Toàn truyện

Chương 100: Lộ học trưởng là học sinh Trung học Phổ thông

2025-10-12

7

"Uống xong ly này coi như tàn tiệc thôi."

Bối Lệ Na vỗ nhẹ vào lưng chồng Triệu Gia Toàn.

"Đúng đó anh rể, anh giảng đạo lý cho học sinh thì thao thao bất tuyệt." Bối Lệ Khiết cầm chai rượu trắng trên tay, vỗ lên vai anh rể mà trêu chọc, "Kết quả là anh vừa quay đi đã đòi uống bằng được, chị em biết nói sao về anh đây?"

Triệu Gia Toàn ngượng ngùng nói: "Chẳng phải hôm nay vui vẻ sao?"

Ông lại nâng ly hướng về phía Lộ Mãn: "Uống được chút chứ?"

Lộ Mãn còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy vai bị một lực mạnh ấn xuống.

Quay đầu lại nhìn, là Cố Gia Nhi buộc tóc đuôi ngựa đang dùng sức ấn vai anh xuống, không cho anh đồng ý uống rượu.

Ánh mắt lại liếc xuống dưới nhìn chân.

Quần tất màu da. Ừm, đúng là Cố Gia Nhi.

"Thầy ơi, anh ấy không uống được đâu ạ." Cố Gia Nhi cười tươi, giọng điệu hòa nhã đáp lời.

Cố Linh Y ở phía bên kia cũng túm lấy vạt áo sau của Lộ Mãn khẽ giật giật ra hiệu anh không được uống.

"Được đấy, đây là vợ và em vợ cùng nhau khuyên can rồi." Cái cảm giác bị quản thúc như bà quản gia này khiến trong lòng Lộ Mãn thậm chí còn thấy hơi vui vẻ.

Lộ Mãn đồng thời kéo tay hai chị em song sinh ở hai bên: "Anh nói với hai em một câu nè, cúi đầu xuống đi."

Cố Linh Y và Cố Gia Nhi nghi hoặc nhìn nhau, không rõ Lộ Mãn đang giở trò gì.

Hai người cúi người xuống, đầu của họ lần lượt ghé vào hai vai trái phải của Lộ Mãn. Cằm của hai chị em cách vai anh chỉ một hai centimet, gần như sắp chạm vào.

"Anh ơi, anh thần thần bí bí muốn nói gì với chúng em vậy?" Cố Gia Nhi khẽ mở miệng hỏi.

"Hai em bảo anh đừng uống rượu." Lộ Mãn cười toe toét, dùng giọng nói nhỏ mà họ vừa đủ nghe nói: "Hai em nghĩ xem có giống cô giáo và cô Bối không."

Nghe xong, nụ cười trên mặt Cố Gia Nhi chợt lóe lên. Đầu tiên là ngượng ngùng, sau đó Cố Gia Nhi nghĩ thấy không đúng, biểu cảm trên mặt lại thu lại và có chút hờn dỗi.

Ý anh là sau này hai người họ sẽ giống mối quan hệ của thầy và cô sao?

Cố Gia Nhi liếc nhìn Lộ Mãn. Chuyện kết hôn với anh tạm thời không bàn đến!

Anh còn chưa chủ động tìm đến làm lành, ngay cả quan hệ người yêu còn chưa khôi phục, lại muốn vượt qua bước này mà một bước tiến vào giai đoạn để cô làm người nấu cơm á?

Không được không được, có ai nghĩ chuyện tốt như anh đâu.

Cố Gia Nhi nhẹ nhàng "bịch" một cái vào lưng anh.

Giai đoạn yêu đương này chắc chắn không thể bỏ qua, cứ để anh mơ đi!

Còn Cố Linh Y thì nhanh chóng đứng thẳng người, lùi lại một bước nhỏ cách xa Lộ Mãn một chút.

Cô khẽ cắn môi, phát hiện Lộ Mãn dạo này hình như luôn thích chiếm tiện nghi của cô bằng lời nói.

Đặc biệt là nếu có thể so sánh cô với một vai trò như người vợ thì Lộ Mãn lại cực kỳ hứng thú.

Đồ xấu xa, muốn kết hôn đến vậy sao?

Cố Linh Y thầm oán trách trong lòng. Mới mười tám tuổi, chẳng phải nên là thiếu niên khí phách mong chờ trời cao mặc sức bay lượn sao…

Muốn kết hôn á? Cú lừa đấy… Muốn chén người ta thì có…

Cố Linh Y và Cố Gia Nhi lại nhìn nhau.

Những điều mà hai người họ nghĩ lúc này thật trùng khớp, nhưng không trùng khớp hoàn toàn.

Hai chị em song sinh đều nghĩ cái tên Lộ Mãn vô sỉ này tự ví mình như chồng của sư mẫu, còn đem một người trong hai chị em song sinh so sánh với chị vợ/em vợ...

Lúc này, Triệu Gia Toàn chỉ vào đồ uống trên bàn: "Lộ Mãn, chúng ta cụng ly đơn giản chút."

Lộ Mãn đứng dậy nâng ly. Sau khi cụng ly với ông, Triệu Gia Toàn thở ra một hơi. Men rượu ngấm lên nên lời nói cũng thoải mái hơn: "Đây là lần đầu tiên chúng ta ăn cơm đàng hoàng nhỉ? Em làm gì ở khoa Văn, Ban chấp hành Hội Sinh viên à? Hay là đang theo dự án quỹ của Khoa để đăng bài?"

"Quên mất, còn chưa hỏi em học năm mấy nữa. Năm ba hả, hay là năm tư tốt nghiệp rồi?"

Triệu Gia Toàn nhìn về phía Vương Học Ái ở phía xa. Ông đoán rằng Vương Học Ái và Lộ Mãn quen nhau, cô ấy là sinh viên năm ba thì Lộ Mãn chắc cũng xấp xỉ như vậy.

Lộ Mãn cũng nhìn Vương Học Ái: "Chị Tiểu Ái, không giả vờ nữa. Chúng ta lật bài nhé?"

Vương Học Ái buồn cười gật đầu, sau đó quay sang Triệu Gia Toàn nói: "Thầy Triệu, thân phận sinh viên khoa Văn của Lộ Mãn..."

"Thực ra tôi cũng đoán được phần nào." Triệu Gia Toàn không để ý, lại nhấp một ngụm rượu rồi cười nói, "Sinh viên ưu tú như vậy nếu là của Khoa Văn Đại học Sư phạm Tân Hải thì làm việc gì cũng nên làm nên trò trống cả rồi."

Các thầy cô ở các Khoa khác nhau tuy phụ trách số lượng sinh viên khác nhau và số lượng cũng nhiều, nhưng những người hàng năm được các thầy cô nhắc đến và bàn luận nhiều lần đều đã được ghi danh trong tổng kết công tác sinh viên của Đoàn ủy. Ví dụ, một sinh viên khoa Vật lý được đặc cách học thẳng lên tiến sĩ, các thầy cô của hơn hai mươi khoa đều sẽ nghe nói đến, coi như chuyện trà dư tửu hậu mà truyền tai nhau. [note81967]

"Nếu Lộ Mãn là người của Khoa Văn thì ít nhiều gì cũng sẽ lan truyền giữa các thầy cô chứ không thể nào đến giờ vẫn là vô danh tiểu tốt được."

Triệu Gia Toàn đoán: "Là trường khác à? Cao đẳng Nghề Hải Khúc, Học viện Thể dục, hay là Cao đẳng Nghề Hàng Hải?"

Vương Học Ái nhịn cười, đều không đúng.

Cố Gia Nhi hừ một tiếng. Cái đuôi sói của kẻ giả làm học trưởng này cuối cùng cũng sắp bị túm rồi.

Cô véo vai Lộ Mãn mấy cái: "Anh ơi, anh phải thành thật khai báo mới được chứ?"

"Đã là anh hùng thì không hỏi xuất xứ. Học Ái, các em tự phối hợp nội bộ là được." Triệu Gia Toàn hờ hững nói, "Dự án nhóm Tiểu Khiêu Chiến mà các em đăng ký, đội trưởng phụ trách đứng tên em vì dù sao sinh viên của khoa mình cũng tiện xin tài nguyên hơn. Nhưng trong quá trình thao tác thực tế, các em linh hoạt ứng biến là được."

Triệu Gia Toàn cũng hiểu nếu trên danh nghĩa do sinh viên trường ngoài chủ trì dự án, họ sẽ phải thêm rất nhiều thủ tục rắc rối.

Vương Học Ái gật đầu nói: "Thầy Triệu, Lộ Mãn đã suy nghĩ trước rất chu đáo, còn ký với chúng em một biên bản ghi nhớ quy định rõ ràng về các danh nghĩa và trách nhiệm."

Gần khu Đại học phần lớn là các trường Cao đẳng nghề, Triệu Gia Toàn cho rằng Lộ Mãn muốn giấu giếm thân phận trường ngoài hoặc Cao đẳng Nghề để tiện cho cậu ta giao thiệp ở Đại học Sư phạm Tân Hải.

Không ngờ những lời Lộ Mãn thú nhận tiếp theo, ông hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần.

"Thầy Triệu, em phải xin lỗi thầy. Trước đây em nói với các học trưởng năm nhất Khoa Báo chí rằng mình là sinh viên Khoa Văn cũng là để bớt mấy câu giải thích thân phận..."

"Đợi đã, em gọi bọn năm nhất là gì?"

Bàn tay Triệu Gia Toàn khẽ run làm ly bia chao đảo, bọt sóng sánh chực tràn ra ngoài.

"Em gọi họ là học trưởng?"

"Vâng ạ." Lộ Mãn tự giác rót đầy cốc nước ngọt, lát nữa chắc chắn sẽ cần dùng đến, "Tụi em vừa thi xong Đại học, tháng chín nhập học mới chỉ là tân sinh viên năm nhất thôi ạ."

"Khụ khụ khụ..."

Đám nghiên cứu sinh xung quanh kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Lộ Mãn.

Thậm chí còn không phải sinh viên trường khác ư? Hay nói đúng hơn là sinh viên trường khác thật, nhưng trường khác ở đây là...trường Trung học Phổ thông!

"Cái này..." Triệu Gia Toàn lúc này cũng lắp bắp vì kinh ngạc trước sự trái ngược này.

Một đề án dự thi "Tiểu Khiêu Chiến" mà ngay cả đám sinh viên Đại học lọc lõi cũng thấy khó nhằn lại do một học sinh Trung học Phổ thông thực hiện?

Một công việc kinh doanh mỗi ngày thu về hơn một vạn tệ với lợi nhuận ròng mấy ngàn tệ tương đương với mấy tháng lương giảng viên của ông ta.

Lại do một học sinh Trung học Phổ thông chủ trì sao?

Đám nghiên cứu sinh càng không tin vào tai mình.

"Cái này...chúng ta cũng thường trêu chọc nhau, bảo học sinh thi Đại học là đạt đỉnh cao về trí lực và khả năng ghi nhớ kiến thức..."

Nhưng họ không ngờ rằng lại thực sự có một học sinh Trung học Phổ thông làm nên chuyện động trời như vậy.

Vương Học Ái thấy mọi người vẫn còn đang sốc bèn lên tiếng đúng lúc: "Thầy ơi, các học trưởng nữa, mọi người còn nhớ em là thành viên đội bóng đá của trường không ạ? Đội bóng của trường có một truyền thống là vào dịp hè sẽ tiếp nhận một số học sinh Trung học Phổ thông đến trải nghiệm trước cuộc sống Đại học."

"Tôi biết. Hồi tôi học Đại học cũng là thành viên đội bóng, năm đó còn có một học đệ ở tạm ký túc xá của chúng tôi." Một nghiên cứu sinh mắt trợn tròn, há hốc mồm nói: "Nhưng...tôi nhớ là phải một tháng sau khi thi Đại học xong mới có tân sinh viên đến trường chứ?"

"Vâng, trước đây phần lớn là sau khi có kết quả thi Đại học để họ điền xong nguyện vọng, có chút hứng thú với Đại học Sư phạm Tân Hải sắp nhập học mới lục tục đến đội bóng trải nghiệm."

Vương Học Ái giải thích: "Lộ Mãn cậu ấy vừa thi xong đã đến trường rồi, rất hiếm thấy."

"Năm nay, đến thời điểm hiện tại đội bóng của chúng em mới chỉ tiếp nhận ba tân sinh viên đến trường sớm, hai người còn lại đều ở khu Đông Cảng gần trường coi như là đi du lịch. Còn đại bộ phận thường là bốn năm chục người, phải đợi thêm vài tuần nữa mới đến trường hàng loạt."

"Thì ra là vậy." Triệu Gia Toàn xốc lại tinh thần, đã hiểu ra ngọn ngành.

Khuôn viên Đại học Sư phạm Tân Hải không hạn chế người ra vào, dù là người dân hay người ngoài xã hội đều có thể tự do đi lại.

Nhưng tài nguyên của trường chỉ dành cho giảng viên và sinh viên.

Nếu Lộ Mãn chỉ với thân phận người ngoài trường theo lối tư duy thông thường mà đến tìm hội sinh viên hoặc các câu lạc bộ khởi nghiệp, không có nền tảng quan hệ mà chỉ nói suông về hợp tác thì rất có thể sẽ bị từ chối thẳng thừng.

Cậu ta đã xác định đúng nhu cầu, kê đúng đơn thuốc, giải quyết được những gì mình cần.

"Sóng sau xô sóng trước, tuổi trẻ tài cao!"

Triệu Gia Toàn tặc lưỡi khen ngợi: "Lộ Mãn, cậu giấu diếm nhiều người quá đấy."

Lộ Mãn đứng dậy tự giác nâng ly, hạ thấp miệng ly.

Triệu Gia Toàn nghĩ thầm. Lộ Mãn thông qua Vương Học Ái và các thành viên khác trong đội bóng để củng cố quan hệ và thủ tục đầy đủ, xin được tài nguyên của trường và nguồn khách hàng là sinh viên một cách hợp lý, vậy thì ông ta là người thầy hướng dẫn trên danh nghĩa cũng sẽ thuận lợi có thêm một thành tích trong công tác giảng dạy.

Đối với Triệu Gia Toàn mà nói, ông ta không cần quan tâm đến những thứ khác nữa.

Triệu Gia Toàn cố ý trêu chọc: "Không kính một ly rượu thật,l sao mà tỏ hết được thành ý chứ."

Lộ Mãn quay đầu nhìn Cố Linh Y và Cố Gia Nhi, giả bộ bất đắc dĩ nói: "Thưa thầy, người nhà em không cho uống."

Lộ Mãn lại liếc nhìn Bối Lệ Na và Bối Lệ Khiết, Triệu Gia Toàn cũng nhìn theo ánh mắt của Lộ Mãn.

"Ha ha ha ha ha." Triệu Gia Toàn cười lớn: "Lời người nhà nói đương nhiên phải nghe rồi."

Ghi chú

[Lên trên]
[Chuyện trà dư tửu hậu hiểu nôm na là chuyện để mà bàn tán lúc rảnh rỗi]
[Chuyện trà dư tửu hậu hiểu nôm na là chuyện để mà bàn tán lúc rảnh rỗi]