bếp của Phùng Văn Thu ngày mai sẽ thiếu một con, sau đó cắm vào một bộ phận nào đó trên cơ thể mình...
"Em bật đèn nhà vệ sinh giả vờ là em đang ở trong đó."
Cố Linh Y ngượng ngùng giải thích: "Hơn nữa Gia Nhi hình như rất buồn ngủ, vừa ngả lưng đã ngủ say rồi."
"Ồ~"
Lộ Mãn nhìn Cố Linh Y với ánh mắt không tốt lành.
Đêm khuya thanh vắng, trai đơn gái chiếc dọn giường chờ đợi và chủ động ôm ấp. nghe sao mà êm tai thế, đây chẳng phải là một chuyện tốt đẹp sao?
"Anh ơi, anh đừng có giở trò xấu."
Cố Linh Y ưỡn ngực với chút tự tin: "Nếu anh làm gì em là em sẽ la lên đó. Có bản lĩnh thì đánh thức cả dì Phùng và chị Đồng Đồng dậy đi."
Lộ Mãn xoa cằm: "Vậy em đến đây làm gì? Tối muộn thế này còn muốn ngủ cùng anh à?"
"Phì!"
Cố Linh Y khẽ nhổ một bãi: "Em đến để thẩm vấn xem anh đã làm gì với em gái em!"
Lộ Mãn lập tức giơ hai tay đầu hàng. Bản thân đường đường là một chính nhân quân tử, bị vợ tương lai hiểu lầm thì không xong.
"Có trời đất chứng giám, anh tuyệt đối chưa làm gì cả. Em ngồi xuống đi, anh kể chi tiết cho em nghe..."
Tiếp theo, Lộ Mãn và Cố Linh Y ngồi cạnh nhau trên giường thì thầm một hồi kể lại chuyện vừa xảy ra khi Gia Nhi đến. Tuy nhiên, Lộ Mãn cố ý giấu đi chi tiết về chiếc váy ngủ hở lưng.
"Ơ... Sao lại thế này..."
Nghe xong, Cố Linh Y vô cùng kinh ngạc.
Em gái mình lại thật sự đi đột kích đêm khuya, nửa đêm canh ba tìm bạn trai cũ tâm sự luôn. Em ấy nghĩ cái kiểu gì vậy!
Cố Linh Y che miệng lẩm bẩm: "Em rõ ràng đang khuyên Gia Nhi nhận ra thực tế rồi từ bỏ ảo tưởng và từ từ buông tay..."
"Sao càng khuyên em ấy lại càng bướng bỉnh thế này chứ?"
Cố Linh Y nghịch nghịch sợi dây vải trên áo ngủ của mình. Cô không hiểu tại sao em gái không nghe lời mình, thậm chí còn làm ra những chuyện liều lĩnh như vậy.
"Vậy sau này em phải khuyên em ấy buông tay thế nào đây? Tại sao chứ, sao lại phản tác dụng thế này!"

