"Vợ ơi, anh về nhà muộn chút."
"Lộ Mãn, anh lại uống rượu!"
Đầu dây bên kia, Lộ Mãn chột dạ: "Tàn cuộc rồi. Chút nữa anh gọi tài xế lái hộ, nửa tiếng là về đến nhà."
Giọng nữ trong trẻo bên kia ngập ngừng rồi hỏi: "Anh uống bao nhiêu rồi?"
"Không nhiều, hai cân..."
"Rượu trắng á??"
"Sao có thể là rượu trắng được, Linh Y. Bọn anh toàn uống Hà bia thôi, không tin anh chụp ảnh cho em xem." [note81723]
"Thôi đi, em còn lạ gì anh?" Cố Linh Y khẽ hừ một tiếng, "Giọng điệu của anh không đúng! Chắc chắn khai gian rồi. Khai thật đi, thành khẩn sẽ được khoan hồng!"
"Thật sự là hai cân mà." Lộ Mãn bất lực. Vợ hiểu mình quá rõ đôi khi cũng là một nỗi phiền não, "Cân thử nắp chai bia xem, xấp xỉ hai cân..."
"Lộ Mãn, anh!"
"Cúp máy đây, em nên đi ngủ để giữ gìn nhan sắc rồi. Ngoan nào!"
Tút... tút... tút...
Trong một góc quán nướng, vỏ lạc và vỏ đậu tương vương vãi trên bàn cùng những chai bia rỗng ngổn ngang dưới chân lặng lẽ kể lại sự ác liệt của trận chiến vừa rồi.
Quét mã thanh toán rồi chào tạm biệt ông chủ đang cặm cụi đánh bài trên máy tính bằng câu "Chúc mừng năm mới", Lộ Mãn đẩy cửa bước ra.
Gió bấc tháng giêng ở Yên Kinh luồn vào cổ áo khiến anh tỉnh táo hơn đôi chút. [note81724]
Lộ Mãn đi đến chiếc Porsche Panamera của mình, vừa định mở điện thoại gọi tài xế lái hộ thì bỗng nhiên đèn xe nháy hai cái.
Một cái đầu nhỏ nhắn đội mũ lông trắng thò ra từ trong xe.
Trên mũ có đôi tai thỏ vốn dĩ mềm oặt dính sát mũ, giờ theo cái thò đầu của cô mà lắc lư qua lại như thể thay chủ nhân chiếc mũ vẫy chào anh.
"Linh Y?"
Lộ Mãn ngạc nhiên, không ngờ vợ nhà mình lại lén lút đến đây.
"Vừa nãy gọi điện, em đã ở đây rồi à?"
"Em sợ anh uống say rồi nói sai địa chỉ với tài xế lái hộ nên đến làm tài xế cho anh luôn."
Cố Linh Y đặt chân bước xuống xe, chỉnh lại quần áo rồi bước những bước nhỏ nhào vào lòng anh.
Cô tự gói mình như một cái bánh chưng. Áo phao trùm kín người với vạt áo dài quá đầu gối vừa vặn để lộ mắt cá chân trắng ngần.
Nhưng dù là trang phục mùa đông cồng kềnh cũng không làm giảm đi vẻ thanh tú và rạng rỡ trên khuôn mặt cô.
Cố Linh Y cọ má vào ngực anh: "Sau này không được uống nhiều rượu như thế nữa, nghe chưa! Đi thôi, về nhà."
Lộ Mãn gật đầu, vừa đi mở cửa ghế phụ vừa nói: "Vốn dĩ anh không định uống nhiều như vậy đâu. Bọn anh vừa nướng thịt vừa đếm ngược đến giao thừa, ai ngờ Tiểu Ngô nhận được một cuộc điện thoại của bạn gái."
"Lại là cái cậu Tiểu Ngô đó." Hai người ngồi vào xe, Cố Linh Y vừa khởi động xe vừa càu nhàu: "Bạn bè anh sợ yêu sợ cưới, cậu ta đúng là có công lớn... Rồi sao nữa?"
"Bạn gái Tiểu Ngô đang chơi 'thật hay thách' ở quán bar. Cô ấy gọi điện thoại để trách móc Tiểu Ngô cả mùa đông tối nào và cuối tuần cũng tăng ca. Sau đó cô ta nói chính trong khoảng thời gian này cô ta đã ngủ với sếp của Tiểu Ngô."
"Quá đáng thật, dù là chơi 'thật hay thách' cũng đâu có thể xúc phạm người khác như vậy chứ!"
"Bạn gái Tiểu Ngô chọn 'thật'..."
"..." Cố Linh Y bất lực thở dài, "Hiểu rồi, em hiểu tại sao các anh lại uống nhiều rượu như vậy rồi."
"Tiểu Ngô lúc đó chịu không nổi nữa, gào khóc thảm thiết như cái ấm nước sôi ấy." Lộ Mãn nhún vai, "Mấy thằng bạn già như bọn anh đành phải uống với nó thôi chứ biết làm sao được."
Cố Linh Y liếc xéo anh: "Lẽ ra lúc đó các anh phải khuyên nhủ Tiểu Ngô nhiều vào. Cái đời tư của cậu ta... Lần trước nghe anh nói cô bạn gái này là quen ở sàn nhảy quán bar nhỉ?"
"Đỡ hơn cô trước. Cô trước nữa là quen trong nhà vệ sinh nam ở quán karaoke TV."
"..."
Lộ Mãn vươn tay chỉnh ghế để tựa thoải mái hơn: "Tiểu Ngô như vậy cũng có nguyên nhân. Cậu ta bằng tuổi bọn mình, mười hai năm trước tốt nghiệp Đại học có một mối tình đầu thanh mai trúc mã. Nhưng nhà bạn gái chê cậu ta, bản thân cô gái ấy cũng không đủ kiên định nên cuối cùng thì đôi người đôi ngả."
"Ra là vậy."
"Nếu em xem ảnh mấy cô bạn gái cũ của cậu ta sẽ thấy ngay manh mối." Lộ Mãn nói: "Về tướng mạo, ít nhiều gì cũng có bóng dáng mối tình đầu của cậu ta."
Cố Linh Y có chút xúc động: "Đây chẳng phải là câu nói của Giản Trinh sao, 'Ta quyết tâm quên đi dung mạo nàng, nhưng lại đi tìm người có bóng dáng nàng ở trang viên nơi xứ người'." [note81725]
Nói đến đây, Cố Linh Y trừng mắt nhìn anh: "Cái trải nghiệm này giống ai đó lắm nhé!"
Lộ Mãn lập tức nhức đầu: "Nói chuyện công việc thôi, em lôi anh vào làm gì."
"Dù sao thì mối tình đầu của anh cũng không phải là em."
"Khụ khụ, nếu em chịu làm mối tình đầu của anh thì người trước kia cùng lắm chỉ là diễn tập cho em thôi."
"Lộ Mãn, anh! Còn giở trò trăng hoa nữa là tối nay em không cho anh lên giường đâu."
Người đã 34 tuổi và bị cả cuộc sống lẫn công việc vắt kiệt sức như Lộ Mãn nghe vậy ngược lại tinh thần phấn chấn: "Còn có chuyện tốt như vậy nữa cơ á?!"
"Anh cố tình chọc tức em có phải không!" Nếu không phải đang lái xe, Cố Linh Y hận không thể giơ tay lên véo anh một cái.
Cô lập tức đổi giọng: "Vậy thì...lần sau nữa, cho anh xuống giường không nổi!"
"Ờ..."
"Hừ!" Cố Linh Y không thèm để ý đến anh và tập trung lái xe.
Yên Kinh về đêm xe cộ vẫn tấp nập, đèn đuốc sáng trưng. Ở thành phố này, hàng chục triệu người nhập cư cô đơn sống cùng nhau, thủ đô chưa bao giờ tắt đèn.
Lộ Mãn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng: "Linh Y, cảm ơn em."
"Hở?"
"Nếu không phải mười năm trước em đến Yên Kinh, có lẽ bây giờ anh..." Lộ Mãn nói: "Thật sự đã giống Tiểu Ngô rồi."
Hai người im lặng. Tuy không ai nói gì nhưng đều chắc chắn rằng khoảnh khắc này, hình ảnh hiện lên trong đầu đối phương là đoạn ký ức chung của họ.
Lộ Mãn và Cố Linh Y ít khi kể cho người ngoài nghe rằng bọn họ, chính xác hơn là Lộ Mãn và hai chị em Cố Linh Y là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn.
Cố Linh Y có một cô em gái tên là Cố Gia Nhi, là song sinh cùng trứng giống chị gái như đúc.
Họ và Lộ Mãn quen biết nhau từ khi còn bé, sau khi thi Đại học còn vào cùng một trường.
Nhưng điều kỳ lạ là ban đầu Lộ Mãn ở bên cạnh em gái Cố Gia Nhi.
Kết cục của câu chuyện cũng thuộc loại cũ rích giống hệt như Tiểu Ngô mà họ vừa bàn luận: ba của hai chị em là Cố Ngạn do không vừa mắt Lộ Mãn nên sự phản đối của gia đình cũng làm lung lay ý chí của Cố Gia Nhi.
Những chuyện vặt vãnh giữa các cặp tình nhân vốn dễ bị thổi phồng, thêm vào đó là tác động từ bên ngoài khiến Cố Gia Nhi tính tình đỏng đảnh lại làm ầm ĩ lên, thế là đòi chia tay.
Mười năm trước, Lộ Mãn sau khi chia tay đã đến Yên Kinh làm dân "Bắc phiêu", khởi nghiệp thất bại lại còn gánh một đống nợ và đang ở đáy vực sâu của cuộc đời. [Bắc phiêu chỉ những người từ tỉnh lẻ đến Bắc Kinh mưu sinh]
Đúng lúc anh đang chán nản muốn buông xuôi tất cả thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại. Cố Linh Y lấy cớ đi công tác ở Yên Kinh muốn gặp lại người bạn cũ, người bạn học năm xưa là anh để ôn lại những kỷ niệm cũ.
Người ta khi thất ý nhất, sợ nhất là để bạn bè chứng kiến sự bất lực của mình, càng sợ hãi sự quan tâm chân thành của cô ấy. Đó là một thứ tình cảm anh không với tới và không có phúc hưởng thụ.
Cố Linh Y lại không hỏi han tình hình gần đây của anh, ngược lại trút hết nỗi khổ trong lòng và kể lể về sự độc đoán chuyên quyền của ba cô là Cố Ngạn.
"Lão Ngoan Cố" Cố Ngạn không chỉ bắt cô lấy nhà làm trung tâm mà vẽ một vòng tròn đường kính ba mươi cây số, chỉ được tìm việc trong vòng tròn đó; còn chưa được cô đồng ý đã sắp xếp một loạt các buổi xem mắt.
Vừa mở lời, Lộ Mãn cũng nói với cô ngày càng nhiều. Ngoài việc kể về sự nghiệp thất bại của mình còn luyên thuyên đến chuyện tình yêu cũng thất bại không kém.
"Năm lớp 11, hai chị em các em học ở lớp bên cạnh." Lộ Mãn cười khổ nói: "Giờ ra chơi anh đi tìm em gái em, lần nào em ấy cũng chạy trốn khỏi lớp trước. Lần nào anh cũng hụt hẫng, bao nhiêu bạn học coi như trò cười. Em thì nể mặt anh nên giả vờ nhờ anh giảng bài. Hình như anh chưa từng có cơ hội cảm ơn em nhỉ?"
"Anh cũng chưa từng nghĩ đến ấy chứ."
Có lẽ là do tác dụng của rượu, khi Cố Linh Y nói chuyện, đôi mắt nhìn anh đều long lanh ướt át: "Em gái em giờ ra chơi nào cũng ra ngoài chơi với bạn thân, tại sao em lần nào cũng ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó để anh lần nào cũng gặp được?"
Lộ Mãn sững sờ tại chỗ, trong đầu ngổn ngang trăm mối một hồi lâu cũng không biết nói gì cho phải.
Gương mặt Cố Linh Y ửng hồng, mày mắt xinh xắn nhìn chằm chằm Lộ Mãn đang luống cuống. Đợi Lộ Mãn ngẩng đầu nhìn cô, cô lại ngượng ngùng né tránh ánh mắt giả vờ nhìn xung quanh.
Mấy ngày sau đó họ đi khắp các danh lam thắng cảnh lớn nhỏ ở Yên Kinh, nhưng tâm trí cả hai đều không đặt vào việc du lịch.
Mượn cớ ngắm cảnh sớm chiều bên nhau, Cố Linh Y cuối cùng cũng có cơ hội đem những tâm tư giấu kín bấy lâu từng chút một nói cho anh nghe.
Trước khi biệt ly trong ga tàu cao tốc, Cố Linh Y hỏi thẳng: "Yêu không?"
"Yêu!"
Anh hỏi ngược lại: "Yêu để cưới, cưới không?"
"Cưới!"
Cố Linh Y không nói thêm câu nào, liền trả lại vé tàu cao tốc.
Đôi thanh mai trúc mã quen biết hơn hai mươi năm, lúc đó mới bắt đầu câu chuyện của họ.
…………
Hai người ăn ý tận hưởng sự tĩnh lặng trong xe.
Đèn chiếu sáng ven đường từng chiếc từng chiếc tiếp sức cho bóng xe vụt qua. Ánh đèn neon trên phố không ngừng xoay chuyển, những tòa nhà cao tầng chạy trốn về phía đêm khuya, hơi ấm trong xe trầm lắng, cơn buồn ngủ chập chờn, dường như thời gian và không gian đều đang đảo ngược.
Cố Linh Y khéo léo lái chiếc Porsche Panamera dừng vững vàng trong hầm.
"Nhanh nhanh nhanh, về đến nhà đi tắm ngay đi, người anh toàn mùi rượu thôi."
Về đến nhà, Lộ Mãn lề mề cởi áo khoác. Cố Linh Y thấy vậy nhướng mày: "Sao? Muốn tắm uyên ương à?"
"Thôi đi, tắm chung gì chứ, giữa chúng ta không gọi là tắm uyên ương mà là lẩu uyên ương đấy!" Lộ Mãn nghe vậy vội vàng chộp lấy khăn mặt rồi đóng sầm cửa phòng tắm.
"Xì." Bên ngoài vọng vào giọng Cố Linh Y, "Ai thèm tắm chung với anh, em tắm xong từ đời nào rồi. Em chỉnh nước ấm vừa đủ rồi đấy, anh tắm cho cẩn thận vào, đừng có xoa xoa vài cái rồi ra nhé!"
Trong phòng tắm, Lộ Mãn nhìn vòi hoa sen bị Cố Linh Y vặn hết cỡ sang bên trái thì không khỏi nhíu mày.
Anh vặn ngược lại một chút về phía nước lạnh.
Vòi hoa sen phun ra hơi nước, Lộ Mãn nhanh chóng né sang một bên rồi dùng tay thử nhẹ.
Nóng bỏng tay.
Nóng đến mức tróc da được ấy chứ.
Lộ Mãn liên tục lắc đầu. Bảo sao tắm chung với vợ khác gì ăn lẩu uyên ương, nước này mà cạo lông heo thì còn thừa sức.
Thật không hiểu nổi sao con gái lại tắm nước nóng đến thế.
Tắm rửa qua loa xong, Lộ Mãn bước ra thì thấy Cố Linh Y đã bê một chiếc ghế nhỏ, vẫn còn khoác áo phao dày cộm ngồi bên bàn trà.
Trước mặt là một bát cháo đầy ắp bốc hơi nghi ngút.
"Ăn chút cháo cho ấm bụng và giải rượu, em cho thêm bột sắn dây và hoa quả khô rồi đấy."
Cô còn chưa kịp thay quần áo, việc quan trọng nhất khi về đến nhà là vào bếp nấu cháo cho anh.
Lòng Lộ Mãn ấm áp lạ thường.
Tám chữ "có vợ như này, còn mong gì hơn" coi như anh đã gặp được rồi.
"Chuyện anh uống rượu em còn chưa tính sổ đâu đấy."
Cố Linh Y tiện tay vớ lấy con Pikachu trên ghế sofa, ôm con thú nhồi bông lải nhải: "Đã bảo sau Tết chuẩn bị mang thai rồi mà, nửa năm tới cả hai chúng ta phải kiêng rượu bia và kiêng thức khuya. Còn phải chú ý ăn uống nữa, đồ nướng đồ chiên anh đừng có mà mơ, cả nước ngọt có ga cũng bớt uống đi, tốt nhất là đừng uống luôn. À phải rồi, mấy hôm nữa anh đi khám răng với em nhé, giai đoạn chuẩn bị mang thai là không được đến nha khoa đâu."
Lộ Mãn không còn là gã trai thẳng như trước kia, vừa nuốt xuống một ngụm cháo hơi khó ăn thì lập tức hỏi: "Răng em không khỏe à? Có sao không?"
Nếu là cái thời còn ngơ ngác mới yêu, Lộ Mãn chắc chắn sẽ tò mò hỏi ngay câu "Sao giai đoạn chuẩn bị mang thai lại không được đến nha khoa..."
"Ôi trời, em không sao." Cố Linh Y rất hưởng thụ sự quan tâm của anh, cười giải thích, "Răng có vấn đề thường phải tiêm thuốc tê với lại chảy máu, không tốt cho sự phát triển và sức khỏe của em bé. Phát hiện và giải quyết sớm trước khi mang thai thì hơn, lỡ mang thai mười tháng mà răng khôn nổi loạn thì..."
Cho đến khi Lộ Mãn ăn hết cả bát cháo thì cô vẫn còn luyên thuyên không ngừng.
Người yêu thương bạn đang nghiêm túc tính toán về tương lai của cả hai, Lộ Mãn không thể nào cưỡng lại dáng vẻ này của cô.
"Còn nữa, sau này mà có em bé thật, một đứa thì còn đỡ chứ lỡ mà song sinh thì sao đây, căn hộ hai phòng ngủ này không đủ chỗ mất. Chúng ta phải tính sớm đi mà đổi sang căn lớn hơn."
Lộ Mãn vui vẻ nói: "Cứ nuôi một đứa trước đã, đứa thứ hai thứ ba có thể đợi mấy năm nữa. Công ty anh vừa mới lên sàn nên cổ phần của quản lý cấp cao chưa thể bán ngay được. Chồng em tuy không giàu có bằng Lão Ngoan Cố nhưng kiếm được vài ba chục tỷ thì không thành vấn đề đâu."
"Lỡ như là song sinh thì sao?"
"Xác suất không lớn đến thế đâu."
Cố Linh Y nhíu cái mũi xinh xắn: "Anh phải chuẩn bị tâm lý trước đi, nhà em có gen song sinh đấy. Bà ngoại em là song sinh, cậu cả cậu hai cũng là song sinh, em với Gia Nhi nữa..."
Nhắc đến em gái, cô bỗng dưng nổi giận đùng đùng và vung tay đập mạnh vào đùi Lộ Mãn: "Đều tại anh, đều tại anh! Sao anh lại đi tán tỉnh em gái em chứ!"
"Á đau! Em nhẹ tay thôi..." Lộ Mãn nín nhịn, chỉ riêng chuyện này là anh đuối lý hoàn toàn.
"Nếu ngay từ đầu anh theo đuổi em!" Cố Linh Y giận dỗi, vẻ mặt hung dữ: "Lão Ngoan Cố và mẹ cũng đâu đến nỗi không thèm đến dự đám cưới, em với em gái song sinh cũng không phải khó xử như vậy, còn có thể sai em ấy trông con giúp nữa chứ..."
Lộ Mãn nào dám cãi lại. Nói một hồi, Cố Linh Y đổ mồ hôi, mấy sợi tóc mái dính vào trán lại càng khiến cô thêm phần quyến rũ của người vợ trẻ.
Lộ Mãn đưa tay vuốt tóc cô thì phát hiện cô nàng ngốc này đến giờ vẫn còn mặc áo phao dày cộm: "Linh Y, em không nóng à? Ở nhà cũng không cởi áo khoác ra."
Cố Linh Y lại lộ ra vẻ đắc ý "cuối cùng anh cũng nhận ra": "Anh chọc em giận cả một buổi tối, có phải nên bồi thường cho em chút gì không?"
Lộ Mãn cảnh giác: "Em lại nhắm trúng cái túi nào rồi hả?"
"Không phải mà~"
Cố Linh Y đứng dậy, chớp đôi mắt to tròn cười dịu dàng. Cô kéo khóa áo phao xuống khiến Lộ Mãn lập tức nghẹn thở.
"Em mặc bộ này bên trong mà đi đón anh đấy hả?"
"Vì thế em mới phải che chắn kín mít như vậy chứ, chỉ có anh được ngắm thôi."
"Ái chà chà..."
"Em đã nói rồi mà, còn chọc em giận nữa là anh đừng hòng xuống giường."
Cô ghé sát vào tai Lộ Mãn, hơi thở gấp gáp và nóng rực: "Em có 70 cách yêu anh, 'Em yêu anh' là cách đầu tiên~"
Lộ Mãn vội vàng ôm cô vào lòng: "Anh chưa hiểu, vậy những cách còn lại đâu? Còn những cách còn lại nữa à..."
Nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Cố Linh Y, Lộ Mãn ngẫm nghĩ lại lời tỏ tình của cô mới chợt hiểu ra: "Ồ~~~"

