Toàn truyện

Chương 130: Chiếc nơ mất một góc

2025-10-13

1

Lộ Mãn gật đầu lia lịa vì sợ Cố Linh Y đổi ý.

Cố Linh Y bối rối cụp mắt. Thấy Lộ Mãn đồng ý nhanh như vậy, hình như mình bị thiệt thì phải.

"Thứ ba, tuyệt đối giữ bí mật!"

Ba ngón tay của Cố Linh Y huơ qua huơ lại trước mặt Lộ Mãn.

"Không được tiết lộ với ai khác những ý nghĩ kỳ quái trong đầu anh. Nói…nói cái gì mà anh ấy em, nhớ ngược lại, những lời kỳ quặc đó!"

"Hiểu rồi!" Lộ Mãn gật đầu: "Tình yêu bí mật."

Cố Linh Y hận không thể vứt quần áo trong vali ra rồi phang cho anh ta vỡ đầu: "Đồ lưu manh!"

"Điểm này anh cũng sẽ đặc biệt chú ý."

Lộ Mãn thành khẩn nói: "Em còn chưa đồng ý và chấp nhận anh, như vậy chẳng phải giống như yêu thầm sao, vốn dĩ không thể rêu rao ầm ĩ được. Vội vàng bô bô đi kể khắp nơi sẽ gây khó xử cho người trong cuộc, nhất là em và Gia Nhi lại là chị em song sinh… Khụ khụ, anh hiểu mà."

"Ừm…" Cố Linh Y khẽ nói: "Vậy quyết định thế nhé."

"Ừ."

Cố Linh Y ngồi xuống mép giường: "Em còn một cái túi vải để đựng nốt đồ còn lại, anh đẩy vali của em sang phòng Gia Nhi trước đi."

Lộ Mãn mặt dày mày dạn còn muốn ở lại thêm một lát: "Anh giúp em dọn hết luôn, có bao nhiêu đâu."

"Đồ còn lại là đồ lót của con gái."

Cố Linh Y xua tay: "Anh ra ngoài nhanh đi."

Lộ Mãn chỉ chỉ đầu giường: "Là mấy cái kia à?"

Cố Linh Y giật mình rồi vội vàng nhìn về phía gối của mình.

Cô có một thói quen lười biếng là cởi áo ngực ra tiện tay để ở bên giường dựa vào tường hoặc gối, không bỏ chung với quần áo bẩn để giặt sau mà đợi tối về nhà sẽ giặt luôn.

"Ứm!"

Cô nhào lên giường kéo chăn che kín.

"Anh không được nhìn!"

"Chỉ là quần áo thôi, có phải mặc trên người đâu."

Lộ Mãn bĩu môi khinh bỉ.

"Hồi Trung học Cơ sở anh còn thường xuyên ở nhà bà ngoại cùng hai chị em em phụ đạo bài vở. Em phơi cái gì trên ban công? Cũng có thấy em cất đi tránh anh đâu. Lúc đó nhìn được, bây giờ lại không cho nhìn hả?"

Cố Linh Y nghẹn lời rồi lập tức hỏi lại: "Trên giường…anh thấy hết rồi à?"

"Ừ." Lộ Mãn lúc này đặc biệt thành thật, "Một cái ren đen nửa cup, một cái hồng phấn dâu tây kiểu Nhật full cup, một cái xanh đậm không đường may kiểu thể thao."

"Anh đi chết đi!"

Mặt Cố Linh Y ửng đỏ. Nhìn thì nhìn rồi còn nhớ chi tiết chuẩn như vậy!

"Nhưng mà anh thấy hai cái có nơ đều bị em cắt mất một dải lụa nhỏ."

Vấn đề này Lộ Mãn của kiếp trước đã biết đáp án rồi, nhưng để trêu chọc cô nàng này anh vẫn giả vờ tò mò muốn chết, không ngại hạ mình hỏi.

"Là thao tác đặc biệt gì vậy?"

"Ờmmmm…"

Cố Linh Y ngượng ngùng ngồi thẳng dậy. Má ửng hồng mịn màng còn thêm vẻ mặt e thẹn, hàng mi khẽ run rẩy theo nhịp chớp mắt.

Dáng vẻ rụt rè của cô đẹp đến nỗi hoa nhường nguyệt thẹn khiến Lộ Mãn nhìn đến ngây người một lát.

Cố Linh Y vẫn ngoan ngoãn giải thích với Lộ Mãn: "Gia Nhi và em quần áo giày dép đều tùy tiện đổi nhau mặc, nhưng đồ lót thì vẫn phân biệt một chút…ừm…thì là, đồ lót của em đều sẽ cắt một góc nhỏ trên phần nơ trang trí để phân biệt với của Gia Nhi…"

Nghe được câu trả lời này, trong lòng Lộ Mãn dâng lên một chút hoài niệm.

Ở Yên Kinh dù cô vợ Linh Y đã nhiều năm không sống cùng em gái Gia Nhi, cô vẫn có thói quen cắt một lỗ nhỏ trên những món đồ trang trí không ảnh hưởng đến việc sử dụng của bộ đồ lót mới mua.

Đồ lót phong cách dễ thương ngọt ngào kiểu Nhật Bản chắc chắn sẽ có một chiếc nơ nhỏ. Loại đồ lót này trong tay Cố Linh Y là không có ngoại lệ, chiếc nơ sẽ thiếu đi một nửa dải lụa nhỏ.

Còn đối với đồ lót thể thao và đồ lót kiểu Pháp, Cố Linh Y thường sẽ cắt một miếng trên nhãn mác nhỏ ghi hướng dẫn giặt bên trong.

Hy vọng kiếp này hai chị em song sinh có thể luôn thân thiết với nhau để thói quen nhỏ này của Linh Y thực sự phát huy tác dụng.

"Anh ơi, nếu không có vấn đề gì thì anh mau ra ngoài đi." Cố Linh Y trừng mắt nhìn anh, muốn tên dê xồm này mau chóng rời đi.

"Sao không phải em gái em cắt?" Lộ Mãn lại giở trò hỏi.

"Trời ơi~ Sao anh phiền quá vậy~"

Cố Linh Y trở mình xuống giường, nhẹ nhàng dậm chân rồi lại đẩy đẩy cánh tay Lộ Mãn: "Mau đi đi, nếu là Gia Nhi cắt đồ lót của em ấy thì chẳng phải anh lại hỏi em ấy sao không phải chị gái cắt à?"

Lộ Mãn nghiêm mặt nói: "Sao có thể! Anh còn chưa từng thấy của em gái em mà!"

Nếu chỉ giới hạn ở kiếp này sau khi trùng sinh thôi, ừm, đúng là vậy thật...

Cùng lắm là đêm đầu tiên đến Đại học Sư phạm Tân Hải đã liếc nhìn thoáng qua từ trong túi xách của Gia Nhi...

Dù sao cũng giống hệt của Cố Linh Y, không có gì khác biệt...

"Ra ngoài!"

Đẩy Lộ Mãn ra khỏi cửa, Cố Linh Y kéo vali hành lý kêu lộc cộc tiếng bánh xe trên sàn rồi ném cái vali cho Lộ Mãn.

"Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Cố Linh Y lại trèo lên giường rồi quỳ lên đó mà gấp đồ lót cất đi.

"Lúc nói chuyện với Gia Nhi, em ấy luôn lảng tránh khi nói về tiến độ với anh mà không chịu nói nhiều."

Nhìn chiếc nơ màu hồng bị thiếu một góc, khóe miệng Cố Linh Y vô tình cong lên một nụ cười.

"Thì ra anh ấy và Gia Nhi còn chưa tiến tới bước đó."

Đột nhiên tâm trạng vui vẻ hơn rất nhiều.

Vô cùng vô cùng nhiều.

……

Cố Linh Y xách túi vải ra ngoài rồi để đồ vào phòng khách của Gia Nhi.

Khi trở lại phòng khách, những người khác đã mỗi người một ly trà thảo mộc Hạ Tang Cúc vừa uống vừa chăm chú xem TV.

Trên màn hình, bộ phim truyền hình 《Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện》 đình đám năm ngoái đang được chiếu lại.

Lưu Diệc Phi đóng vai Triệu Linh Nhi khiến người ta thương xót, Linh Nhi mặc áo vàng mềm mại trên TV đang nói lời thoại.

"Ta căn bản không hề bận tâm. Từ hôm nay trở đi, huynh sinh nhật mừng thọ thành tài, thành thân sinh con đầy tháng, phát tài khai trương, an hưởng tuổi già, tất cả đều không liên quan đến Triệu Linh Nhi ta. Huynh thích ở bên ai ta đều sẽ không hỏi, cũng sẽ không bận tâm!" [note82062]

Cố Linh Y vừa ngồi xuống cạnh em gái Gia Nhi, nghe đoạn lời thoại này thì có chút khó chịu mà nhúc nhích thân mình. Cô lén liếc nhìn em gái Gia Nhi rồi lại nhìn Lộ Mãn.

"Bộ phim này đúng là phim thần tiên, quay hay quá!"

Diệp Thi Đồng cắn vành cốc nước, miệng không ngớt lời khen ngợi: "Nữ chính diễn hay, chi tiết lời thoại được thiết kế cũng siêu hay."

"Lấy vợ sinh con, làm ăn phát đạt, hu hu hu Linh Y ơi, Triệu Linh Nhi nói lời chia tay dứt khoát nhưng miệng vẫn toàn là chúc phúc cho Lý Tiêu Dao."

"Đúng vậy, nhịp điệu lời thoại này cũng chuẩn ghê."

Lộ Mãn nhìn sang Cố Linh Y rồi anh cười đểu một tiếng.

"Lý Tiêu Dao muốn ở chung với Nguyệt Như thì cứ ở chung với Nguyệt Như, thích ở với ai thì ở, không liên quan gì đến Triệu Linh Nhi hết!"

"Nghe thì có vẻ phủi sạch quan hệ nhưng thực ra vẫn còn quá để tâm."

Cố Linh Y nghiến răng ken két.

Đây chẳng phải là bản sao lời cô vừa giận dỗi nói với Lộ Mãn sao?!

"Đồ xấu xa! Đồ đáng ghét!"

Cố Linh Y thầm mắng trong lòng.

"Đúng là một tên tra nam chính hiệu!"

Ghi chú

[Lên trên]
[Đoạn này lúc Lý Tiêu Dao bị mất trí nhớ và phải kết hôn với Lâm Nguyệt Như nằm trong tập 19, đoạn 19 phút]
[Đoạn này lúc Lý Tiêu Dao bị mất trí nhớ và phải kết hôn với Lâm Nguyệt Như nằm trong tập 19, đoạn 19 phút]