Toàn truyện

Chương 122: Anh mau tới đây!

2025-10-13

4

Lộ Mãn nghe vậy có chút bất ngờ, rồi sau đó lộ ra vẻ vui mừng.

Ý của Cố Linh Y là có anh ở đây cô mới có thêm tự tin đối mặt với những người không quen biết sao?

Đây không phải là lời tỏ tình nhưng còn ngọt ngào hơn cả lời tỏ tình, khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khuôn mặt của Cố Linh Y xị xuống: "Ờmmm..."

Khó quá, tùy tiện nói một câu lại cho anh lý do để đắc ý vênh váo rồi.

"Em...em...em về trước đây."

Cố Linh Y có chút lúng túng, trong mắt thoáng qua một sự hoảng hốt.

Cô định bước xuống lầu. nhưng Lộ Mãn kéo tay áo cô lại: "Ăn cùng rồi về nhé?"

"Em, em, em ăn rồi ạ."

Mặt Cố Linh Y đỏ bừng cố nén sự xấu hổ dặn dò: "Trong giỏ có bốn món, là cho các học trưởng học tỷ... Anh lấy hộp cơm trong cùng ra, đó là phần riêng của anh. Bốn món mỗi thứ có một ít, còn có lạp xưởng nướng nhỏ và nem cuộn nữa ạ~"

Lắng nghe giọng nói ấp úng của cô, Lộ Mãn chỉ cảm thấy chiếc giỏ cơm trong tay mình trở nên đầy đặn và nặng trĩu hơn.

"Linh Y, cảm ơn em."

"Không có gì..."

Cố Linh Y nghiêng cái đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Em hy vọng buổi tối công việc kết thúc sớm."

Nói xong, Cố Linh Y lại cảm thấy không ổn.

Hình như lại nói một cách khác là hy vọng buổi tối nhanh chóng được gặp anh?

Cô thở phào nhẹ nhõm, Lộ Mãn không hề thừa nước đục thả câu. Anh gật đầu, giọng nói chậm lại: "Em yên tâm, thói quen làm việc của anh là đi làm có thể không đúng giờ nhưng tan làm nhất định phải đúng giờ."

"Vâng." Cố Linh Y vừa định nở nụ cười.

"Bởi vì sẽ có một cô ngốc nhỏ ở nhà đợi anh, có lẽ em ấy rất nhớ anh và mong anh về sớm." Lộ Mãn vui vẻ cười tươi nói thêm một câu.

"Ưm!"

Nghe xong, nụ cười nhạt trên môi cô lập tức biến mất, nhiệt độ trên má càng thêm nóng rực.

Đúng là không nên tin vào liêm sỉ của anh!

Quả nhiên là một khi có cơ hội, cho chút ánh nắng là rực rỡ ngay.

"Đáng ghét!"

Cố Linh Y không dám ở lại lâu hơn, cô vội vàng hất tay anh đang nắm tay áo mình ra. Cô không ngoảnh đầu lại mà vội vã xuống lầu, tiếng bước chân nhỏ vội vàng xa dần.

Lộ Mãn đứng sững tại chỗ một hồi lâu mới xách giỏ cơm đi về phía phòng dựng phim.

Kể từ sau khi bày tỏ tình cảm với Cố Linh Y một cách gián tiếp và dụ dỗ nắm vuốt, lời nói vô tình của Cố Linh Y đã trở nên thân mật hơn một bậc.

Hơn cả bạn bè, không chỉ là thanh mai trúc mã nữa rồi.

Nhưng chỉ là thắng lợi ban đầu, vẫn cần phải nỗ lực.

Lộ Mãn sờ vào tấm vải lót giỏ cơm, cơm canh nóng hổi chứa đựng sự chu đáo của cô nàng này. Trong thời tiết âm u lạnh giá, hơi ấm thấm vào lòng bàn tay...

...

Chớp mắt một cái đã hết buổi chiều, gần sáu giờ.

Mây đen càng lúc càng dày đặc bao phủ trên bầu trời như những mảnh ngói úp lên nhau tối tăm ảm đạm, dự báo thời tiết nói buổi tối có mưa to đến rất to.

Cổng khu nhà ở của Đại học Sư phạm Tân Hải.

Hai chị em Cố Gia Nhi và Cố Linh Y nắm tay nhau đi trên con đường chính trong khu nhà.

Em gái Cố Gia Nhi và chị gái ăn mặc giống nhau, chỉ khác là chiếc áo dài tay có màu xám tro.

Trên tay xách một chiếc bánh kem lớn, Cố Gia Nhi bước đi loạng choạng, cả người đều ở trong trạng thái vui vẻ nhảy nhót.

"Gia Nhi, em bình tĩnh một chút được không."

Tay Cố Linh Y bị em gái nắm lấy mà lắc lư qua lại, cô không khỏi lên tiếng nhắc nhở em gái chú ý hình tượng.

Cố Gia Nhi "ừm ừm" rên rỉ mấy tiếng nhưng lắc đầu từ chối.

"Linh Y, tay em đang bận hết rồi. Chị gọi điện hỏi anh ấy xem làm xong việc chưa?"

"Ừm..."

Sau khi nhắn tin qua QQ vài câu, Cố Linh Y ngẩng đầu nói: "Anh ấy đã xuất phát từ tòa nhà S, sắp đến khu nhà mình rồi đó."

Cố Gia Nhi cười càng tươi và khe khẽ hát:

"Từ nay về sau không cần chia lìa trời và đất yêu nhau~ vẫn có thể gặp lại mặt trăng và mặt trời trên cùng một bầu trời~"

Tâm trạng vui vẻ của em gái nhanh chóng lan sang Cố Linh Y.

Chị gái Cố Linh Y nhìn nghiêng khuôn mặt của Gia Nhi rồi tươi cười rạng rỡ: "Ăn sinh nhật dì Phùng xong, ngày mai thu dọn đồ đạc rồi ngày kia về nhà. Phù, hình như chị cũng nhớ ba mẹ thật rồi."

"Ừ, em cũng nhớ mẹ."

"Ha ha. Gia Nhi, vậy còn ba thì sao?"

"Hứ, tối nào cũng gọi video kiểm tra, chẳng có cảm giác rời xa ba gì cả... Oái!!!"

Cố Gia Nhi đột nhiên cảm thấy cổ chân bị va vào vật gì đó đau nhói, tiếp đó lại nghe thấy tiếng kêu đau của chị gái Linh Y.

"Ui da!"

Rồi tay cô bị một lực từ phía Cố Linh Y kéo đi. Cố Gia Nhi nhìn sang thấy chị gái Linh Y nghiêng người ngã về phía trước, rồi chính cô cũng mất thăng bằng. Hai chị em song sinh loạng choạng mất trọng tâm ngã xuống đất.

Bịch——

Chiếc bánh kem vẽ một đường parabol trên không trung và rơi vào bụi cây xanh bên cạnh có mấy nhánh cây bị đè gãy, hộp bánh hình trụ lăn lông lốc hai vòng mới dừng lại.

Cố Gia Nhi trơ mắt nhìn chiếc bánh kem bị hỏng, đôi mắt hạnh nhất thời trở nên vô hồn.

Đầu gối cô chợt nhói lên một cơn đau đớn.

Chậm chạp sờ lên chân mình, Cố Gia Nhi cảm thấy một chất lỏng hơi dính cùng với những hạt sạn thô ráp. Cô ngây ngốc nhìn bàn tay mình, một vệt máu đỏ nhuộm trên lòng bàn tay.

Chảy máu rồi...

Cố Linh Y bên cạnh rưng rưng nước mắt, trên bắp chân của cô chị có hai vệt máu dài.

Cô nhìn xuống đất.

Thời tiết âm u, tầm nhìn tối tăm, hai chị em lại vừa đi vừa cười đùa, không hề phòng bị cũng không chú ý. Vậy mà lại có người vô lương tâm quăng mấy viên gạch ở bên phải con đường, khu vực mà người đi bộ thường xuyên qua lại.

Trong ký ức của họ, những viên gạch này là do một số người dùng kê bậc cửa ở lối vào cầu thang để tiện đẩy xe máy vào nhà.

"Sao lại thế này!" Cố Linh Y tức giận nói: "Để bừa bãi ở đây nguy hiểm quá!"

Cố Linh Y nhớ đã nghe em gái kể. Lộ Mãn và Gia Nhi có một tối đi vào thành phố, chính là lần mua đồ ngủ cho cô. Khi Lộ Mãn làm sứ giả hộ tống em ấy đến đây cũng đã bị vấp phải mấy viên gạch để bừa bãi này một lần.

Cố Gia Nhi ngây người ngồi đó, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi tủi thân không kìm nén được, nước mắt lã chã tuôn rơi trên má.

"Gia Nhi, em có sao không?"

"Linh Y, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!"

Giọng Cố Gia Nhi nức nở nghẹn ngào, Linh Y nghe thấy mà xót xa vô cùng.

"Bánh kem của dì hư rồi. Bây giờ đã là buổi tối, đặt làm lại cũng không kịp nữa."

Xung quanh khu Đại học có không ít cửa hàng bánh kem, nhưng cơ bản không có thói quen bán bánh làm sẵn. Hai chị em trước đó đã so sánh ba cửa hàng mới hỏi, muộn nhất cũng phải đặt trước nửa ngày, bánh kem làm tại chỗ mới đảm bảo chất lượng và tươi ngon.

Cố Gia Nhi ôm chặt hai đầu gối, vùi mặt xuống nức nở từng tiếng: "Em còn nói với dì Phùng là anh ấy đã chuẩn bị bánh kem mang đến, hu hu hu hu..."

Một sự cố bất ngờ xảy ra khiến lòng tốt của cô lại thành ra làm hỏng chuyện.

Cố Linh Y sốt ruột mím môi khuyên nhủ: "Gia Nhi, em xem vết thương thế nào rồi? Em đang chảy máu kìa."

Nhưng Cố Gia Nhi không ngừng được tiếng nấc. Tiếng khóc xé lòng khiến Cố Linh Y cũng thấy lòng mình run rẩy, giống như là em gái muốn trút hết mọi ấm ức trong lòng ra ngoài.

Cố Linh Y kéo tay em gái nhưng không lay chuyển được, cô vội vàng lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm số.

"Anh ơi, mau đến đây đi!"

...

Ba phút sau, Lộ Mãn vội vã chạy như bay đến chỗ họ.

Cố Gia Nhi và Cố Linh Y đang ngồi trên ghế đá ven đường. Lộ Mãn liếc mắt thấy ngay trên đôi chân trắng nõn của hai cô nàng đều có những vết xước với mức độ khác nhau.

Vết thương của Cố Gia Nhi nghiêm trọng hơn, một mảng bầm tím lại bị rách toạc một vệt máu.

"Anh ơi." Cố Gia Nhi ngước mắt nhìn thấy Lộ Mãn, trong mắt lại không kìm được mà ngấn lệ: "Đều tại em!"

Cố Gia Nhi liếc nhìn chiếc bánh kem đã nát bét bên cạnh: "Bánh kem sinh nhật..."

"Còn quan tâm bánh kem làm gì!" Giọng Lộ Mãn có chút nghiêm khắc: "Đưa em đến bệnh xá trường xử lý vết thương trước đã."

"Hu hu hu..."

Cố Gia Nhi sụt sịt: "Em còn nói nhiều lời thừa thãi với dì Phùng, bảo với dì là anh đặt bánh kem để dì đợi anh mang bánh đến..."

Cô vốn định đưa bánh kem cho Lộ Mãn ở ngoài cửa rồi sau khi vào nhà thì để Lộ Mãn xách bánh kem vào, như vậy sẽ khiến dì Phùng Văn Thu cảm thấy Lộ Mãn chuẩn bị chu đáo cho sinh nhật dì và ấn tượng sẽ tốt hơn.

Nhưng bây giờ bánh kem đã hỏng rồi. Không chỉ khiến cho buổi sinh nhật của dì Phùng mất vui, Cố Gia Nhi còn đặc biệt lo lắng không biết có làm ảnh hưởng đến đánh giá của dì Phùng về Lộ Mãn hay không!

Càng nghĩ càng thấy tủi thân, những uất ức trong lòng khiến Cố Gia Nhi càng nghẹn ngào.

"Anh ơi, em xin lỗi! Em thật vô dụng."

Lộ Mãn thấy Cố Gia Nhi như hoa lê dầm mưa thì trong lòng cũng không khỏi xót xa. [note82048]

Lúc này Cố Linh Y kéo tay anh, ân cần chỉ vào cô em gái Gia Nhi ra hiệu cho Lộ Mãn mau chóng an ủi em ấy.

"Anh á?" Lộ Mãn do dự.

"Anh ơi, nhanh lên." Cố Linh Y vẻ mặt nghiêm túc thúc giục.

Lộ Mãn nghe lời, đưa tay xoa xoa đầu và tóc Cố Gia Nhi.

"Để anh lo."

Lộ Mãn chắc chắn nói ra ba chữ.

Cố Gia Nhi lau nước mắt rồi yếu ớt nhìn Lộ Mãn.

"Anh ơi?"

"Giao cho anh là được."

"Yên tâm đi, hoàn toàn không có vấn đề gì."

Ghi chú

[Lên trên]
[Hoa lê dầm mưa (lê hoa đới vũ) là hình ảnh ẩn dụ để tả Dương Quý Phi trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị]
[Hoa lê dầm mưa (lê hoa đới vũ) là hình ảnh ẩn dụ để tả Dương Quý Phi trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị]