Trở lại phòng khách, mọi người thong thả dùng bữa tối.
Cố Gia Nhi để ý thấy trong nồi của món hầm có một miếng thịt nhỏ nhô lên nên cô nàng nhanh tay gắp, ai ngờ lại là một miếng ngó sen màu khác.
Nhưng đã gắp rồi không thể bỏ lại, cô bèn vòng một đường cong gắp miếng ngó sen đó vào bát Lộ Mãn.
Bát cơm bỗng dưng có thêm món em vợ gắp cho khiến nhịp độ ăn uống của Lộ Mãn cũng bị gián đoạn.
Phùng Văn Thu mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi: "Lộ Mãn, hãy trân trọng những năm tháng ăn uống thoải mái này đi. Sau này kết hôn rồi con không được tự do ăn uống nữa đâu."
"Đến khi kết hôn lập gia đình, nấu một bữa cơm ở nhà mà vợ con kén ăn không ăn được hay không ăn hết đều sẽ gắp hết vào bát con đấy."
Nghe dì Phùng nói vậy, Cố Gia Nhi như con thỏ bị giật mình vội rụt tay lại.
Cô nàng chỉ gắp cho Lộ Mãn một miếng thức ăn thôi mà, sao lại liên tưởng đến cuộc sống sau hôn nhân rồi...
Phùng Văn Thu cười nói: "Lộ Mãn, Linh Y, Gia Nhi, sau này lên Đại học phải đặt việc rèn luyện sức khỏe lên hàng đầu. Tuổi trẻ là thời điểm quan trọng để hình thành thói quen tốt và xây dựng nền tảng vững chắc. Để sau này có thể ăn uống thả ga thì cũng phải chú ý đến sức khỏe."
Lộ Mãn gật đầu đồng ý. Đây là điều anh thật lòng tán thành.
Anh cũng đã thấm thía điều này. Trước khi trùng sinh không chú ý đến vốn quý là sức khỏe, cứ nghĩ còn trẻ khỏe mà tha hồ chống chịu nên từng vì thăng chức mà dốc sức làm thêm giờ để kịp tiến độ dự án game của công ty. Chưa đầy một năm đã mắc đủ thứ bệnh, đi lại giống như là các bộ phận trong cơ thể kêu răng rắc.
Cuộc sống làm thuê sau này không dễ dàng gì. Dân văn phòng ngồi lâu một chỗ có mười người thì bảy người gan nhiễm mỡ, năm người viêm gân bao hoạt dịch, ba người viêm quanh khớp vai, một hai người mắc bệnh cột sống thắt lưng.
Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng. Khi còn trẻ càng phải trân trọng gấp bội chứ không thể không coi trọng.
"Các con bây giờ đang ở độ tuổi vàng, có chút vấn đề nhỏ cũng không ảnh hưởng gì. Người khỏe mạnh cường tráng ngược lại không có cảnh báo trước." Phùng Văn Thu dặn dò cặn kẽ: "Đặc biệt là con trai, các bệnh do thói quen xấu gây ra càng dễ mắc phải."
"Dì ơi, Lộ Mãn vẫn ổn mà." Cố Gia Nhi cắn đũa nhỏ giọng: "Anh ấy không hút thuốc cũng không ăn uống vô độ, thỉnh thoảng uống rượu nhưng cũng không uống nhiều."
Phùng Văn Thu mỉm cười không nói. Xem ra cô bé hiểu rõ cậu ta đấy. Hai đứa trẻ này càng nhìn càng thấy có triển vọng.
Lộ Mãn liền gắp miếng ngó sen mà Cố Gia Nhi gắp cho mà đưa sang bát Cố Linh Y.
"Ừm?"
Nhịp độ ăn cơm của Cố Linh Y cũng khựng lại.
"Em gái ơi, đừng chê."
Cố Linh Y lườm anh một cái rồi không động đến miếng ngó sen đó.
Vì lời của anh ấy nghe như đang mắng cô vậy...
Lộ Mãn quay sang cười với Phùng Văn Thu: "Sau này con không lo vấn đề ăn uống vô độ đâu ạ. Cô bé Linh Y này ăn được là phúc, có em ấy ở đây làm sao có thể có đồ ăn thừa được. Cười chết mất——Á——"
Cố Linh Y co chân lại đạp anh một cái để cảnh cáo cái tội ăn nói lung tung.
Cố Gia Nhi cắn môi: "Anh ơi, anh ngốc quá đi. Linh Y ăn được cũng không giải quyết được vấn đề của anh. Chẳng lẽ chị ấy có thể ăn cơm với chúng ta mãi sao?"
Trong đầu của Cố Gia Nhi, cô nghĩ rằng tên Lộ Mãn này thật thiếu chu đáo. Cố Linh Y là chị gái song sinh của cô, dù sau này Cố Gia Nhi và Lộ Mãn tiếp tục yêu nhau cô cũng sẽ thỉnh thoảng dẫn chị đi cùng và ba người cùng nhau ăn bữa cơm.
Nhưng dù quan hệ tốt đến đâu, tuy thân thiết như một người nhưng suy cho cùng vẫn là hai người. Không thể lúc nào cũng kè kè Cố Linh Y bên cạnh bữa nào cũng ăn chung với hai người họ được, chẳng khác nào bóng đèn. Chẳng lẽ ngày nào cũng ở nhà anh ta? Sau này kết hôn thì…
Nghĩ đến đây thì dòng suy nghĩ của Cố Gia Nhi khựng lại.
Ừm…khoan hãy nghĩ đến chuyện kết hôn…
Lúc này, Cố Linh Y lại giận dữ nghĩ tên Lộ Mãn này ám chỉ rằng sau này sẽ cưới cô, chẳng khác nào cưới được một cô vợ siêu phàm ăn, không còn lo không ai dọn dẹp hết thức ăn vì trên bàn chẳng còn gì thừa.
Nằm mơ giữa ban ngày!
"Anh ơi, anh không hiểu em đâu, em cũng có những thứ không thích ăn mà."
Cố Linh Y gẩy gẩy mấy cọng rau vẫn chưa đụng đến trong bát rồi gắp cho anh: "Cho anh đậu bắp, em chưa cắn đâu đấy."
Lộ Mãn thầm cười khẩy trong lòng. Không hiểu ư? Anh không chỉ biết Cố Linh Y không thích ăn thứ này.
Anh còn biết nhiều năm sau khi kết hôn, Cố Linh Y sẽ không biết nghe được tin đồn từ đâu đó rằng đậu bắp là trạm xăng của đàn ông, thế là cô ấy không ăn mà mua cho anh ăn, ăn xong còn phải kiểm tra hiệu quả…
Lộ Mãn nhìn thấy thứ này theo bản năng tóc cũng hơi dựng lên, lại gắp sang bát Cố Gia Nhi.
"Này, của chị em đấy."
Cố Gia Nhi nhíu mày rồi lập tức gắp đậu bắp trả lại cho Lộ Mãn.
Chưa hết, xuyên qua Lộ Mãn, cô còn cướp miếng ngó sen trong bát chị gái Linh Y mà bỏ vào bát Lộ Mãn.
"Các em chơi trò tam tiên quy động đấy à?" Lộ Mãn dở khóc dở cười. [note82055]
Có mỗi một hai món rau mà gắp qua gắp lại.
Anh nổi tính xấu liền cố ý thở dài nói: "Không nghe dì Phùng nói à, vợ con ăn thừa mới đến lượt anh. Trong hai chị em song sinh các em dù sao cũng có một người là vợ, người còn lại là con…"
Cố Linh Y và Cố Gia Nhi nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình.
Hai chị em đồng loạt giơ chân đá vào chân Lộ Mãn.
Lộ Mãn thấy động tác của họ khá mạnh thì đoán trước được nên rụt chân về phía sau.
"Á!"
Hai chị em song sinh đồng thời khẽ kêu một tiếng.
Họ đá trúng nhau…
Hai chị em trừng mắt nhìn Lộ Mãn.
"Chân bị thương rồi còn không an phận, đụng vào vết thương thì sao?" Lộ Mãn thản nhiên gắp một miếng sườn rồi cúi đầu ăn cơm.
Cố Linh Y và Cố Gia Nhi nhìn nhau.
Cố Linh Y tức muốn chết: Giở trò chiếm tiện nghi của mình, muốn mình làm vợ! Còn chê bai em gái mình, bảo em ấy làm con?
Cố Gia Nhi tức muốn chết: Giở trò chiếm tiện nghi của mình, muốn mình làm vợ! Còn chê bai chị gái mình, bảo chị ấy làm con?
Họ đều đọc được sự tức giận của đối phương, chỉ là nội dung cụ thể có một chút xíu sai lệch…
"Khà khà khà khà!"
Diệp Thi Đồng đứng bên cạnh xem kịch thì cười ra tiếng ngỗng. Cô múc một muỗng bánh kem cho vào miệng rồi nháy mắt với mẹ Phùng Văn Thu: "Mẹ xem kìa, quan hệ hòa thuận ghê."
"Ừm, Lộ Mãn quen biết hai em gái song sinh của con từ nhỏ rồi." Phùng Văn Thu mỉm cười gật đầu: "Từ Tiểu học đến Trung học chưa từng tách rời, giáo viên dạy văn Trung học Phổ thông của chúng là dì Tiểu Cao của con cũng thường nhắc đến việc bọn trẻ tình cảm tốt đẹp."
"Như vậy tốt, ít nhất Lộ Mãn sau này không cần lo lắng về vấn đề hòa hợp với chị vợ."
Diệp Thi Đồng lại nuốt một miếng bánh kem: "Ở đơn vị con thường xuyên phải hòa giải mâu thuẫn giữa chị dâu và em chồng. Chuyện vặt vãnh trong nhà thật phiền phức, mối quan hệ chị dâu em chồng quá khó xử lý… Ờ, chồng và em gái của vợ thì gọi là quan hệ gì nhỉ?"
"Anh rể em vợ." Lộ Mãn thuận miệng trả lời. Kiến thức này anh thuộc làu.
Cố Linh Y dùng sức chọc đũa vào bắp cải trắng trong bát. Cái tên này liên quan đến quan hệ đạo đức anh rể em vợ mà cũng nghiên cứu kỹ càng ghê.
Dã tâm chó sói, lộ rõ mười mươi, tâm địa xấu xa, không nói cũng hiểu!

